Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 721: Lương thị
Thái tử phi họ Lương, tên Hoa Anh.
Tổ tiên Lương gia từng giành thiên hạ với Thái tổ, sau khi công thành danh toại thì chủ động giao binh quyền, mưu một chức vụ nhàn nhã ở Binh bộ, thông minh tránh thoát việc giết chóc công thần của Thái tổ.
Lương Hoa Anh là trưởng nữ, tướng mạo anh khí, tính tình trầm ổn, còn có sự quyết đoán sát phạt của người xuất thân từ thế gia võ tướng.
Mối hôn sự này là do Hiếu Nhân hoàng hậu làm chủ.
Nghe nói mấy năm sau đại hôn, Lương thị và Thái tử không hòa hợp lắm.
Sau đó được Hiếu Nhân hoàng hậu nhắc nhở, thu lại mũi nhọn quanh người mới biến từ cương thành nhu, từ từ chiếm được sự tin tưởng của Thái tử.
Về sau nữa, toàn bộ chuyện trong ngoài phủ Thái tử, đều giao cho Lương thị xử lý, Lương thị không phụ sự mong đợi của mọi người, xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi thứ.
Mấy năm Hiếu Nhân hoàng hậu ngã bệnh, Lương thị đích thân chăm bệnh cho bà, Thái tử càng ngày càng coi trọng trong.
Cứ như vậy, hai phu thê giúp đỡ lẫn nhau, đi từng bước đến bây giờ.
"Yến Tam Hợp, ngươi có biết vì sao Lương thị lại mời ta đánh đàn trong ngày sinh nhật không." Đổng Thừa Phong hỏi.
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Cũng có thứ nha đầu ngươi không biết!
Đổng Thừa Phong đắc ý: "Nàng dùng ta để bình ổn oán khí của đám nữ nhân trong hậu viện của Thái tử."
Triệu Dung Dữ thường ngủ một mình ở thư phòng, dần dà, các nữ nhân kia đã sinh ra oán hận.
Lúc này, chợt có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng đột nhiên xuất hiện ở phủ Thái tử, nam tử kia vừa đến, đêm hôm khuya khoắt lại được Thái tử triệu vào...
Điều đó khiến người ta dễ liên tưởng biết bao!
Các nàng không dám oán giận Thái tử, bèn chạy tới tìm Thái tử phi tố khổ.
Thái tử phi nhân dịp sinh nhật mình, đã gọi Đổng Thừa Phong đến để cho tất cả mọi người gặp mặt.
Trong hoàng thất Hoa quốc, có nam sủng cũng không có gì lạ.
Các phi tần vừa thấy diện mạo của Đổng Thừa Phong, lại nghe hắn đánh đàn, tự cho rằng người này là đồ chơi mới của Thái tử.
Hơn nữa, Thái tử phi còn nhân lúc này nói ra ước hẹn ba năm...
"Ước hẹn ba năm khiến các nàng hiểu được món đồ chơi này không thể gây nên sóng gió gì, vì thế oán hận của các nàng với Thái tử, đã chuyển đến trên đầu ngươi."
Yến Tam Hợp vô cùng đồng tình nhìn Đổng Thừa Phong, cười nói: "Lương thị dùng ngươi, chặn miệng tất cả nữ nhân khác."
"Yến Tam Hợp, ngươi phân xử đi." Đổng Thừa Phong có hơi tủi thân.
"Lương thị có thể làm ra chuyện này, phải chăng có hắn trợ giúp ở sau lưng?"
"Phải!"
Đáng thương hắn lúc ấy vẫn không hiểu được, sau đó có một lần đi dạo, phát hiện hạ nhân đều dùng thái độ kỳ quái chỉ trỏ hắn.
Lúc này mới hiểu được, bản thân đã bị đưa ra làm bia đỡ đạn.
Yến Tam Hợp: "Thái tử phi biết được nội tình, điều này cũng phản ánh một khía cạnh khác, Thái tử rất tin tưởng và ỷ lại vào Thái tử phi."
Đổng Thừa Phong gật gật đầu: "Hắn chỉ cần liếc mắt với Lương thị, Lương thị đã hiểu; Mỗi câu hắn nói, Lương thị đều có thể hiểu được ẩn ý bên trong. Cho dù chỉ là một tiếng ho khan ngắn ngủi, Lương thị cũng có thể đoán ra, tại sao Thái tử lại ho khan như thế."
Yến Tam Hợp nghe xong lời này, chợt như có điều suy nghĩ.
Một nữ nhân để hiểu một nam nhân như vậy, chắc chắn phải nghiền ngẫm từng lời nói cử chỉ, nhất cử nhất động của hắn, phải đặt vô số tâm huyết vào nam nhân này.
Ngoài tâm huyết ra, cũng cần có thời gian.
Qua nhiều năm tháng sống chung, từ từ thích ứng, mới sinh ra sự ăn ý như thế.
"Yến Tam Hợp, cả đời này ta chỉ bội phục hai nữ tử, một người trong đó là Thái tử phi Lương thị."
Giọng Đổng Thừa Phong lập tức kéo dài.
"Sau ngày sinh nhật, nàng thẳng thắn thừa nhận với hắn: "Thừa Phong à, ta đã tính kế ngươi."
Lời này khiến Đổng Thừa Phong cả kinh không nói gì.
Đầu tiên nàng gọi hắn là Thừa Phong.
Trong thời gian mấy tháng ở phủ Thái tử, hắn ít nhiều có chút hiểu biết về quy củ ở hoàng thất, dùng lời Yến Tam Hợp nói về thái độ ban đầu của hắn đối với Thái tử, nên bị đập chết.
Hoàng thất quy củ sâm nghiêm, người nào làm chuyện gì, nên nói lời gì, đều là quy củ, phải có chừng mực.
Đổng Thừa Phong tuy là một cầm sư, nhưng dù sao cũng chỉ là một bình dân, đừng nói đánh đàn cho Thái tử, đến cả cửa phủ Thái tử hắn cũng chẳng bước vào được ấy.
"Thừa Phong" cái tên mà là người thân cận mới có thể gọi.
Lương thị gọi hắn như vậy, là coi hắn như người một nhà.
Câu "Ta đã tính kế ngươi ", vừa có sự thẳng thắn thừa nhận, cũng có chút áy náy của nàng.
Một câu, tám chữ, nhiều hàm ý bên trong như thế, sao Đổng Thừa Phong có thể không kinh hãi đây.
"Những năm này điện hạ rất khó vào giấc, thái y nhiều lần dặn dò, đừng gần nữ sắc quá, phải dưỡng sức khỏe, ta cũng hết cách rồi mới lấy ngươi ra làm bia đỡ đạn, đây là chút tư tâm của ta..."
"Yến Tam Hợp, nàng thong thả êm tai kể rất nhiều sự khó khăn của Thái tử, còn nói có thể nghe được tâm sự từ trong đàn của ta..." Đổng Thừa Phong cười khổ: "Giống như là một người bạn lâu năm, như đang tán gẫu với tri kỷ, chẳng hề có sự cao cao tại thượng mà một Thái tử phi nên có, ngươi nói xem ai có thể chịu nổi?"
Đúng là cao minh, nhất là đối với người như Đổng Thừa Phong mà nói.
Người chơi đàn cần gì nhất?
Tôn trọng và hiểu hắn.
Hai thứ này, Thái tử phi Lương thị cho đi không hề keo kiệt.
"Ngoại trừ thủ đoạn cao minh, lời nói của nàng, hẳn là còn có một phần chân thành nhỉ?" Yến Tam Hợp hỏi.
Đổng Thừa Phong gật đầu: "Không phải một phần, là hai phần, đến phần của Thái tử, nàng cũng lấy ra."
Bất cứ thứ gì mang theo hai chữ chân thành, thì đều có thể thuận lợi.
Hắn nhìn bóng lưng Lương thị đi xa, nghĩ thầm chẳng qua là khiến cho người ta hiểu lầm một chút, có đáng gì đâu?
"Quả là khéo léo!" Yến Tam Hợp chân thành cảm thán một câu, lại nói: "Nói vậy, từ nay về sau ngươi cũng cam tâm tình nguyện đánh đàn cho Thái tử rồi nhỉ."
Đổng Thừa Phong vỗ trán, tự giễu nói: "Không chỉ cam tâm tình nguyện, mà bỏ luôn cả sắc đi làm hòa thượng luôn rồi."
Một người làm "ấm giường" cho Thái tử thì sao có thể trái ôm phải ấp trong viện mình được? Như thế chẳng phải là cắm sừng Thái tử sao?
Vừa khéo hắn cũng hết hứng thú với hai người kia, bèn mượn cơ hội lần này, kêu Thái tử phi dẫn người đi.
Cứ như vậy thanh tâm quả dục một tháng sau, có một ngày hắn mặc xiêm ý đứng trước gương đồng, bỗng nhiên phát hiện bản thân mình ở trong gương trở nên trong suốt, dung quang toả sáng.
Hắn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hiểu được vì sao lão hồ ly lại không gần nữ sắc, là vì để cho mình tai thính mắt tinh.
Đêm hôm đó đánh đàn cho lão hồ ly, đánh hai bài rồi mà người này còn chưa ngủ.
Đây là chuyện chưa từng có.
Chẳng lẽ đánh đàn ru ngủ đã hết tác dụng với lão hồ ly rồi sao?
Đúng lúc này, lão hồ ly nhướng mắt lên, thản nhiên nói: "Tiếng đàn hôm nay không giống như trước."
"Ở đâu."
Lão hồ ly nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Đàn thêm một bài nữa đi, thích ứng rồi có khi ta lại ngủ được."
Đổng Thừa Phong thầm nghĩ ngươi bớt nói bừa nữa đi.
Người vừa nghe đàn đã ngủ sâu thì sao có thể nghe ra được linh khí hay trọc khí trong tiếng đàn của hắn?
Nhưng mà, khúc nhạc thứ ba vừa đàn được một nửa, quả nhiên lão hồ ly đã ngủ thiếp đi.
"Yến Tam Hợp, ngươi giúp ta suy nghĩ xem, lão hồ ly này rốt cuộc có hiểu đàn hay không?"
Đổng Thừa Phong bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Yến Tam Hợp hỏi.