Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1003: Tiệc Đầy Tháng


Tiêu Hề Hề mặc dù thường xuyên lên lớp ngủ gà ngủ gật, nhưng bởi vì nàng trời sinh thiên nhãn, thiên phú cực cao, đối với phù lục hiểu rõ hơn các sư huynh của mình rất nhiều.

Chính vì vậy, nàng mới có thể chế tạo ra nhiều lá bùa kỳ kỳ quái quái như vậy.

Nhưng phù văn trên lá bùa trước mặt này, vượt quá phạm vi nhận thức của Tiêu Hề Hề, khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ.

Nàng nghiên cứu không ra, cuối cùng chỉ có thể hướng đại sư huynh cùng nhị sư huynh cầu viện.

Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành được triệu tiến cung.

Bọn hắn nhìn lá bùa trước mặt, cũng đều lộ ra vẻ mờ mịt.

Tiêu Hề Hề thấy thế, lập tức liền minh bạch, bọn hắn cũng không biết đây là cái phù gì?

Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành thật sự chưa thấy qua loại phù này.

Dù là Văn Cửu Thành đọc thuộc lòng cổ kim điển tịch, cũng chưa bao giờ nhìn thấy những ghi chép phù văn như vậy trong các điển tịch.

Văn Cửu Thành nhịn không được hỏi: “ngươi xác định tấm bùa này thật sự có tác dụng sao? Vạn nhất tấm bùa này chính là người khác tùy tiện vẽ linh tinh , hoàn toàn vô dụng thì sao?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu: “sẽ không, ta có thể cảm nhận được tấm bùa này tản mát ra luồng khí, đó là một luồng khí rất đáng ngại."

Phương Vô Tửu: “vừa vặn ta muốn đi phù Phong thành, có thể thuận đường giúp ngươi tra một chút lai lịch tôn thần này, xem cái lão thần tiên kia rốt cuộc là cái gì?”

Tiêu Hề Hề rất tin phục đối với bản lĩnh của đại sư huynh, ngay lập tức gật đầu.

“Vậy thì nhờ ngươi rồi!”

Văn Cửu Thành có chút kinh ngạc: “đại sư huynh muốn đi phù phong thành sao?"

Phương Vô Tửu mỉm cười nói: “ân, muốn về phù phong thành xem một chút, nhiều năm như vậy không có trở về, cũng không biết những người kia trước kia có còn nhớ ta hay không.”

mặc dù trên mặt Hắn là đang cười, nhưng trong nụ cười đó không hề có chút ấm áp nào.

Tiêu Hề Hề bén nhạy phát giác được cảm xúc của hắn biến hóa, thận trọng hỏi.

“Ngươi còn có thân nhân ở trong phù phong thành sao?”

Phương Vô Tửu không nhanh không chậm nói: “có nha, cả nhà đường thúc của ta đều ở trong phù phong thành, trước kia nhà đường thúc làm ăn lỗ vốn, cố ý tới nhờ vả nhà chúng ta, ở trong nhà của chúng ta ở một thời gian rất dài. Trong nháy mắt hơn hai mươi năm đã qua, cũng không biết cả nhà đường thúc bây giờ thế nào? Hi vọng Bọn hắn còn nhớ đến ta.”

Ngữ khí của hắn vẫn là trước sau như một trầm ổn hòa hợp, cũng không có bất luận cái gì không thích hợp.

Nhưng Tiêu Hề Hề cùng Văn Cửu Thành đều vô cùng quen thuộc với hắn, hai người có thể cảm giác được, Phương Vô Tửu đối với vị đường thúc kia của hắn tựa hồ có chút chán ghét.

Chẳng lẽ Phương Vô Tửu cùng nhà đường thúc hắn cãi nhau?

Nhưng khi nhìn thái độ của Phương Vô Tửu, tựa hồ cũng không muốn nói những chuyện kia.



Văn Cửu Thành thử hỏi: “muốn ta đi cùng ngươi trở về không?”

Phương Vô Tửu: “Một mình ta là được rồi, ngươi lưu lại trong thành thịnh kinh chăm sóc hề hề, bây giờ cả đám chúng ta đều đi, sức khỏe của Hề Hề không tốt lắm, nếu không có ai chăm sóc nàng, ta sẽ cảm thấy không yên tâm."

Tiêu Hề Hề giật mình, bỗng nhiên nói.

“Không bằng ta cùng các ngươi đi phù phong thành!”

Nàng đã rất lâu không có đi xa , rất muốn ra ngoài chơi một vòng, dù sao phù phong thành cách thịnh kinh cũng không xa, là nơi rất thích hợp cho chuyến du lịch ngắn ngày.

Hơn nữa nàng rất muốn xem quê hương của đại sư huynh như thế nào, nhân tiện nàng cũng muốn gặp lão tiên sinh kia một chút.

Phương Vô Tửu không chút nghĩ ngợi liền gạt bỏ.

“Không được, tình trạng thân thể hiện tại của ngươi không tiện đi xa, hơn nữa trước mắt thu thập được tin tức , phù phong thành rất có thể là một trong những cứ điểm của Thiên môn, nếu ngươi đi đến nơi đó, chẳng khác nào là đưa dê vào miệng cọp.”

Văn Cửu Thành biểu thị đồng ý: “sư muội ngươi vẫn nên trung thực ở trong cung đợi đi, chờ ngươi thương lành, để cho hoàng đế mang ngươi đi ra ngoài chơi, không cần nóng vội.”

đầu Tiêu Hề Hề gục xuống, sự thất vọng lộ rõ trên mặt không nói nên lời.

"Được rồi."

Nàng lập tức lại nói: “ta cho ngươi một đội hộ vệ nha."

Phương Vô Tửu: “không cần, quá nhiều người ngược lại quá chói mắt, không tiện dò xét tình hình thực tế, Một mình ta là được rồi.”

Ngày hôm sau thời tiết tốt, không có tuyết rơi, mặt trời ló dạng.

Phương Vô Tửu một mình bắt đầu cuộc hành trình đi tới phù phong thành.

thời gian Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

Hôm nay nhi tử của Anh Vương đầy tháng, Lạc Thanh Hàn vốn chỉ định phái người đưa một phần hạ lễ qua, nhưng hắn phát hiện hề hề hai ngày này không hăng hái lắm, hỏi một chút mới biết được, là bởi vì hề hề muốn cùng đại sư huynh đi phù Phong thành chơi, kết quả bị từ chối một cách tàn nhẫn,

Lạc Thanh Hàn cũng cảm thấy tình trạng thể chất hiện tại của Tiêu Hề Hề không thích hợp để đi đến một nơi xa như vậy.

Nhưng vì để cho tiêu hề hề cao hứng một chút, Lạc Thanh Hàn quyết định gác lại những việc đang làm, dành một ngày để đưa Tiêu Hề Hề ra khỏi cung để tham gia tiệc đầy tháng ở Anh Vương Phủ.

Chờ bọn hắn đến Anh Vương Phủ, nhất thời liền bị chiến trận ngang tàng làm kinh hãi.

Lạc Dạ Thần để ăn mừng bảo bối nhà mình đầy tháng, vung tay cho người đặt mua tiệc cơ động phong phú.

Tiệc cơ động bày ước chừng sáu đầu đường phố, bàn dài dọc theo đường đi , kéo dài đến cuối phố, trong không khí tràn đầy mùi thơm thịt rượu.

Hôm nay dân chúng trong thành bất luận cái thân phận gì, cũng có thể tới ngồi uống rượu, tất cả mọi người đều có thể buông thả ăn uống!

Vì thế tất cả dân chúng đều tụ tập ở phụ cận Anh Vương Phủ, trên mặt mỗi người đều tràn đầy niềm vui, những lời tốt lành tuôn ra như nước chảy, toàn bộ vương phủ đều bị tiếng người bao vây, vô cùng náo nhiệt.



Tiêu Hề Hề nhìn những bàn dài bày đầy thức ăn kia, không khỏi chảy nước miếng hâm mộ.

Anh Vương thật sự có tiền nha!

người ta bày tiệc cơ động, làm một hai con phố cũng không tệ rồi, nào giống Anh Vương ra tay chính là sáu đường phố?!

Bởi vì người tới ăn tiệc cơ động thực sự rất nhiều, để tránh việc ngoài ý muốn xảy ra, nhân mã Kinh Triệu Phủ cùng tuần phòng ti cơ hồ đều dốc hết toàn lực.

Bọn quan binh đi đi về về tuần tra, giữ gìn trật tự tại hiện trường.

phủ doãn Kinh Triệu Phủ Mai Quảng Đào cũng nhận được thiệp mời.

Hắn mang theo hài tử và phu nhân đến Anh Vương Phủ uống rượu, vừa vào cửa liền gặp được hoàng đế và Quý phi, nhất thời bị dọa không nhẹ.

Mai Quảng Đào vội vàng lôi kéo phu nhân và hài tử quỳ xuống hành lễ, nhưng bị Quý phi ngăn lại.

Tiêu Hề Hề cười híp mắt nói: “chúng ta hôm nay là cải trang đi ra ngoài, không muốn quá nhiều người chú ý, các ngươi tuỳ tiện là được.”

Mai Quảng Đào luôn miệng mà xưng dạ.

Lạc Thanh Hàn đạm thanh nói: “hôm nay bên ngoài Anh Vương Phủ tụ tập rất nhiều bách tính, trị an sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Bỗng nhiên bị đại lão bản hỏi đến tình trạng công việc của mình, Mai Quảng Đào cảm giác đầu lại trọc thêm .

Hắn nhanh chóng trả lời: “hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, thỉnh bệ hạ yên tâm.”

Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề được mời đến hậu viện.

Mai phu nhân nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, nhỏ giọng nói.

“Vị Quý phi Nương Nương kia nhìn thật hòa khí.”

Không hề giống tin đồn bên ngoài lúc trước, ngang ngược càn rỡ như vậy.

Mai Quảng Đào lơ đãng nói: “đúng vậy.”

Hiếm có kỳ nghỉ, không nghĩ tới sẽ đụng phải hoàng đế cùng Quý phi, hy vọng tiệc đầy tháng hôm nay có thể diễn ra thuận lợi.

Nghĩ đến đây, hắn liền không nhịn được rướn cổ lên hướng về ngoài cửa nhìn quanh, muốn nhìn một chút trị an phía ngoài vương phủ như thế nào? những người kia Dưới tay hắn có nghiêm túc trực hay không?

Hôm nay hoàng đế cùng Quý phi đều ở nơi này, hiện trường tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì xấu!

Mai Quảng Đào càng nghĩ càng ngồi không yên, lo lắng đến mức mép tóc lại muốn lui về phía.

Không được, hắn nhất định phải tự mình đi xem một chút mới được.

Hắn cùng phu nhân chào hỏi mấy câu, liền vội vã đi ra cửa làm thêm giờ.