Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1009: Vỗ Tay Thề


nhãn tình Lạc Dạ Thần sáng lên, trở nên tràn đầy năng lượng ngay lập tức.

Nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh trở lại , thận trọng hỏi.

“Vậy nếu ta thua thì sao?"

Bộ Sênh Yên cười nói: “nếu ngươi thua, ngươi phải giao toàn bộ quỹ đen mà ngươi đã tiết kiệm được ra."

Lạc Dạ Thần cả kinh, vô thức thốt ra: “làm sao ngươi biết ta có quỹ đen ?!”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.

Thảo! Hắn làm sao lại không đánh đã khai nữa chứ?!

Kể từ sau khi kết hôn, Bộ Sênh Yên chính là đương gia của Anh Vương Phủ , bao gồm cả danh nghĩa tất cả sản nghiệp của Anh Vương, cũng đều là Bộ Sênh Yên xử lý, cứ như vậy Lạc Dạ Thần cũng rất thoải mái, ngày bình thường chuyện gì đều không cần quản, chỉ cần sống phóng túng thỏa thích hưởng thụ là được rồi.

Duy nhất khiến hắn khó chịu, chính là không được tự do về tài chính.

Trong nhà quyền lực tài chính trong tay Bộ Sênh Yên , nàng mỗi tháng đều sẽ cố định cho Lạc Dạ Thần một khoản tiền xem như tiền tiêu vặt, nếu tiền tiêu xong, Lạc Dạ Thần còn muốn thêm tiền, liền phải báo cáo cùng Bộ Sênh Yên .

Bộ Sênh Yên không phải loại oại người dễ bị lừa, nếu như Lạc Dạ Thần không cách nào đưa ra lý do dùng tiền hợp tình hợp lý, Bộ Sênh Yên liền sẽ không chút lưu tình từ chối yêu cầu của hắn một cách không thương tiếc.

sở dĩ Bộ Sênh Yên quản Lạc Dạ Thần nghiêm ngặt như thế, cũng không phải là nàng hẹp hòi bá đạo, thật sự là Lạc Dạ Thần hàng này tiêu quá nhiều tiền!

Lạc Dạ Thần tính tình tùy tiện, lại là một kẻ thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều biểu hiện trên mặt, lại thêm từ nhỏ đã được Huệ phi nuôi nấng như bảo bối, hoàn toàn không có khái niệm về tiền bạc.

Nguyên tắc sống của hắn chỉ có một

ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của ta!

Mỗi lần hắn cùng đám cẩu bằng hữu đi ra cửa phóng túng, cũng đều là hắn xuất tiền bao hết.

Điều này cũng coi như, một chút tiền nhỏ mà thôi, Bộ Sênh Yên sẽ không để ở trong lòng.

Căm tức là Lạc Dạ Thần con hàng này quá dễ bị dao động , chỉ cần người khác khen ngợi hắn bằng những lời tốt đẹp, hắn có thể được dỗ dành, trước đây, mọi người thường dùng nhiều lý do khác nhau để vay tiền hắn .

Những lý do kia nghe xong chính là gạt người, nhưng Lạc Dạ Thần lại tin chúng!

Những năm gần đây, hắn cho mượn đi rất nhiều khoản tiền, chỉ có một mình hoàng đế dựa theo ước định trả tiền, những người khác đều là mượn xong tiền, cũng chưa từng đề cập tới trả lại.

bản thân Lạc Dạ Thần cũng chưa bao giờ đi thúc dục, thời gian lâu dài, liền cả chính hắn cũng đều quên mất những người vay tiền là ai.

Đến cả giấy vay nợ, cũng không có một cái nào.

Những người kia vay tiền toàn bằng miệng.

Đến khi Bộ Sênh Yên muốn phái người đi đòi nợ, cũng không có chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.

Tất cả mọi người thân thiết gọi Lạc Dạ Thần là tài thần gia, chính hắn cũng rất đắc ý, cảm thấy cái ngoại hiệu này rất tuyệt vời.



Nhưng Bộ Sênh Yên lại biết, người khác sở dĩ gọi hắn thần tài, kỳ thực là đang cười nhạo người ngốc nhiều tiền.

Bộ Sênh Yên không tiện can thiệp hắn kết giao bằng hữu, duy nhất có thể làm, cũng chỉ có nắm chặt quyền lực tài chính trong tay mình, miễn cho về sau Lạc Dạ Thần bị người dỗ đến toàn bộ gia sản đều không còn.

Bây giờ Lạc Dạ Thần dùng tiền của chính mình mà vẫn căng thẳng , nơi nào còn nhớ được người khác? Còn người muốn vay tiền hắn , hắn đều thẳng thừng từ chối.

Điều này dẫn đến sự sụp đổ nhanh chóng hình ảnh huy hoàng của hắn trong tâm trí đám ngươi xấu.

Hắn trực tiếp từ thần tài đã biến thành gà trống sắt!

Có người còn đùa rằng hắn có một người vợ nghiêm khắc, đặt cho hắn biệt danh mới, gọi là sợ vợ vương.

Lạc Dạ Thần thích thể diện, làm sao hắn có thể chịu được loại kích thích này?!

Hắn vì chứng minh mình một chút cũng không sợ vợ, bắt đầu len lén tích lũy quỹ đen.

Mắt thấy quỹ đen ngày càng phong phú, trong lòng của hắn đang đắc ý, không nghĩ tới liền bị Vương phi nhà mình phát hiện manh mối.

Đối mặt với ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Bộ Sênh Yên, Lạc Dạ Thần chỉ cảm thấy hai chân run run, chỉ sợ nàng sẽ tại chỗ biến thân thành lão hổ, nhào lên cắn chết hắn, con mèo tội nghiệp đáng thương này.

Nhưng cho dù là trong lòng sợ đến muốn chết, Lạc Dạ Thần vẫn còn muốn mạnh miệng phủ nhận.

“Ta không có tích lũy quỹ đen.”

Bộ Sênh Yên tiện tay thản nhiên rút cây chổi lông gà cắm trong chiếc bình bên cạnh ra, gõ hai cái lên bàn.

“Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa.”

Lạc Dạ Thần cảm giác cái kia giống như là đập vào đầu của mình, cả người đều giật cả mình , toàn thân hắn theo đó run lên.

Đáng giận, cọp cái lại dùng bạo lực uy hiếp hắn!

Không phải chỉ là võ công cao sao? Có gì đặc biệt hơn người!

Chờ sau này tiểu ngu ngơ trưởng thành, học võ công xong, hắn sẽ để tiểu ngu ngơ bảo vệ mình!

Lạc Dạ Thần vừa ở trong lòng điên cuồng oán thầm, vừa ra vẻ trấn định mà nói.

“Cược thì cược, ta nhất định có thể thắng!”

Chờ hắn thắng cược, là hắn có thể khôi phục tự do tài chính, muốn dùng tiền làm sao liền xài như thế, Vương phi cũng lại không thể kiểm soát được hắn nữa!

Suy nghĩ một chút còn có chút hơi kích động.

Bộ Sênh Yên thả chổi lông gà xuống, nâng tay phải lên: “tới, vỗ tay tuyên thệ, nói lời giữ lời.”

Lạc Dạ Thần nâng tay phải lên, thận trọng vỗ nhẹ vào tay Vương phi, giống như là sợ bị đánh , hắn rất nhanh liền rút tay về, đồng thời từ từ trên trường kỷ nhảy bắn lên.

“Ta đi xem tiểu ngu ngơ đã ngủ chưa?"

Nói xong hắn liền vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.



dáng vẻ hốt hoảng, giống như là có lão hổ ở phía sau đang đuổi theo hắn....

Trên đường phố khối băng đã bị dọn dẹp sạch sẽ, xe ngựa bình ổn đi lại.

Đèn lồng treo trên xe ngựa khẽ đung đưa, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như ngôi sao, đặc biệt dễ thấy trong đêm lạnh.

Xung quanh cỗ xe có hàng chục cấm vệ cưỡi ngựa đi theo.

Bọn hắn giống như những cái bóng ẩn mình trong bóng tối, thầm lặng và trung thành.

Bên trong xe ngựa, Tiêu Hề Hề hỏi.

“Xe ngựa này như thế nào cùng chiếc lúc trước kia lại khác nhau? Ngươi thay đổi xe ngựa sao?”

Lạc Thanh Hàn tùy ý nói: “chiếc xe ngựa kia bị hỏng."

Tiêu Hề Hề vội vàng truy vấn: "ngươi có bị thương không?"

Lạc Thanh Hàn: "Có hộ thân phù mà ngươi đưa cho ta, ta không sao."

Hắn không có đề cập đến việc xa phu té chết, cũng không nói trên xe ngựa bị người viết một chữ “phế”.

Bây giờ hề hề cần tĩnh dưỡng, hắn không muốn để cho những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của Hề Hề.

Tiêu Hề Hề: "Sau này ta sẽ chuẩn bị thêm hộ thân phù cho ngươi."

Lạc Thanh Hàn: “không cần, ta nơi đó còn rất nhiều, một chốc dùng không hết.”

Tiêu Hề Hề: “chờ ngươi dùng hết rồi nhớ nói với ta."

“Ân.”

Lạc Thanh Hàn ôm eo của nàng, để cho nàng dựa trên người mình, đồng thời cúi đầu hôn lên trán nàng.

Bầu không khí trong xe tĩnh mịch nhu hòa.

Chờ xe ngựa đến Vân Tú Cung, đã là nửa đêm.

Dù vậy, Lạc Thanh Hàn vẫn đi tắm, chờ hắn mặc quần áo tử tế trở lại phòng ngủ, nhìn thấy hề hề đã cuộn tròn trên giường ngủ thiếp đi.

Hắn vén một góc chăn lên, thận trọng nằm xuống.

Phát giác được có Hơi thở quen thuộc tới gần, Tiêu Hề Hề lật người, nhích lại gần vị trí của Lạc Thanh Hàn, đồng thời giơ một chân lên đặt trên đầu gối của hắn.

Nàng mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm một tiếng.

“A Hàn.”

Lạc Thanh Hàn bị xưng hô như thế làm cho khẽ giật mình.