Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 741: Tự Mâu Thuẫn


Lạc Thanh Hàn triệu kiến Tiêu Lăng Phong cùng Phương Vô Tửu, hỏi chi tiết vụ việc.

Hai người đều không phải là người trong cuộc, chỉ có thể thuật lại những gì người khác nói.

Tiêu Lăng Phong: “hai nữ thích khách kia là người Liêu, mà Liêu quốc lại cùng ta có thù, mạt tướng hoài nghi lần này ám sát có thể là Liêu quốc cố ý hành động.”

Lạc Thanh Hàn: “nếu Liêu quốc muốn báo thù, cũng nên tìm đến trẫm, Quý phi là Nam Nguyệt công chúa, giết nàng để làm gì?”

Tiêu Lăng Phong cũng đã suy nghĩ trong lòng rất lâu, ngay lập tức nói ra suy đoán của mình.

“Giết chết Quý phi, một là có thể khiến Hoàng thượng mất đi sủng phi, hai có thể khuấy động Đại Thịnh cùng Nam Nguyệt tranh chấp, một mũi tên bắn trúng hai con chim!"

Lạc Thanh Hàn không nói gì, dường như đang suy nghĩ.

Phương Vô Tửu: “Tiêu tướng quân nói không phải không có lý, nhưng vi thần có một chuyện không rõ.”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi nói.”

Phương Vô Tửu: “ tên nỏ bắn Quý phi bị thương kia, trên đầu tên có tẩm thuốc độc, thế nhưng loại độc này chỉ làm người hôn mê, không lấy đi tính mạng người. Nếu Liêu quốc muốn đưa Quý phi vào chỗ chết, vì sao không dùng kịch độc?”

Tiêu Lăng Phong đáp không được.

Nếu như tẩm độc lên mũi tên, xác suất thành công nhất định càng cao hơn, thích khách không thể không biết điểm này.

Chuyện này quả thật có chút kỳ quặc.

Phương Vô Tửu: “thích khách không dùng kịch độc, chứng minh các nàng có thể không phải thật muốn giết Quý phi, hành thích chỉ là giả, bọn hắn kỳ thực có mưu đồ khác.”

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, quyết định đem Cảnh Phi, Lý Phi, Tô Tài Nhân, Thiệu Lương Nhân đều gọi tới, các nàng cũng là tự mình trải qua vụ ám sát kia, hỏi các nàng chắc chắn có thể hiểu rõ toàn bộ chuyện.

Bốn vị phi tần đều có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hoàng đế sẽ sớm trở về hành cung.

Song phương hành lễ.

Cảnh Phi mắt đẹp rưng rưng, ngữ điệu thảm thiết.

“Hoàng thượng, thiếp thân thiếu chút nữa thì không thấy được người nữa.”

Thiệu Lương Nhân cũng dùng khăn lau khóe mắt, run giọng nói.

“hai kia nữ thích khách thật là hung ác, thiếp thân chưa từng gặp loại chuyện này, may mắn bệ hạ sớm đã trở về, nếu không thiếp thân trong lòng sợ là một ngày đều không cách nào an bình.”

Lý Phi kỳ thực cũng rất sợ, nhưng nàng chỉ nhìn hoàng đế một cái, liền biết hoàng đế căn bản sẽ không để ý mình có sợ hay không, cho nên nàng dứt khoát không nói gì.

Tô Tài Nhân một mực cúi thấp đầu, cũng không nói chuyện.



Lạc Thanh Hàn không để ý đến Cảnh Phi cùng Thiệu Lương Nhân khóc lóc kể lể, mà nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, ra hiệu cho hắn đặt câu hỏi.

Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, hướng bốn vị phi tần chắp tay.

“Mạt tướng phụng mệnh tra rõ chuyện thích khách, có chút vấn đề cần bốn vị nương nương hỗ trợ giải đáp, xin hãy thành thật trả lời."

Cảnh Phi gật đầu: “bên trong hành cung bỗng nhiên xuất hiện loại chuyện này, bản cung cũng rất hi vọng có thể mau chóng tra ra chân tướng, nếu không trong lòng khó có thể yên ổn, nếu có nghi vấn gì Tiêu tướng quân, chỉ cần hỏi, bản cung ắt hẳn biết gì trả lời đó.”

Tiêu Lăng Phong: “xin hỏi các ngươi vì sao muốn truyền triệu vũ cơ?”

Cảnh Phi nhíu mày: “ngươi đây là đang hoài nghi bản cung sao?”

Tiêu Lăng Phong: “nương nương đa tâm, mạt tướng chỉ là theo thường lệ làm việc thôi.”

Cảnh Phi nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ có thể hậm hực giải thích.

“Bản cung nghe nói Tô Tài Nhân muốn đàn tấu tì bà cho Quý phi Nương Nương, bản cung cảm thấy nghe tì bà quá đơn điệu, liền để người kêu hai vũ cơ tới trợ hứng. Bản cung không biết vũ cơ lại là thích khách, cầu Hoàng thượng minh giám!”

Tiêu Lăng Phong thuận thế nhìn về phía Thiệu Lương Nhân.

“Xin hỏi người tại sao lại cùng Cảnh Phi đi gặp Quý phi?"

Thiệu Lương Nhân: “ta trong lúc rảnh rỗi đi tìm Cảnh Phi Nương Nương nói chuyện gia sự, vừa vặn hàn huyên tới Quý phi Nương Nương bệnh, liền ước hẹn cùng nhau đi thăm hỏi Quý phi Nương Nương.”

Tiêu Lăng Phong truy vấn: “người cùng Cảnh Phi rất thân cận sao?”

Thiệu Lương Nhân cụp mắt xuống: “Cảnh Phi Nương Nương khoan dung nhân từ, ngày bình thường rất chiếu cố ta.”

Lý Phi nghe nói như thế, nhịn không được liếc mắt, đạo đức giả!

Nàng trừng mắt vừa vặn bị Tiêu Lăng Phong bắt gặp.

Tiêu Lăng Phong nhìn về phía nàng: "Người muốn nói cái gì sao?"

Biểu cảm của Lý phi đông cứng lại.

Nàng nhanh chóng thu liễm biểu cảm: “bản cung không có gì để nói."

Tiêu Lăng Phong cuối cùng nhìn về phía Tô Tài Nhân, hỏi nàng biết cái gì không?

Tô Tài Nhân từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu , nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Nàng cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, trong mắt hiện lên một chút kiên định.

“Ta không biết thích khách là thế nào tới, nhưng ta có vài điều muốn nói."



Tiêu Lăng Phong lập tức nói: “xin mời người nói.”

Tô Tài Nhân đầu tiên là liếc mắt nhìn Thiệu Lương Nhân, sau đó mới nói.

“Vừa rồi thời điểm thích khách đối với Quý phi động thủ , ta nhìn thấy...... Nhìn thấy Thiệu Lương Nhân cố ý đẩy ngã bình hoa, bình hoa vừa vặn liền chắn đường đi của Quý phi, thiếu chút nữa đã giết chết Quý phi!"

Thiệu Lương Nhân nghe vậy sắc mặt đại biến.

Nàng không chút nghĩ ngợi liền thề thốt phủ nhận: “không có! Cái bình kia không phải là do thiếp đẩy xuống, thiếp thân là vô tội, cầu Hoàng thượng minh xét!”

Tô Tài Nhân: “Cảnh Phi Nương Nương lúc đó đang ở bên cạnh Thiệu Lương Nhân, Cảnh Phi Nương Nương hẳn là cũng nhìn thấy.”

Cảnh Phi lắc đầu: “không có, thiếp thân lúc đó bị dọa sợ, chỉ lo chạy trối chết, cái gì cũng không để ý.”

Tô Tài Nhân khó có thể tin nhìn nàng: “nương nương vì sao không chịu nói sự thật?"

Cảnh Phi bất đắc dĩ: “Ta nói thật, ta thật sự không để ý là ai đã làm đổ bình hoa.”

Tô Tài Nhân gấp: “người lúc đó cùng ở gần Thiệu Lương Nhân như vậy, người không có khả năng không thấy được!”

Thiệu Lương Nhân rưng rưng nhìn nàng: “Cảnh Phi Nương Nương nói rõ ràng là nói thật, ngươi vì sao không tin? Chẳng lẽ ngươi nhất định để Cảnh Phi Nương Nương chỉ ra thiếp thân mưu hại Quý phi Nương Nương mới cam tâm sao?!”

Tô Tài Nhân: “không phải như thế, các ngươi đang nói láo, Cảnh Phi Nương Nương nhất định là đang bao che ngươi!”

Cảnh Phi nhíu mày: “Tô Tài Nhân, ngươi không chỉ có nói xấu Thiệu Lương Nhân, còn muốn nói xấu bản cung, ngươi đến cùng rắp tâm cái gì? chẳng lẽ người đẩy ngã bình hoa muốn mưu hại Quý phi Nương Nương là ngươi? Ngươi cố ý nói xấu bản cung cùng Thiệu Lương Nhân, chính là để thoát tội!”

Tô Tài Nhân gấp đến độ mặt đỏ rần: “thiếp thân không có! Thiếp thân nói đều là thật, thiếp thân có thể thề, nếu có nửa câu nói dối, liền để thiên lôi đánh xuống!”

Mắt thấy các nàng 3 người liền muốn cãi vã, Lạc Thanh Hàn lạnh lùng lên tiếng ngắt lời.

“Đủ!”

3 người đồng thời ngậm miệng, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Tiêu Lăng Phong nhìn về phía người duy nhất đứng ngoài cuộc là Lý phi, cung kính hỏi.

“Nương nương nhìn thấy là ai đẩy ngã bình hoa kia sao?”

Ánh mắt của Lý Quý phi lần lượt quét qua Cảnh Phi, Tô Tài Nhân và Thiệu Lương Nhân, cuối cùng dừng lại trên người Tô Tài Nhân.

Tô Tài Nhân bị nhìn rất bất an.

Thật lâu mới nghe được Lý Phi mở miệng nói.

“thời điểm Thích khách động thủ , là Tô Tài Nhân phản ứng đầu tiên, dùng tì bà trong ngực đánh ngất một thích khách, về sau nàng vì bảo hộ Quý phi Nương Nương không tiếc lấy thân che chắn, nói thật, nếu nàng thật sự muốn hại Quý phi, còn làm những chuyện này làm gì, không phải là rất mâu thuẫn sao?"