Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1038: Cẩn Thận Mấy Cũng Có Sơ Sót


Thượng Khuê không nghĩ tới Úc Cửu có vết thương trên người.

Hắn cho người kiểm tra, phát hiện Úc Cửu không có nói dối, trên lưng Úc Cửu đúng là có một mảng lớn vết roi, xem ra vẫn là vết thương mới.

Thượng Khuê đối với chuyện Úc Cửu vì sao lại thụ thương này không có hứng thú, hắn trực tiếp hỏi.

“Các ngươi đem nhốt Phương thái y cùng Văn tiên sinh ở nơi nào?”

Úc Cửu ngoài cười nhưng trong không cười: “các ngươi đoán xem.”

Thượng Khuê nheo lại mắt: “ngươi cũng đã lọt vào trong tay chúng ta , ngươi liền không có nghĩ tới biểu hiện tốt một chút, lấy công chuộc tội sao?”

Úc Cửu tiếp tục giả cười: “đúng vậy nha, ta đều đã như vậy, vẫn quan tâm công trạng sao, muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt đều tự nhiên, muốn làm gì cũng được.

Bất quá ta phải nhắc nhở các ngươi một câu.

Giản Thư Kiệt trở mặt sự tình huyên náo lớn như vậy, tin tức chắc hẳn đã truyền đến tai môn chủ Thiên môn.

Xem như trả thù, bọn hắn nhất định sẽ gϊếŧ Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành đầu tiên.

Các ngươi nếu còn trì hoãn tiếp nữa, cũng chỉ có thể thay hai người bọn họ nhặt xác.”

Nói xong lời cuối cùng, hắn nhếch mép lên, cố ý lộ ra ý vị cười nhạo tràn ngập khiêu khích.

Thượng Khuê nhìn hắn chằm chằm chốc lát, cuối cùng chẳng những không có bị chọc giận, ngược lại cũng cười theo hắn.

“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta tìm không thấy Phương thái y cùng Văn tiên sinh?”

Vẻ mặt của Úc Cửu ngưng trọng.

Nụ cười trên mặt hắn biến mất, âm trầm nói: “các ngươi coi như đến hỏi Giản Thư Kiệt cũng vô dụng, hắn không thể nào biết chỗ Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành giam giữ ở nơi nào.”

Hắn thực sự nói thật.

Bất kể là Giản Thư Kiệt bị giam bên trong Tử lao , hay là Giản Thư Kiệt bị mang ra khỏi tử lao , đầu của hắn đều được trùm một chiếc túi vải.

mắt của hắn cái gì đều không nhìn thấy, không thể suy ra vị trí chính xác của tử lao.

Thượng Khuê lại nói: “ngươi vẫn chưa rõ sao? nếu Văn tiên sinh dám đơn thương độc mã xâm nhập thủ phủ quận, liền nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù hắn bị bắt, hắn cũng sẽ để lại đầu mối để chúng ta có thể tìm tới hắn.”

Hắn giơ tay ra dấu một cái, rất nhanh liền có một Ngọc Lân Vệ dắt một con chó lớn đi tới.

Con Chó này là trong huyện nha đặc biệt thuần hóa, ngày bình thường dùng để hỗ trợ tìm kiếm phạm nhân, Thượng Khuê cố ý mượn nó từ trong huyện nha.

Thượng Khuê lấy ra một túi thơm, đặt nó trước mũi của con chó, trong miệng nói.

“Cái túi thơm này là Văn tiên sinh để lại cho ta.

Trong túi dùng một chút dược liệu tương đối đặc thù, tản mát ra mùi thơm cực kỳ thanh đạm, người bình thường cơ hồ ngửi không thấy.

Nhưng cái mùi này đối với động vật rất đặc biệt.

Mà quần áo mặc trên người Văn tiên sinh, cũng được tẩm cùng một loại dược liệu.

Mùi thơm kia chí ít có thể kéo dài ít nhất nửa tháng không tiêu tan.”



Thượng Khuê vừa dứt lời, con chó lớn liền sủa hai tiếng về một hướng, rồi chạy về hướng đó.

Một nhóm nhỏ Ngọc Vệ Lâm theo sát phía sau.

Nhìn bóng lưng của bọn hắn nhanh chóng đi xa, Úc Cửu lần này là ngay cả giả cười đều không cười được.

Kỳ thực thời điểm giam giữ Văn Cửu Thành , Úc Cửu từng để cho người tìm trên người Văn Cửu Thành, bọn hắn lục soát khắp người Văn Cửu Thành tất cả đều tịch thu, chỉ để lại cho hắn một bộ quần áo.

Ai có thể nghĩ tới, mấu chốt nhất vừa vặn chính là bộ quần áo tưởng chừng như bình thường kia?

Thực sự là cẩn thận mấy cũng có sơ sót!

Thượng Khuê không có cho Úc Cửu quá nhiều thời gian hối tiếc, tại chỗ cho người đem đánh ngất Úc Cửu mang đi.

Trong phòng giam tối tăm.

Văn Cửu Thành duy trì lấy tư thế ngồi lưng tựa vách tường như cũ.

Ngực từng đợt đau nhói, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Đúng lúc này, lão Ngô mang theo một tên cường tráng bước vào tử lao.

Trong tay hai người đều mang theo đao, khuôn mặt âm ngoan lệ khí, vừa nhìn liền biết kẻ đến không có ý tốt.

Lão Ngô hỏi: “giải quyết từng người một? Hay là cùng nhau giải quyết?"

Mặt tráng hán kia tựa hồ có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn , cau mày nói.

“Cùng nhau động thủ đi, tốc độ nhanh một chút, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nhanh chóng giải quyết rồi rời đi!"

Lão Ngô dứt khoát đáp: “đi, ngươi ở bên trái , ta ở bên phải."

Hắn dùng chìa khoá mở phòng giam bên trái, nơi Phương Vô Tửu bị nhốt.

Mặt khác tráng hán kia mở phòng giam bên phải, Văn Cửu Thành bị nhốt trong phòng giam này.

Phương Vô Tửu vừa thấy được lão Ngô đi vào, lập tức liền lui về phía sau hai bước, trong miệng nói thật nhanh.

“Ta biết ngươi gọi lão Ngô, ngươi đừng xúc động, chỉ cần ngươi có thể thả chúng ta, ta có thể bảo đảm chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, ta còn có thể thuyết phục triều đình tha cho ngươi một mạng.”

Lão Ngô nghe nói như thế không khỏi thả chậm bước chân.

Hắn cũng đã bị Giản Thư Kiệt biết tên, Giản Thư Kiệt chắc chắn sẽ để người đuổi gϊếŧ hắn đến cùng trời cuối đất, cho dù hôm nay hắn trốn ra khỏi Phù Phong thành, về sau hắn cũng chỉ có thể sống chui lủi, cũng đã không thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt người khác.

Nếu triều đình thật sự có thể tha cho hắn một lần, hắn về sau cũng không cần phải sống loại cuộc sống trốn tránh bấp bênh đó.

Chuyện này với hắn sức hấp dẫn quá lớn.

trong phòng giam tráng hán nghe được Phương Vô Tửu nói, lập tức quay đầu nhìn về phía lão Ngô, hung tợn mắng.

“Hắn là đang cố ý lừa gạt ngươi, vì kéo dài thời gian, con mẹ nó ngươi lại còn thật sự tin chuyện hoang đường của hắn? Ngươi là lúc ra cửa đầu óc bị cửa kẹp hỏng đúng không? !"

Lão Ngô bị mắng mặt mo đỏ ửng, tức giận đáp một câu.

“Ta biết hắn là gạt người!”

Nói xong hắn liền thẹn quá hóa giận vung đao chém về phía Phương Vô Tửu.



tay chân Phương Vô Tửu đều bị xiềng xích còng lại, trên người huyệt vị cũng bị phong bế, không cách nào vận dụng nội lực, chỉ có thể bằng vào nhiều năm luyện võ dưỡng thành quán tính né tránh.

Hắn tránh trái tránh phải, nhạy bén tránh đi công kích của lão Ngô, lão Ngô tức giận đến chửi bới, trong mắt địch ý càng ngày càng nồng đậm.

Ngược lại, trong phòng giam đối diện Văn Cửu Thành liền chật vật hơn nhiều.

Hắn không chỉ không thể dùng nội lực, hơn nữa còn bị thương, mỗi lần cử động đều đau đến thở hổn hển.

Cái này khiến động tác của hắn trở nên cực kỳ chậm chạp.

Rất nhanh hắn liền bị tráng hán đạp một cước lăn trên mặt đất, thương thế trên người cũng tăng thêm, đau đớn khiến mắt hắn tối sầm, cũng không còn khí lực chuyển động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao trong tay tráng hán bổ xuống.

Cũng may Phương Vô Tửu kịp thời đuổi tới.

hắn chạy đến từ phòng giam đối diện, dùng cơ thể hung hăng đâm vào tráng hán.

Tráng hán bị đâm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

lão Ngô cũng đã đuổi theo tới.

Hắn cùng tráng hán hợp lực giáp công, đem bức Phương Vô Tửu vào một góc.

Phương Vô Tửu lui không thể lui.

lưỡi đao trong tay Lão Ngô chém thẳng vào đầu!

Phương Vô Tửu nâng hai tay lên, kim loại xiềng xích bị dùng sức kéo thẳng ra.

Lưỡi đao hung hăng đụng vào xiềng xích, tóe lên một tia lửa nhỏ.

Xiềng xích bị chặt ra một lỗ.

Phương Vô Tửu đưa tay khẽ quấn, dùng xiềng xích quấn chặt lưỡi đao trong tay lão Ngô.

tráng hán kia lập tức rút đao chém xuống cổ Phương Vô Tửu!

Phương Vô Tửu nắm chặt xiềng xích bỗng nhiên vung mạnh.

Lão Ngô nắm lấy chuôi đao không chịu buông tay, lập tức bị lực lượng cường đại này hất văng, loạng choạng hai bước, đúng lúc đụng vào đao trong tay tráng hán kia.

cánh tay phải của Lão Ngô bị cắt qua, đau đến hắn kêu lên thảm thiết.

Tráng hán không thể không dừng lực đạo, làm chệch hướng lưỡi kiếm.

Lão Ngô chửi ầm lên: “ngươi không có mắt sao?!”

Tráng hán tức giận phản bác: “lão tử làm sao biết ngươi sẽ đụng vào?!”

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa vang dội.

Gâu gâu gâu!!

Ngay sau đó là một hồi tiếng bước chân dồn dập, thanh âm kia càng ngày càng gần.

Hiển nhiên là có người đang xông vào tử lao, hơn nữa còn có rất nhiều người!