Năm Nguyên phong thứ hai mươi bảy, đầu hạ.
Thẩm Đỗ Nhược lấy thân phận nữ y, vào phủ Thái tử.
Ngày đó, nàng mặc một bộ quan bào của nữ y, quan bào kia có hơi lớn, nàng cứ đi vài bước lại đưa tay che miệng ngáp, hẳn là tối hôm qua ngủ không ngon.
Ánh sáng Dạ Minh Châu không mạnh, vừa khéo chiếu rõ ràng gương mặt của Đổng Thừa Phong, hai mắt lòm xuống, toát ra sự dịu dàng.
Yến Tam Hợp hỏi: "Ngươi trốn ở đâu mà nhìn thấy?"
"Không trốn." Đổng Thừa Phong cười một tiếng: "Hỏi thăm được việc nàng sắp tới, bèn tắm nước lạnh năm ngày liền, khiến cho mình bị bệnh, lại mặt dày nói chuyện với Lương thị thì gặp thôi."
Yến Tam Hợp biết hắn không nói hết lời.
Hỏi thăm như thế nào?
Sao lại nói với Lương thị?
Gặp ở đâu?
Đều là "trăm phương ngàn kế".
"Nữ y có phẩm cấp, ngày đó Thái tử không ở trong phủ, Lương thị gặp nàng ở sảnh chính." Đổng Thừa Phong: "Sau một chén trà, Lương thị cho mọi người lui ra rồi nói chuyện riêng với nàng, ước chừng nửa canh giờ sau, thì có nha hoàn tới mời hắn vào."
Hắn sửa lại xiêm y, sau đó hít sâu một hơi, đi vào sảnh chính.
Đầu tiên hành lễ với Lương thị.
Lương thị giới thiệu hai người cho nhau.
Giới thiệu xong, hắn đi tới trước mặt Thẩm Đỗ Nhược, nở nụ cười đã diễn luyện tám trăm lần trước gương đồng, sau đó ho khan vài tiếng nói: "Làm phiền Thẩm nữ y."
"Khách khí rồi." Thẩm Đỗ Nhược chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống: "Ta bắt mạch cho ngươi trước."
Hắn ngồi xuống, vén tay áo lên, để lộ ra cổ tay lớn.
Ba ngón tay nàng vừa đặt xuống, đầu ngón tay hơi lạnh, tim Đổng Thừa Phong đập thình thịch, tựa như phút chốc đã dừng lại.
Đó là một đôi tay thon dài sạch sẽ, móng tay cắt tỉa rất ngắn, rất gọn gàng.
Đổng Thừa Phong lăn lộn ở chống phong nguyệt mấy năm, từng thấy vô số bàn tay xinh đẹp, nhưng chưa có bàn tay nào đẹp như bàn tay trước mắt này, khiến tim hắn đập thình thịch như thế.
Nhìn xong tay, lại nhìn mặt.
Cách gần như thế mới phát hiện trên gương mặt người này, có mấy đốm tàn nhang nhỏ, làn da cũng không trắng nõn trong suốt như những cô gái khác, là màu da khỏe mạnh vì phơi nắng nhiều.
Nữ tử thế gian, đa số đều lấy trắng làm đẹp, màu da hơi ngăm một chút, đã hận không thể bổi một trăm lớp phấn lên cho trắng. Nàng không che không giấu, để lộ tàng nhang ra trước mắt người khác, thật hiếm có.
Thẩm Đỗ Nhược thu tay lại, giương mắt nhìn hắn: "Bị phong hàn, không có gì đáng ngại, uống ba liều thuốc là được rồi."
Giọng nói của nàng rất bình thản, tốc độ nói không nhanh cũng không chậm, nhưng lại làm cho người ta tin phục một cách khó hiểu.
Tim hắn lại bắt đầu loạn nhịp.
"Vậy làm phiền Thẩm cô nương kê đơn thuốc cho."
Nàng đứng dậy đi tới trước chiếc bàn bốn góc, sau khi vén áo ngồi xuống, thì cầm bút viết phương thuốc, nhìn rất liền mạch lưu loát.
Lúc đưa phương thuốc đã viết xong đến chỗ cung nhân thì hắn đi lên phía trước nói: "Phương thuốc có thể cho ta xem thử hay không?"
Thẩm Đỗ Nhược nghiêng tay, đưa tay về phía hắn, lại khẽ liếc hắn một cái.
Tim hắn dừng lại, giả bộ cúi đầu nhìn phương thuốc, hốt hoảng tránh đi.
Đập vào mắt là một nét chữ rồng bay phượng múa.
Ừm.
Đẹp hơn chó bò một chút.
Hắn ngẩng đầu, không thể tưởng tượng được nhìn nàng.
Nàng thản nhiên nói: "Người bốc thuốc xem hiểu là được rồi."
Hắn mỉm cười.
Hắn nhìn người không sai, đây là một người nhìn bề ngoài cứng nhắc không thú vị, nhưng bên trong... lại có mảnh trời khác!
Vừa định nói chuyện, chỉ nghe bên ngoài có người hô lớn: "Thái tử hồi phủ."
Lương thị đưa tay sửa búi tóc, vội vàng ra đón.
Cùng lúc đó, Thẩm Đỗ Nhược lại lui về phía sau nửa bước, quay đầu nói với hắn: "Thực ra không dùng thuốc cũng được, nếu như ngươi có thể chịu được thì ba ngày sau cũng sẽ khỏi hẳn thôi."
Mắt hắn sáng lên, cong môi nhìn về phía nàng.
Nữ tử thế gian nghe được hai chữ "Thái tử" này, chỉ hận không thể chen qua, nàng lại lui về phía sau một bước...
Là đồng loại với hắn!
Hắn vỗ phương thuốc một cái trước mặt nàng, rồi nhét vào trong tay áo, sau đó nói: "Nghe lời ngươi, chịu đựng một chút vậy."
Nàng khẽ gật đầu, chắp tay không nói gì nữa, trên người tỏa ra mùi thảo dược thoang thoảng.
Hắn rũ mắt, liếc nhìn nàng, thấy lông tơ nhỏ trên lỗ tai nàng, nhìn thật mềm mại.
Lúc này, Triệu hồ ly và Lương thị đi tới, ngồi ở chủ vị.
Hắn và Thẩm Đỗ Nhược bước lên hành lễ.
Triệu Hồ Ly nhìn về phía hắn: "Sao Thừa Phong cũng ở đây?"
Hắn: "Nhiễm chút phong hàn, tới tìm Thẩm nữ y xem thử."
Lúc này Triệu Hồ Ly mới dời mắt về phía Thẩm Đỗ Nhược: "Thế nào?"
Thẩm Đỗ Nhược: "Không sao."
Triệu Hồ Ly bưng chung trà Lương thị dâng lên, gẩy nắp trà, ngẩng đầu nói với Lương thị: "Buổi tối đặt hai bàn, đón gió tẩy trận cho Thẩm nữ y."
Lương thị cười nói: "Còn cần điện hạ dặn dò sao, thần thiếp đã sớm chuẩn bị rồi."
Triệu Hồ Ly hài lòng gật đầu: "Thừa Phong cũng tới đi, Thái tử phi cứ khen cầm kỹ của ngươi trước mặt bổn cung."
Lương thị nói tiếp: "Dư âm cứ quấn quanh đây này!"
"Yến Tam Hợp." Đổng Thừa Phong cắt đứt hồi ức, kéo dài giọng nói: "Ngươi có biết sau khi ta nghe Thái tử nói xong một câu này thì muốn làm cái gì không?"
Yến Tam Hợp: "Làm gì?"
Đổng Thừa Phong: "Muốn đầu thai lần nữa."
Ngày đó ở ngoài cửa thứ hai nhìn thấy Thẩm Đỗ Nhược, hắn đã dùng hết cách để hỏi thăm.
Nàng xuất thân từ gia tộc thái y.
Nàng thông minh tuyệt đỉnh, khắc khổ hiếu học.
Nàng ở bên ngoài ngao du bốn năm, y thuật xuất chúng.
Lại nhìn chính mình...
Là người dị tộc;
Một người đánh đàn;
Hình cốt phóng đãng;
Một cao một thấp, cách biệt mây trời, cho nên nàng có thể làm khách quý của Thái tử, còn hắn chỉ có thể đánh đàn góp vui.
Ta sống hơn hai mươi năm, chưa từng ghét bỏ xuất thân của mình, nhưng lúc đó, ta chợt thấy thật chán ghét.
Không chỉ ghét bỏ xuất thân của mình, còn ghét bỏ bản thân phóng đãng trước kia, thậm chí đến tướng mạo của mình cũng ghét bỏ.
Vóc dáng quá cao, khí chất không đủ nho nhã, đứng chung một chỗ với nàng, một kẻ cuồng dã, một người trầm ổn, chẳng hề xứng đôi.
"Yến Tam Hợp, ngươi dám tin không?" Đổng Thừa Phong: "Trước khi gặp nàng, ta là một người đến Triệu Hồ Ly còn chưa từng để vào mắt, Thái tử thì có gì ghê gớm, chẳng qua cũng chỉ một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, sau khi chết chôn xuống đất mà thôi."
Yến Tam Hợp không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
Đây là Đổng Thừa Phong rong ruổi giữa nam nhân nữ nhân, không dính một phiến lá đây sao?
Nghe ngữ khí này sao lại giống như một nữ tử đang oán trời trách đất, tự ti tủi thân như thế.
"Liếc mắt một cái đã thích đến như vậy sao?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy." Đổng Thừa Phong nặng nề gật đầu: "Có cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như việc ta đến phủ Thái tử là vì gặp nàng vậy."
Tiệc đón gió ngày đó, Lương thị tổ chức rất rôm rả.
Hắn cố ý ăn mặc chỉnh chu, chọn một khúc "Bình sa lạc nhạn".
Khúc nhạc này ba lên ba xuống, uyển chuyển lưu loát, người có chí hướng, có thể nghe ra chí hướng của loài thiên nga. Người không có chí hướng, có thể nghe ra lòng dạ của kẻ ẩn sĩ. Người có tình, cũng có thể phẩm ra được thâm tình trong đó.
Hắn chơi cực kỳ nhập tâm.
Giống như một nữ nhân cực kỳ muốn gả đi, sử dụng tất cả vốn liếng toàn thân để làm của hồi môn vậy.
Bản nhạc kết thúc, ngẩng đầu nhìn lên, các cô nương trên bàn đều đang dùng khăn lau nước mắt, Thẩm Đỗ Nhược nâng tay chống cằm, nhắm mắt lại...
Ngủ rồi!