Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 785: Chúng Ta Tùy Thời Phụng Bồi


Dưới sự phối hợp truy đuổi của hộ vệ phủ cùng đội cấm vệ, ngọc bội nghe nói giá trị 10 vạn lượng bạc trắng cuối cùng cũng lấy lại được.

Về phần tên trộm ngọc bội, trực tiếp bị tống vào đại lao của Kinh Triệu Phủ .

Đang lúc nghỉ đông phủ doãn Kinh Triệu Phủ Mai Nghiễm Đào bỗng nhiên được thông báo tăng ca, trong lòng vạn phần đau đớn.

Hắn không cam lòng khoác lên quan phục, đứng trước gương sờ sờ mép tóc càng ngày càng cao của mình, không kìm được mà bật khóc.

Hắn thật sự, quá khó khăn.

Mai phu nhân lấy chiếc áo choàng từ trong tay nha hoàn, tự mình phủ thêm cho Mai Nghiễm Đào.

Mai Nghiễm Đào vốn là dự định thừa dịp nghỉ đông hảo hảo ở nhà bồi nương tử và hài tử, bây giờ kế hoạch này xem như bị phá hỏng hoàn toàn.

Hắn cắn răng nghiến lợi nói.

“Ta trở về liền hướng Lại bộ đệ trình xin điều nhiệm, cái chức phủ doãn Kinh Triệu Phủ này bọn hắn ai thích làm thì làm!”

Mai phu nhân giúp hắn thắt lại dây áo choàng, bình tĩnh nói: “lời này ngươi cơ hồ mỗi tháng đều sẽ nói một lần, sau khi nói xong lại tiếp tục đi làm việc?”

Mai Nghiễm Đào không phản bác được, chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Mai phu nhân: “ta nấu canh gà hà thủ ô, chờ sau đó cho người đưa đi Kinh Triệu Phủ, ngươi nhớ uống lúc còn nóng.”

Mai Nghiễm Đào nắm chặt tay của nàng: “phu nhân, ngươi đối với ta thật tốt.”

Mai phu nhân thở dài: “kỳ thực ta gần đây luôn lo lắng một việc.”

Mai Nghiễm Đào: “chuyện gì?”

Mai phu nhân: “ta nghe nói đầu trọc sẽ di truyền, vạn nhất con của chúng ta giống ngươi, về sau làm sao bây giờ?”

Mai Phủ doãn ôm chặt trái tim bị đâm đau đớn, hoảng hoảng hốt hốt đi Kinh Triệu Phủ.

Nguyên bản tất cả mọi người cho là Anh Vương bị trộm là bởi vì hắn quá xui xẻo, đi qua Kinh Triệu Phủ thẩm vấn điều tra sau đó mới biết được, tiểu tặc kia lại có người chỉ điểm, mà người sai khiến hắn chính là Cảnh Phong!

Lạc Dạ Thần biết được tin tức này, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Hắn tức giận đến vỗ bàn đứng dậy.

“ Cảnh Phong lúc trước lúc nào cũng nhằm vào ta, ta lười chấp nhặt với hắn, không nghĩ tới hắn thế mà hết lần này đến lần khác đến gây chuyện! Không được, ta chịu không nổi nữa, ta đây phải đi tìm hắn tính sổ!”

Bộ Sênh Yên kéo hắn lại, ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại.

Nàng nhìn về phía quan sai tới báo tin, hỏi.

“Cảnh Phong vì sao muốn chỉ điểm người khác tới trộm ngọc bội của Anh Vương?”

Quan sai khom người, thành thật trả lời.

“Hồi bẩm Vương phi, là bởi vì Cảnh Phong lúc trước bị người đánh tại Tập Hương quán.

Hắn hoài nghi là Anh Vương hạ thủ, nhưng hắn không có chứng cứ, không cách nào đem xác nhận việc này, chỉ có thể nghĩ ra cách đánh cắp ngọc bội để Anh Vương ăn quả đắng.”



Hắn dừng một chút lại bổ sung.

“Anh Vương lần trước ở tửu lầu nói mặt ngọc bội của hắn đáng giá 10 vạn lượng bạc trắng, chuyện này rất nhiều người đều biết.

Cảnh Phong suy nghĩ nếu có thể trộm đi ngọc bội của Anh Vương, không chỉ có thể khiến Anh Vương thiệt hại một số tiền lớn, còn có thể khiến hắn mất mặt.

Lạc Dạ Thần cũng đã nghe nói chuyện Cảnh Phong ở Tập Hương quán bị đánh, nhưng hắn hoàn toàn không đem chuyện này nghĩ liên quan đến mình.

Hắn tức giận mắng.

“Hắn bị đánh là hắn đáng đời, ai bảo hắn không đứng đắn.

Khắp nơi câu tam đáp tứ, liền phụ nữ có chồng cũng không buông tha.

Liên quan gì đến bản vương?

Chẳng lẽ cũng bởi vì bản vương nhìn hắn không thuận mắt, hắn liền có thể tùy ý chụp tội danh lên người bản vương sao?

lẽ nào lại như vậy!”

Quan sai vội vàng cười xòa nói: “vương gia nói phải, vương gia luôn luôn quang minh lỗi lạc, có cái gì thì nói cái đó, chuyện ở Tập Hương quán kia chắc chắn không liên quan đến ngươi."

Bộ Sênh Yên ho nhẹ hai tiếng, đem đề tài kéo trở về chính sự.

“Được rồi, chuyện không liên quan cũng không cần nói.

Nếu chuyện đã điều tra rõ, làm phiền ngươi giúp ta nói với Mai Phủ doãn một tiếng.

Chuyện này nên xử như thế nào thì xử như thế đó.

Cảnh gia bên kia nếu không phục, đại khái có thể để bọn hắn trực tiếp tới tìm chúng ta lý luận, chúng ta tùy thời phụng bồi.”

Vô luận là Cảnh gia hay là Anh Vương Phủ, đều không phải người có thể dễ dàng đắc tội, Kinh Triệu Phủ bị kẹp ở giữa thật khó làm người.

Mai Phủ doãn cố ý sai người tới thông báo với vợ chồng Anh Vương một tiếng, chính là muốn xem thái độ của Anh Vương.

Nếu Anh Vương muốn dàn xếp ổn thỏa, vậy hắn sẽ tận lực lặng lẽ xử lý.

Nhưng nếu Anh Vương nhất định muốn đòi công đạo, vậy hắn cũng chỉ có thể xử lý công bằng.

Hiện tại Anh Vương phi cũng đã nói như vậy, nhiệm vụ của quan sai lần này liền xem như hoàn thành viên mãn.

Hắn không tiếp tục nói nhảm, lập tức chắp tay đáp: “Vâng.”

Chờ quan sai đi ra, Bộ Sênh Yên nói với Lạc Dạ Thần.

“Cảnh Phong có thể nghĩ ra được loại chuyện mướn người trộm đồ này, liền nói rõ hắn trước đó làm không ít lần chuyện trộm cắp này, nếu không thì để cho người đi tra một chút, xem hắn trước đó còn phạm tội gì nữa không? Chúng ta nhân cơ hội này để hắn phải trả giá.”

Lạc Dạ Thần vỗ đùi: "Ý kiến hay!"

Hắn mặc dù bình thường không thích quản, nhưng trên người tốt xấu cũng mang theo chức quan hữu tuần phòng ti, quyền hạn cơ bản vẫn có.

Điều tra những vi phạm pháp luật , kỷ luật ở Thịnh Kinh và duy trì sự ổn định trong thành vừa lúc nằm trong phạm vi chức quyền của hắn.



Lạc Dạ Thần lập tức liền vui vẻ đi ra cửa.

Hắn cưỡi ngựa đến nha môn tuần phòng ti , đem nhiệm vụ điều tra Cảnh Phong phân công xuống.

Không tra còn tốt, sau khi tra xong, thực sự phát hiện ra không ít chuyện.

Cảnh Phong người này lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li.

Hắn đã từng bởi vì lúc thi hội bị một thư sinh đoạt mất danh tiếng, liền cho người lặng lẽ đem tay của người kia cắt đứt.

toàn bộ xương tay bị gãy thành mấy đoạn, không thể nối liền, về sau chỉ có thể làm một phế nhân.

Sau đó Cảnh gia bồi thường một khoản tiền, lại thêm thư sinh kia gia đình chỉ là một tiểu thương, kém xa Cảnh gia có địa vị, gia nhân sợ đắc tội Cảnh gia, về sau không thể ở trong thành thịnh kinh làm ăn nữa, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Còn có một lần Cảnh Phong ở bên trong hoa lâu cùng người tranh giành tình nhân.

Hắn bởi vì uống rượu quá nhiều, đập vò rượu vào đầu người kia, trực tiếp đập vỡ đầu người ta.

Mặc dù người kia được cứu kịp thời không có chết, hưng cũng để lại di chứng trở nên ngu ngốc.

Không biết Cảnh gia sử dụng thủ đoạn gì, chuyện này cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.

Những việc như thế còn có rất nhiều.

Cũng là xuất phát từ đủ loại nguyên nhân bị Cảnh Phong đả thương, cuối cùng từ Cảnh gia dùng tiền cho qua chuyện.

Trong đó tình huống nghiêm trọng nhất, chính là người bị gãy tay, cùng với đánh người vỡ đầu.

Hai người này mặc dù tính mệnh không đang lo, nhưng cả cuộc đời đều bị hủy.

Vừa vặn hôm nay Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn tới Anh Vương Phủ, tìm Anh Vương thương lượng chuyện cuộc thi tranh tài viết sách truyện .

Lạc Dạ Thần liền tiện thể đem những việc hắn tra được nói cùng hai người.

Tiêu Hề Hề không biết Cảnh Phong là ai, nghe xong những chuyện này , có chút kinh ngạc.

“Cảnh gia ở kinh thành vẫn ngang tàng như vậy sao? Không ai dám đắc tội với họ."

Lạc Dạ Thần cũng cảm thấy kỳ quái, bĩu môi xùy nói.

“Ta nhớ được nhà bọn hắn có Cảnh lão tiên sinh làm việc trong Quốc Tử giám.

Về phần những người khác của Cảnh gia, tất cả đều không có danh tiếng gì.

Mặc dù có người đang ở trong triều làm quan, đoán chừng cũng chỉ là tiểu quan.

Cũng không biết nhà bọn hắn từ đâu mà có uy lực lớn như vậy, dọa những người kia cũng không dám báo quan.”

Bộ Sênh Yên ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu hắn nói ít đi.

Cảnh gia không có nhân vật nào đặc biệt lợi hại, nhưng Cảnh gia có một nữ nhi trong cung làm phi tần.

Nhưng lời này không thể nói, nhất là không thể nói trước mặt hoàng đế.