Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1064: Cố Ý Gây Nên


ngừng hơn mười ngày tảo triều, hôm nay cuối cùng lại bắt đầu.

Triều thần chỉnh tề hội tụ bên trong Nghị Sự Điện .

Khi bọn hắn nhìn thấy hoàng đế chậm rãi đi ra , đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

“Vi thần bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

sau khi Lạc Thanh Hàn ngồi vững vàng, đạm thanh nói: “bình thân.”

Đám người nhao nhao đứng dậy.

năm vị Các Thần đứng ở đầu hàng nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn trọng dò xét hoàng đế.

Bọn hắn phát hiện hoàng đế nhìn cùng trước kia không có gì khác biệt.

Nếu phải nói có điểm khác thường, đại khái chính là biểu hiện hôm nay của hoàng đế phi thường lãnh đạm.

Đặc biệt là ánh mắt của hắn lạnh lùng đến đáng sợ.

Chỉ cần hắn liếc mắt một cái, người đó liền không khỏi trong lòng ớn lạnh.

Triều thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt băng lãnh của hoàng đế , run rẩy báo cáo công việc.

Điều cấp bách nhất bây giờ là bình định phản loạn càng sớm càng tốt, một mẻ hốt gọn những phản đảng kia!

Đối mặt với phản tặc uy hiếp lợi ích của mình, văn võ bá quan thể hiện sự đoàn kết chưa từng có, bọn hắn tích cực bày mưu tính kế, nghĩ hết tất cả biện pháp tìm mọi cách để loại bỏ đám nghịch tặc.

trong suốt quá trình Lạc Thanh Hàn cũng đều yên tĩnh nghe, ngẫu nhiên gật gật đầu biểu thị tán đồng.

Rất nhanh, một loạt các kế hoạch bình định hoàn chỉnh được ra lò.

Tảo triều cũng theo đó sớm kết thúc.

Chờ hoàng đế vừa đi, tất cả triều thần đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn hắn ở cùng vị hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ này một quãng thời gian rất dài , đối với vị hoàng đế này coi như hiểu khá rõ, ngày bình thường hoàng đế mặc dù luôn có vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng lãnh khốc vô tình.

Nhưng hôm nay hoàng đế cách lại cực kỳ dọa người, phảng phất có một ngọn núi lửa đang hoạt động ẩn dưới băng sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào!

Có người âm thầm lẩm bẩm: “cũng không biết hôm nay ai chọc tới hoàng thượng?”

Bên cạnh đồng liêu nhỏ giọng thì thầm: “đại khái là bởi vì chuyện phiền lòng nhiều lắm nha, lúc trước phái đi Nam Nguyệt tiếp viện ba vạn nhân mã còn chưa có trở lại, thiên đảo quốc bên kia chiến sự cũng chưa kết thúc, bây giờ lại náo ra một bọn phản loạn, một lớp chưa san bằng, một lớp khác lại mọc lên, đổi lại là ai cũng thấy phiền nha.”

Trong ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn cho người gọi Triệu Hiền tới.

"Đã tìm được tung tích của Quý phi chưa?"

Triệu Hiền cúi đầu xuống, một mực cung kính trả lời: “mạt tướng đã sai người đem toàn bộ hoàng cung đều lục soát một lần, nhưng không tìm thấy dấu vết của Quý phi Nương Nương."

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cẩm nang treo bên hông, trong cẩm nang chứa thế thân phù hề hề giao cho hắn.

May mắn có thế thân phù, cho dù nàng cách khá xa , cũng không mất mạng.

Lạc Thanh Hàn trầm giọng hỏi: "Phía ngoài cung thế nào? Có tin tức gì không?"

Triệu Hiền: “Tất cả các cửa thành đã bị phong tỏa, nhân mã tuần phòng ti cùng Kinh Triệu Phủ đang tìm kiếm từng nhà, cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì."



Không có tin tức liền mang ý nghĩa không có manh mối.

Lạc Thanh Hàn hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để áp chế sự bồn chồn bất an trong lòng.

Kết quả vẫn không thể nào ngăn chặn.

Hắn bỗng nhiên vỗ một chưởng trên thư án!

một thanh âm Răng rắc vang lên.

mặt bàn Chắc nịch bằng phẳng bị vỗ ra một cái lỗ thủng.

Bút mực giấy nghiên đặt trên bàn bị chấn động làm xáo trộn, còn có không ít tấu chương rơi xuống đất.

Trong ngự thư phòng tất cả mọi người đều bị sợ giật nảy mình, cuống quít quỳ xuống.

"Xin bệ hạ bớt giận!"

Trong ấn tượng của bọn hắn , hoàng đế vẫn luôn là người hỉ nộ không lộ.

Bọn hắn chưa từng nhìn thấy hoàng đế tức giận như vậy.

Lạc Thanh Hàn nhìn cũng không nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt, cảm xúc trong đôi mắt đen của hắn kịch liệt dâng trào.

Tiêu Hề Hề bị Úc Cửu bắt đi.

Úc Cửu là người của Thiên môn, môn chủ Thiên môn rất có thể đã biết chuyện Tiêu Hề Hề có thiên nhãn.

Nếu Tiêu Hề Hề rơi vào tay môn chủ Thiên môn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Trước đây môn chủ Thiên môn bởi vì thèm muốn tử vi mệnh cách của hắn, không từ thủ đoạn muốn cướp đi mệnh cách của hắn.

Hôm nay, môn chủ Thiên Môn cũng có thể móc hai mắt của nàng, chỉ bởi vì hắn thèm muốn Thiên Nhãn của Tiêu Hề Hề!

Chỉ cần Lạc Thanh Hàn nghĩ đến cảnh đó, liền không cách nào giữ bình tĩnh.

Hắn thà rằng môn chủ Thiên môn dùng Tiêu Hề Hề làm con tin tới uy hiếp hắn, bức bách hắn nhường lại hoàng vị, hắn cũng không hy vọng môn chủ Thiên môn nhằm vào Tiêu Hề Hề.

“Tiếp tục truy tìm cho trẫm!

Úc Cửu muốn rời khỏi hoàng cung, khẳng định phải đi qua cửa cung.

Các ngươi lần lượt kiểm tra tất cả cửa các cung lại một lần.

Buổi sáng hôm nay tất cả những người đã rời khỏi cung, toàn bộ đều bắt lại cho trẫm .

Kiểm tra từng cái một, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào!"

Triệu Hiền chắp tay đáp: “Vâng!”

Lạc Thanh Hàn: “còn có mấy cấm vệ kia phụ trách trông coi Úc Cửu , ngay cả một người đều không giám sát được, toàn bộ lấy tội danh lơ là nhiệm vụ luận xử, mỗi người đánh một trăm đại bản!”

Cho dù cấm vệ là người luyện võ, cũng không chắc chắn có thể chịu được một trăm đại bản.

Coi như miễn cưỡng chống đỡ, cũng sẽ trở thành tàn tật suốt đời.

Lạc Thanh Hàn đây là sự thực cực kỳ tức giận.

Bắt lấy một cái tính một cái, toàn bộ bị phạt nặng!



Triệu Hiền lộ vẻ khó xử: “bệ hạ, chuyện này chưa chắc là lỗi của bọn hắn.”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn: “ngươi chẳng lẽ muốn thay bọn hắn cầu tình?”

Triệu Hiền biết hoàng đế bây giờ đang tức giận, hắn lúc này đứng ra cầu tình chắc chắn sẽ bị giận lây, nhưng hắn không thể tùy ý để thuộc hạ của mình bị trừng phạt,

hắn ở Dưới áp lực lớn, nói từng chữ từng câu.

“Mạt tướng cũng không phải là muốn thay ai cầu tình, mạt tướng chỉ muốn đem tình hình thực tế nói cho hoàng thượng.

Tối hôm qua Bảo Cầm cô nương tới tìm mạt tướng, nàng nói Quý phi Nương Nương muốn dò xét Úc Cửu một chút, nói mạt tướng cố ý buông lỏng một chút.

Mạt tướng dựa theo Quý phi Nương Nương phân phó làm, cố ý giảm số lượng lính canh gần hình phòng.

Cho nên mấy cấm vệ kia phụ trách trông coi Úc Cửu cũng không phải sơ suất, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi."

Lạc Thanh Hàn không nghĩ tới lại còn có nội tình này.

Hắn nói với Thường công công .

“cho người đem Bảo Cầm tới đây."

Hắn chuẩn bị để Bảo Cầm cùng Triệu Hiền đối chất nhau, như vậy thì có thể biết Triệu Hiền nói thật hay giả.

Kết quả Thường công công vừa mới đi ra khỏi ngự thư phòng, lại vừa vặn thấy được Bảo Cầm đang đi về phía ngự thư phòng.

Hai bên gặp nhau ở lối vào ngự thư phòng.

Bảo Cầm phúc phúc thân: “xin hỏi hoàng đế có ở đây không? công công có thể thay ta chuyển lời nhắn không?"

Thường công công: “hoàng thượng đang muốn tìm ngươi đây, mau cùng ta vào đi.”

Bảo Cầm kinh ngạc: “hoàng thượng vì sao muốn tìm ta?”

Thường công công nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai chú ý, bèn hạ giọng nói mấy câu.

“Là bởi vì Úc Cửu.”

Bảo Cầm lập tức liền biết là chuyện gì xảy ra.

Nàng đi theo Thường công công tiến vào ngự thư phòng.

Sau khi hành lễ, không đợi hoàng đế hỏi thăm, Bảo Cầm liền chủ động mở miệng giải thích.

“Khởi bẩm bệ hạ, tối hôm qua nô tỳ phụng lệnh Quý phi Nương Nương, đi gặp Triệu tướng quân.

Sở dĩ Úc Cửu có thể dễ dàng trốn khỏi hình phòng như vậy, kỳ thực chính là dụng ý của Quý phi Nương Nương.

Quý phi Nương Nương nói bằng vào những cấm vệ kia căn bản là giam không được Úc Cửu, Úc Cửu sớm muộn gì cũng chạy thoát.

Thay vì bị hắn đánh trở tay không kịp, tốt hơn hết là chủ động đem cơ hội đưa đến trước mặt hắn.

Cứ như vậy ít nhất chúng ta còn có thể nắm giữ quyền chủ động.”

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm mặt của nàng, vừa quan sát sắc mặt của nàng biến hóa, vừa lạnh lùng hỏi.

“Nếu Quý phi đã sớm ngờ tới Úc Cửu sẽ trốn ra được, vậy nàng chẳng lẽ không có biện pháp đối phó sao?”