Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 280: Cư tâm (*)
(*)Cư tâm phả trắc: Lòng hiểm ác khôn lường
“A...”
Ngô thị sợ tới mức hét lên liên tục, cả người tê liệt ngã trên mặt đất.
“Lý Bất Ngôn!”
“Lý đại hiệp!”
Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn Tam gia và Tiểu Bùi gia đang đuổi theo, lạnh lùng cười.
“Hai vị đã quên, ngày đó ăn cơm ở viện Tri Xuân của phu nhân, tiểu thư nhà ta cố ý nhặt nấm ra ngoài... Còn có...”
Nàng đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Ngô thị: “Tiểu thư ở Tạ gia mấy tháng nay, có thể ăn gì, không thể ăn gì thì từ trên xuống dưới ai cũng đã biết được.”
“Nói đi!” Lý Bất Ngôn ép nhuyễn kiếm về phía trước nửa tấc: “Tại sao phải hại tiểu thư nhà ta.”
“Ta không có, ta không có!” Trâm trên đầu rơi xuống, tóc tản ra, trên mặt Ngô thị tràn đầy nước mắt.
“Nàng là người nhà ngoại của lão phu nhân, ta sao lại có gan hại nàng được, oan uổng quá!” Dứt lời, lại nhịn không được khóc rống lên.
“Lý Bất Ngôn.” Tạ Nhi Lập nhìn không được mẫu thân bị ép đến chật vật như thế, ánh mắt sắc bén nói: “Bỏ kiếm xuống trước rồi có chuyện gì từ từ nói.”
“Đại gia.” Ánh mắt Lý Bất Ngôn giống như hóa băng: “Không phải một câu oan uổng là có thể cho qua được, ta chỉ hỏi một câu, trước đây nấu canh này có cho nấm hay không?”
“Chuyện này...”
“Nếu lúc trước có cho thì đó là ta hiểu lầm, ta dập đầu bồi tội với phu nhân một ngàn cái, một vạn cái cũng được; nếu trước đây không thả mà hôm nay lại bỏ thì đó là có người lòng dạ ác độc khó lường.” Lý Bất Ngôn ngẩng đầu, lạnh lẽo cười: “Ai ác động với tiểu thư ta, ta liều mạng với người đó!”
Tạ Nhi Lập bị nàng nói đến không còn sức cãi lại.
Canh này trước đây quả thực không cho nấm, mùi thịt sườn và mùi củ sen tươi trộn lẫn với nhau cũng đủ tươi ngon rồi. Hôm nay trong canh này có thêm nấm, nhưng lại chẳng thấy nấm đó, có thể thấy được là có người cố ý bỏ nấm vào, lại vớt ra. Làm như vậy là vì thêm tươi hay là dùng để tính kế Yến cô nương, ai có thể nói rõ?
Tạ Nhi Lập bất đắc dĩ, đành phải nhìn cha mình.
Tạ Đạo Chi cả người đều tức giận, chẳng thể áp chế nổi.
Một là giận Ngô thị làm chuyện ngu xuẩn này.
Một là vì Lý Bất Ngôn chẳng hề nể tình.
Người quỳ trên mặt đất là thê tử kết tóc với Tạ Đạo Chi hắn, là đích mẫu của ba đứa con hắn. Cho dù người phụ nữ ngu xuẩn này phạm vào tội ác tày trời, thì người có thể trừng phạt nàng, cũng chỉ có thể là Tạ Đạo Chi hắn.
Nàng là tỳ nữ, lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?
Huống chi, lúc này Bùi Ngụ cũng ở đây, người của nhị phòng cũng ở đây, thế không phải là giẫm lên thể diện của đại phòng rồi ư.
Thể diện của đại phòng, chính là thể diện của Tạ Đạo Chi hắn.
Ngực Tạ Đạo Chi phập phồng, đang muốn mở miệng nói thì phía sau chợt trền đến một giọng nói yếu ớt: “Lý Bất Ngôn, buông kiếm xuống.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Bên ngưỡng cửa, Yến Tam Hợp im lặng đứng đó, khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, căn bản nhìn không ra dáng vẻ thanh tú ban đầu, trong mắt lại càng yếu ớt.
“Tiểu thư?”
“Ừ.” Yến Tam Hợp ừ nhẹ một tiếng, Lý Bất Ngôn ngoan ngoãn buông kiếm xuống, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh nàng.
Yến Tam Hợp vượt qua ngưỡng cửa, đi từng bước chậm rãi tới trước mặt Ngô thị.
Ánh mắt của nàng rơi vào người Ngô thị, không có tức giận, chỉ có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, gần như lạnh lùng nhìn kỹ.
Cô từng nói, Ngô thị ngu xuẩn, nhưng không xấu.
Trên mặt người ngu xuẩn không giấu được tâm sự, tâm sự đều giống như bánh rán, bày ra trước mắt mọi người.
Ngô thị chán ghét nàng, nhưng không hận nàng, người nàng thật sự hận, chỉ có một Liễu di nương.
Nếu không hận thì sẽ không tự bê đá đập chân mình.
“Lúc trước ta đã nói với phu nhân, phu nhân đến vì chuyện trước kia là không đáng.”
Bởi vì bị ép nôn nên giọng của nàng rất khàn, gần như là dùng hơi để nói chuyện.
“Ta chẳng qua chỉ là khách của Tạ gia, không có lý ở lại đây lâu không đi. Ngày sau chúng ta đi xa một chút, có thể bình an vô sự.”
Giọng suy yếu của Yến Tam Hợp xé rách biểu cảm trên mặt mọi người.
Người thông minh như Tạ Đạo Chi, Tạ Nhi Lập, Chu thị lập tức ngộ ra ba tầng thâm ý trong lời này.
Tầng thứ nhất... Ngô thị đưa canh quả thực là vì lấy lòng Yến Tam Hợp.
Một người muốn lấy lòng một người khác, sẽ không trắng trợn động tay động chân trong canh của mình, Ngô thị có ngu xuẩn cũng không ngu xuẩn đến nước này.
Có thể động tay vào, chỉ có người khác.
Người này là ai, các ngươi tự điều tra đi!
Tầng thứ hai... Yến Tam Hợp đã nói với Ngô thị trước đó, nếu không thì Yến Tam Hợp cũng sẽ không ăn canh.
Ăn canh, nghĩ là hai người đã hòa giải. Như vậy, Ngô thị vì sao còn muốn động thủ với nàng?
Có lý do gì để làm điều đó với nàng.
Tầng thứ ba... Yến Tam Hợp là khách, là người nhà ngoại của lão phu nhân.
Ngô thị có thể đặt chân ở Tạ phủ, ngồi vững vàng vị trí chính phòng phu nhân, lão phu nhân cũng có một nửa tác dụng.
Ngô thị ra tay với Yến Tam Hợp, cũng có nghĩa là thị uy với lão phu nhân, Ngô thị sao dám thị uy với lão phu nhân.
“Tạ lão gia!” Yến Tam Hợp hít sâu: “Việc này không liên quan đến phu nhân, chỉ vì sức khỏe ta không tốt, phu nhân là tốt bụng, không thể oan uổng được.”
Khóe mắt Tạ Đạo Chi nóng lên: “Cô nương nói đúng.”
“Phải kiểm tra người trong bếp, ngươi bên cạnh phu nhân cũng phải kiểm tra, phu nhân không phải là người thông minh, ngươi, con trai ngươi, con dâu của ngươi cũng thế.”
Yến Tam Hợp ngừng lại, đè xuống cảm giác khó chịu ở cổ họng, lại chậm rãi nói tiếp: “Tạ gia nhà lớn sự nghiệp lớn, đừng nên để cho người có lòng dạ độc ác khó lường lợi dụng sơ hở.”
Trong đầu Tạ Đạo Chi “Ong” một tiếng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ròng ròng.
Lời này rất thẳng thắn nói cho hắn biết, việc này không phải trùng hợp, là có người mượn tay Ngô thị làm, về phần đối phó với Yến Tam Hợp nàng, hay là nhắm vào người khác, các ngươi hãy tự nghĩ cách điều tra đi.
“Lão phu nhân.”
Lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen kịt kia của Yến Tam Hợp, trong lòng chợt lạnh lẽo.
“Duyên phận là thứ có điểm kết thúc.” Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn bà: “Ngày sau hết duyên, kính xin lão phu nhân đừng ngăn cản, hãy dịch sang bên cạnh một bước.”
Dịch sang một bước để làm gì?
Thả nàng rời đi.
Lão phu nhân thậm chí có thể tưởng tượng ra bóng lưng nha đầu này khi rời khỏi Tạ phủ, giống như bà lúc nhìn theo bóng lưng Yến Hành rời khỏi viện vậy.
Mỏng manh, cao ngất, cô độc, lại dứt khoát kiên quyết.
“Con à!” Bà nghẹn ngào kêu lên,
Ta không phải con bà.
Yến Tam Hợp xoay người, đỡ tay Lý Bất Ngôn đi vào sương phòng.
Nàng mệt rồi.
Không chỉ mệt, mà còn rất đuối.
“Bất Ngôn, ta ngủ một giấc, ngươi trông chừng ta.”
Lý Bất Ngôn nhìn gương mặt không chút huyết sắc trước mặt, gật đầu một cái, ngẫm lại lại không cam lòng: “Cứ như vậy bỏ qua sao?”
Yến Tam Hợp nở nụ cười thê lương: “Ta ngứa, nhưng lại không thể gãi.”
Lý Bất Ngôn vén tay áo nàng lên nhìn, trên làn da trắng nõn phủ đầy những vết sưng đỏ.
“Ngươi quạt cho ta đi.”
Nàng nói rất đáng thương, đôi mắt đen rưng rưng nước trông mong nhìn Lý Bất Ngôn.
Tim Lý Bất Ngôn tựa như bị mắc một cái gai, hít vào thôi cũng cảm thấy đau.
“Ta thật muốn gọi ngươi một tiếng tổ tông!”
***Hôm nay đến đây thôi ạ, chị Yến dọn lẹ ra ngoài đi, ở mãi đây thấy nguy quá, em còn tưởng bả cho chị uống xuân dược nữa:))))