Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1020: Xem Bói


lão thần tiên đã sớm biết Giản Thư Kiệt hôm nay mang đến hai phẩm bằng hữu, cho nên thời điểm hắn tiến vào cửa , nhìn thấy có thêm hai người cũng không có gì ngạc nhiên.

Hắn hất phất trần lên, hướng Giản Thư Kiệt hơi hơi khom người.

“Bần đạo bái kiến Quận Thủ Đại Nhân.”

Giản Thư Kiệt cười mời hắn ngồi xuống.

Tiếp theo, họ bắt đầu trò chuyện về Đạo pháp.

Phần lớn thời gian cũng là lão thần tiên nói, Giản Thư Kiệt nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ nói ra vài câu ý kiến của mình.

Thượng Khuê đối đạo pháp dốt đặc cán mai, lúc đầu còn vò đầu bứt tai, nhưng sau khi nghe xong, không khỏi rơi vào trạng thái xuất thần.

Chỉ có Văn Cửu Thành vẫn bình tĩnh trong suốt quá trình.

Hắn một mực âm thầm quan sát vị lão thần tiên được mệnh danh là miệng lưỡi thẳng thắn này, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia sáng sâu thẳm.

Vị lão thần tiên này nhìn rất là ôn hoà, ánh mắt ôn hòa từ thiện giống như trưởng bối trong nhà, nói chuyện cũng có chút khôi hài, đủ loại điển cố càng là hạ bút thành văn.

đạo pháp kinh Vốn nên khô khan từ miệng hắn nói ra, không chỉ có trở nên đơn giản dễ hiểu, còn mang theo vài phần nhẹ nhõm hài hước, thỉnh thoảng có thể chọc cho người ta bất giác mỉm cười.

Vẻn vẹn chỉ là hàn huyên một hồi, Giản Thư Kiệt bởi vì phu nhân trong nhà bệnh nặng mang tới vẻ u sầu, liền bị giảm bớt rất nhiều, cả người đều nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.

Khó trách vị lão thần tiên này có thể ở bên trong Phù Phong Thành ăn sung mặc sướng, không đề cập tới bản lĩnh xem bói là thật hay giả, chỉ cần dựa vào trí tuệ cảm xúc siêu phàm, liền có thể khiến hắn nổi bật giữa đám người tầm thường.

Lão thần tiên nói trong đạo gia có rất nhiều duyên phận.

lúc Hắn nói đến đây, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Cửu Thành, ôn hòa nở nụ cười.

“Vị tiểu hữu này nhìn cùng đạo gia có chút hữu duyên, không biết tiểu hữu nhưng có hứng thú tiến nhập Đạo Môn của ta hay không?"

Giản Thư Kiệt cùng Thượng Khuê cùng nhau nhìn về phía Văn Cửu Thành.

Văn Cửu Thành đầu tiên là khẽ giật mình,sau đó trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, trong lòng ta đổ đầy hồng trần tục sự, không thể vào đạo gia, vẫn là để ta tiếp tục trầm luân bên trong hồng trần đi.”

Lão thần tiên tựa hồ đối với kết quả này cũng không có kinh ngạc, mỉm cười nói.

“đạo gia Chúng ta xem trọng thanh tĩnh vô vi, thể xác tinh thần không bị ràng buộc, tất nhiên nếu tiểu hữu không muốn, bần đạo cũng không cưỡng cầu.”

Hắn lập tức chuyển đề tài, giơ tay vuốt bộ râu trắng như tuyết, nụ cười càng thâm thúy.

“Bất quá, bần đạo nhìn sắc mặt tiểu hữu, gần đây hình như có tâm sự, không bằng để bần đạo xem cho ngươi một quẻ?”

Với danh tiếng hiện tại của lão thần tiên ở bên trong Phù Phong Thành , mỗi ngày người đến nhà bái phỏng cầu hắn xem bói nhiều không kể xiết, mà hắn cũng không phải là ai đến cũng không cự tuyệt, có ít người coi như dâng lên ngàn vàng, hắn cũng chưa chắc nguyện ý đoán cho đối phương một quẻ, đúng nghĩa thiên kim khó cầu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Giản Thư Kiệt nhìn thấy lão thần tiên chủ động muốn cho người nào đó xem bói, Giản Thư Kiệt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng mà, Văn Cửu Thành lại khéo lời từ chối.



“Đa tạ đạo trưởng hảo ý, tại hạ xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, sợ là thanh toán không nổi tiền quẻ.”

Giản Thư Kiệt nhất thời liền gấp, rất muốn nói Văn Cửu Thành không biết tốt xấu.

Lão thần tiên không những không buồn, ngược lại cười càng thêm thân thiết.

“Đã nói ngươi cùng đạo môn hữu duyên, các ngươi tới rất trùng hợp, vừa vặn là trong ba quẻ của Bần đạo hôm nay còn sót lại một quẻ cuối cùng, cho nên ngươi không cần trả tiền xem quẻ."

Đối phương đều đã nói đến như này rồi , Văn Cửu Thành cự tuyệt nữa cũng không tốt, liền thuận thế đáp.

“Như vậy làm phiền đạo trưởng, tại hạ gần đây quả thật có một chuyện phiền lòng”

Lời của hắn vừa mới bắt đầu, liền bị lão thần tiên cắt ngang.

“Tiểu hữu không cần nói, lại để bần đạo tính toán.”

Lão thần tiên nhắm mắt lại, ngón tay phải không ngừng biến hóa, giống như là đang bấm công thức gì đó.

Trong phòng những người khác đều ngưng thần nín thở, an tĩnh chờ.

Một lát sau, lão thần tiên mở mắt ra, đại khái là bởi vì hắn lớn tuổi, con ngươi màu sắc nhìn so với người bình thường nhạt hơn rất nhiều, là một loại trong suốt màu xám khói, có loại khí tức tuế nguyệt lắng đọng yên tĩnh.

Hắn không nhanh không chậm nói.

“Tiểu hữu, lo lắng gần đây của ngươi, hẳn là liên quan đến một người.

Người kia cùng ngươi có tình nghĩa rất thâm hậu, các ngươi không phải huynh đệ, mà hơn hẳn huynh đệ.

Người kia gần đây mất tích, ngươi rất lo lắng, sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Các ngươi đến Phù Phong Thành, vì chính là để tìm hắn."

Thượng Khuê mặc dù không biết mối quan hệ giữa Văn Cửu Thành cùng Phương Vô Tửu, nhưng hắn cùng Văn Cửu Thành tới Phù Phong Thành, đích thật là vì tìm kiếm Phương Vô Tửu.

Không nghĩ tới lão thần tiên chỉ là bấm ngón tay tính toán, liền dễ dàng nói ra chân tướng.

trong lòng Thượng Khuê không khỏi chấn kinh.

Hắn không khỏi giao động, chẳng lẽ lúc trước hắn hiểu lầm, vị lão thần tiên này kỳ thực không phải là một kẻ lừa đảo, mà là cao nhân chân chính có bản lãnh?

Văn Cửu Thành quay đầu nhìn về phía Giản Thư Kiệt.

Giản Thư Kiệt minh bạch hắn đang hoài nghi cái gì, nghiêm túc làm sáng tỏ.

“Ta chưa nói với bất cứ ai chuyện các ngươi muốn tìm người, ta có thể thề.”

Lão thần tiên sờ một sợi râu, cười tủm tỉm nói: “tiểu hữu muốn tìm người bây giờ thân hãm hiểm cảnh, tự thân khó đảm bảo, nếu muốn cứu hắn, nhất định phải nhanh lên một chút."

Thượng Khuê nhịn không được truy vấn: “đạo trưởng có thể tính ra người kia bây giờ ở đâu hay không?”

Lão thần tiên mỉm cười, thong dong đáp: “đương nhiên có thể.”



Thượng Khuê nhất thời phấn chấn tinh thần: “thỉnh cầu đạo trưởng giúp bọn ta một chút sức lực!”

Lão thần tiên thản nhiên nói: “ ba quẻ của bần đạo hôm nay đã coi xong , kế tiếp xem bói cần thanh toán tiền quẻ, một quẻ ít nhất cần 100 lượng bạc.”

Vì để phòng vạn nhất, Thượng Khuê lần này đi ra ngoài mang theo không ít ngân phiếu.

Nghe vậy hắn lập tức móc ra hai tấm ngân phiếu mệnh giá 50 lượng, bỏ vào trước mặt lão thần tiên, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn lão thần tiên.

Lão thần tiên không cầm ngân phiếu, mà nói tiếp.

“Ngoại trừ tiền quẻ , các ngươi còn phải đem ngày sinh tháng đẻ người kia nói cho bần đạo.”

Thượng Khuê cùng Phương Vô Tửu chi ở giữa không có giao tình gì, hắn chỉ biết Phương Vô Tửu là thái y trong cung, được Quý phi tin trọng, Về phần thông tin cá nhân của Phương Vô Tửu, hắn căn bản không biết.

Hắn lập tức nhìn về phía Văn Cửu Thành đang ngồi bên cạnh, trầm giọng hỏi.

“Tiên sinh biết ngày sinh tháng đẻ của Phương thái y không?”

Văn Cửu Thành gật đầu: “biết.”

Ngay sau đó hắn liền nói ra một chuỗi ngày sinh tháng đẻ.

Lão thần tiên lại lần nữa nhắm mắt lại, ngón tay phải không ngừng biến hóa.

Chờ lúc hắn mở mắt ra , hắn nhếch mép lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Tiểu hữu nói cái ngày sinh tháng đẻ này không đúng.”

Thượng Khuê sững sờ, khó có thể tin nói: “làm sao lại không đúng chứ? Chẳng lẽ là Văn tiên sinh nhớ lộn?”

Văn Cửu Thành lại không có trả lời vấn đề của Thượng Khuê, hắn yên lặng nhìn lão thần tiên, tỉnh táo nói.

“Đạo trưởng sao có thể xác định ngày sinh tháng đẻ này là sai rồi? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua người mất tích kia?”

Lời vừa nói ra, Thượng Khuê cùng Giản Thư Kiệt biểu lộ đều xảy ra biến hóa.

Giản Thư Kiệt là kinh ngạc, mà Thượng Khuê là cảnh giác.

Thượng Khuê vô thức ấn tay phải trên cán đao ở bên hông treo, bày ra động tác tùy thời đều có thể tấn công.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.

Lão thần tiên lại giống như là không có phát giác ra điểm này, trên mặt vẫn cười híp mắt như cũ.

“Tiểu hữu hiểu lầm, bần đạo cũng chưa từng gặp qua người kia, bần đạo chỉ là biết rõ mệnh lý thôi.

Y theo tiểu hữu đưa cho ngày sinh tháng đẻ tiến hành suy tính, vị mất tích kia đã sớm qua đời mấy năm trước .

Nếu đã là người chết, tiểu hữu cần gì phải cố ý chạy tới Phù Phong Thành tìm người đâu?

Cái này không hợp tình lý,”