Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 278: Dời đi
Đâu chỉ thông minh, quả thực chính là trí tuệ tinh tế.
Chẳng thế gạt gì nàng.
Tam gia cười hờ hững nói: “Sợ muốn chết, nhưng Minh Đình nói, không thể để Yến cô nương một mình chiến đấu, tốt xấu gì cũng phải giúp đỡ.”
Đang yên đang lành nhắc tới ta làm cái gì?
Tiểu Bùi gia liếc Yến Tam Hợp một cái, đỏ mặt: “Ngươi đừng nghe Tạ Ngũ Thập nói lung tung, miệng hắn...”
“Bùi Minh Đình.”
“Hả?”
Yến Tam Hợp nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng: “Giữa người và người có gốc rễ không giống nhau, rễ của ngươi ở phía trên, rễ của ta ở phía dưới, đừng chỉ nhìn thấy túi da mà không nhìn thấy gì khác.”
Ta là người nông cạn như vậy sao?
Oan cho ta quá.
Tiểu Bùi gia bĩu môi.
“Bạn bè của ta không nhiều lắm, chỉ có một mình Lý Bất Ngôn, nếu Tiểu Bùi gia không chê thì tủi thân một chút?”
“Ngươi, ngươi nói gì thế?” Tiểu Bùi gia liếc mắt một cái: “Cái gì mà tủi thân không tủi thân, ta...”
“Đa tạ ngươi!” Mắt Yến Tam Hợp sáng ngời, mang theo sự chân thành: “Chuyện Am Thủy Nguyệt, chuyện giáo phường ti, còn có chuyện của Đường gia.”
Mặt Tiểu Bùi gia đỏ như mông khỉ, tay và chân cũng không biết phải đặt ở đâu.
Con bà đó ai mà chịu cho được.
Một cô nương cao ngạo, lạnh lẽo, đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, đột nhiên dùng vẻ mặt ôn hòa nói với hắn những lời này... Thế này không phải là dùng đao đâm vào tim Tiểu Bùi gia sao?
“Được, được, được!
Tiểu Bùi gia cắn cắn môi, thầm nghĩ dù sao ta cũng không được rồi, chẳng giãy chết nữa: “Đa tạ gì chứ, hai chúng ta là giao tình gì chứ?”
Tiểu Bùi gia vỗ bàn, khí thế hiên ngang nói: “Chúng ta từng vào sinh ra tử rồi đó!”
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên: “Ta lấy trà thay rượu, chúc Tiểu Bùi gia tiền đồ như gấm, hoa nở phú quý.”
“Cạn.” Tiểu Bùi gia cầm ly chạm vào, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái nói không nên lời, sự uất nghẹn, phiền muộn, thống khổ, dày vò mấy ngày liền đều bị quét sạch.
Yến Tam Hợp không nói sai.
Gốc rễ giữa người với người không giống nhau, Tiểu Bùi gia hắn lăn lộn thế nào cũng được, nhưng gia nghiệp thật sự phải chống đỡ.
Bùi gia ở trong tay phụ thân hắn, không loạn.
Ở trên tay hắn, cũng không thể loạn, nếu không, hắn có mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông Bùi gia.
Con người sống trên đời không thể chỉ vì chuyện nam hoan nữ ái, đụng vào tường nam không quay đầu lại thì không phải si tình, mà là ngu xuẩn.
“Minh Đình.” Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai hắn: “Tối nay, có thể ngủ ngon rồi.”
Đừng có nói chuyện không nên nói nữa.
Tiểu Bùi gia ghét bỏ đẩy tay người này ra, nhích đầu lại gần nói chuyện với Yến muội muội hắn mới nhận.
Tạ Tri cũng không giận, chỉ lười biếng dựa người về phía sau, ánh mắt nghiêng đi, đối diện với ánh mắt như cười như không của Lý Bất Ngôn.
Hắn có cảm giác, tên phá đám này đã biết hết rồi.
Đúng vậy, đây là thứ mà Tam gia nói là mưu định rồi mới hành động.
Bước đầu tiên, dời chướng ngại vật Bùi Minh Đình ra.
Muốn dịch đi thì phải dịch một cách trí tuệ.
Minh Đình và hắn là huynh đệ tốt, hai huynh đệ đồng thời thích một cô nương, nói dễ nghe thì là mắt nhìn giống nhau, nói khó nghe thì là thập thò người trong lòng của huynh đệ.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu nam nhân vì nữ nhân, mà trở mặt thành thù với huynh đệ.
Thấy sắc nảy ý, thấy sắc quên bạn không phải là cách làm người của Tạ tam gia hắn, hắn muốn một tay ôm mỹ nhân, một tay ôm huynh đệ.
Vì thế, hắn che giấu tâm sự của mình, không nhanh không chậm chờ Bùi Minh Đình bị đụng đầu rơi máu chảy, chờ hai người mặt đối mặt nói thẳng ra.
Như vậy, tảng đá kia mới thực sự dời đi.
Bước thứ hai, là Tạ gia.
Tạ gia phải giải quyết thế nào, hắn cũng đã có tính toán sơ bộ, mấu chốt nhất là trong lòng Yến Tam Hợp phải có hắn đã.
Hai người phải yêu thương nhau, cộng thêm chuyện Yến tổ phụ có ân tình với Tạ gia, như thế lão phu nhân và phụ thân mới có thể gật đầu đồng ý.”
Không thể vội, Tạ tam gia thầm nghĩ.
Việc này tựa như cây kim trong tay người thợ thêu, phải chậm rãi thêu từng mũi, mỗi mũi đều thêu cho đúng chỗ, thì không sợ không thêu ra được một bức trăng tròn hoa nở.
Nghĩ tới đây, Tạ tam gia chủ động chống lại ánh mắt Lý Bất Ngôn, sâu xa mỉm cười.
Lý Bất Ngôn trả lại hắn một ánh mắt lạnh nhạt, thêm hai tiếng hừ khinh bỉ.
Lão hồ ly!
Ta sẽ không nói rõ với Tam Hợp, chôn hết chuyện trong bụng, ta thật muốn nhìn xem, Tạ tam gia ngươi kế tiếp sẽ làm như thế nào!
......
Mấy ngày kế tiếp, Tạ tam gia chỉ làm một việc...
Mỗi ngày trèo tường ra ngoài với Lý đại hiệp, sau đó tự đi đến trà phường.
Ban đêm lại trèo tường trở về, ngồi ở Tĩnh Tư Cư một lát.
Người khác không biết dụng ý của Tam gia, Lý đại hiệp lại hiểu rất rõ: Hắn là đang dùng hành động thực tế nói cho Yến Tam Hợp, Tam gia không riêng gì miệng ngọt, còn thật lòng.”
Tốt lắm!
Tạ Tam gia, xin tiếp tục duy trì!
Đáng tiếc, liên tiếp mấy ngày đều không có nghe ngóng được tin tức hữu dụng gì.
Vụ án của Nghiêm Như Hiền còn đang điều tra, Hoàng đế là đang bảo vệ người hay là bắt người, chẳng ai nghe ngóng được gì, người trong triều đình đang quan sát, các thư sinh nghe phong thanh thì cũng ngậm hết miệng lại.
Đảo mắt đã đến mười ba tháng bảy, một ngày trước sinh nhật Tam gia.
Chạng vạng ngày hôm đó, Tĩnh Tư Cư có một vị khách không ai ngờ tới.
Yến Tam Hợp nhìn Ngô thị trước mặt, thần sắc hờ hững.
Nếu như không phải nhớ tới sự nhiệt tình của Tam gia, nàng cũng lười đối mặt với Ngô thị, hờ hững ngồi đó.
Ngô thị lẳng lặng nhấp một ngụm trà, một lúc lâu mới khó khăn mở miệng: “Hôm nay ta tới đây, là muốn nói mấy câu trong lòng vời Yến cô nương.”
“Phu nhân nói đi.”
“Cô nương ở trong phủ nhiều ngày, ít nhiều cũng nghe được một ít chuyện.” Giọng Ngô thị bi ai: “Nếu không phải có lão phu nhân che chở, đại gia, tam gia có tiền đồ, thì vị trí của ta đã sớm thay đổi rồi.”
Yến Tam Hợp nhíu mày.
“Con người ta chưa từng đọc sách, chỉ là một người mù mắt, miệng lại vụng về không biết ăn nói, cũng chẳng có bản lĩnh gì, không thể so sánh với những người có đọc sách, biết ăn nói, biết làm người.”
“Phu nhân muốn nói gì?”
“Yến cô nương, ta không có ý xấu.” Nước mắt Ngô thị trào ra: “Ta nghĩ lão phu nhân vẫn khỏe, lão gia vẫn khỏe, hai con cũng cũng rất khỏe, còn có Yến cô nương ở nhà chúng ta, cũng rất tốt.”
Yến Tam Hợp không nói gì.
“Trước đây ta có chỗ làm không đúng, Yến cô nương đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta, ta không đi ra ngoài nhiều nên không biết trời đất bên ngoài thế nào.”
Ngô thị nhớ kỹ lời của Lý Chính GIa, liều mạng yếu thế lấy lòng Yến Tam Hợp.
“Sau này cô nương muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, ta sẽ không nói thêm một câu.”
Yến Tam Hợp nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu được, Ngô thị đi chuyền này là muốn bồi tội với nàng.
Bởi vì cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Thực ra nếu so sánh với Quý lão phu nhân, thì Ngô thị tuy rằng xuất thân bình thường, nhưng rất có phước... con cái bên người, bà bà ngoài sáng trong tối bảo vệ.
Nhưng tốt ở chỗ có phước, xấu cũng từ đó mà ra.
Ngô thị được người bảo vệ quá tốt, vừa không nghe lọt lời khuyên của người khác, lại không chịu động não ngẫm lại chân tướng của nhiều chuyện, thời gian dài sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Nói nàng ngu xuẩn, quả thực là ngu xuẩn.
Nói nàng xấu tính, lại không thực sự xấu.
“Phu nhân.” Yến Tam Hợp bình tĩnh mở miệng: “Con người ta to gan, cho nên có vài phần không biết trời cao đất rộng. Giữa ta và phu nhân, không có ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là người không chung đường nên không thể đi chung với nhau được.”
“Lời này có ý gì?” Ngô thị không hiểu.
“Phu nhân không nên chạy đến đây vì chuyện trước kia.” Yến Tam Hợp dừng một chút.
“Ta chẳng qua chỉ là khách của Tạ gia, không có lý gì lại ở mãi không rời đi. Ngày sau, chúng ta đi xa khỏi đây cũng có thể bình an vô sự.”
Lời này nói ra, Ngô thị cuối cùng cũng nghe hiểu, thiếu chút nữa thì vui ra mặt.
Người này ở Tạ gia không lâu ư.