Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 796: Ăn Trong Chén, Nhìn Trong Nồi


Sau khi rời Trường Nhạc cung.

Lạc Thanh Hàn ngồi long liễn trở về Vân Tú cung, nửa đường trùng hợp gặp Phương Vô Tửu, cũng đang đi đến Vân Tú cung.

Phương Vô Tửu mặc quan phục thái y màu tím lam, trên vai mang hòm thuốc nặng trĩu.

Hàn phong thổi bay vạt áo, dáng người thẳng như tùng.

Hắn hướng về hoàng đế chắp tay thở dài.

“Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn ngồi ngay ngắn ở trong xe, cửa xe mở rộng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống đối phương, âm thanh trong gió rét lộ ra phi thường lạnh lùng.

“Ngươi đi Vân Tú cung làm cái gì?”

Phương Vô Tửu: “bệ hạ lúc trước giao cho vi thần hương liệu, vi thần đã kiểm tra xong, đến đây là để bẩm báo kết quả với bệ hạ, nhân tiện thỉnh mạch cho Quý phi."

Lạc Thanh Hàn: “kết quả kiểm tra như thế nào? Có vấn đề gì không?"

Phương Vô Tửu đúng sự thật nói: “những hương liệu kia thành phần rất bình thường, cũng không có vấn đề gì."

Lạc Thanh Hàn đối với kết quả này cũng không bất ngờ.

Thái Hoàng Thái Hậu nếu như muốn làm cái gì, cũng sẽ không dùng thủ đoạn lộ liễu như vậy.

Lạc Thanh Hàn tiện tay đóng cửa xe: “đi thôi.”

Long liễn tiếp tục tiến về phía trước.

Phương Vô Tửu mang theo hòm thuốc đi theo xa giá.

Một đoàn người đi tới Vân Tú cung.

Trong Thiên điện, Tiêu Hề Hề còn đang cùng Lý Phi, Mẫn Tiệp dư, Diêu Tiệp Dư đánh bài.

Lý Phi đã thua đỏ mắt.

trước mặt Tiêu Hề Hề nén bạc cùng châu trâm đồ trang sức đã chất thành đống .

Mẫn Tiệp dư cùng Diêu Tiệp Dư cũng thua một chút, nhưng các nàng thua không nhiều như Lý Phi.

Lý Phi thích sĩ diện, nàng quá hiếu thắng, muốn tích lũy lấy lớn, tiếp đó một hơi đem bài toàn bộ bài đánh một lượt, như vậy mới có được thắng lợi mỹ mãn.

Kết quả dẫn đến trong tay nàng lúc nào cũng nắm một nắm bài lớn, không nỡ chia ra đánh.

Những người khác phát hiện tật xấu này của nàng , liền cố ý đem bài tách ra đánh.

Chờ trong tay người khác bài đều đánh hết bài, trong tay Lý Phi vẫn còn rất nhiều quân bài.

Lý Phi thật sự tức giận!

nàng ném những quân bài trên tay xuống bàn.

“Chơi tiếp!”

Nàng tin là nàng có thể thắng được Quý phi dù chỉ một lần!

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hô của thanh tùng.

“hoàng đế giá lâm!”

Lý Phi bị dọa đến suýt chút nữa chui xuống gầm bàn.



toàn thân Diêu Tiệp Dư cũng run lên, đầu óc nhất thời trống rỗng, cả người đều ngây dại.

nhanh nhẹn vội vàng nhắc nhở: “mau thu lại bài !”

Lý Phi cùng Diêu Tiệp Dư lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, luống cuống tay chân thu bài.

Nhưng mà các nàng vẫn chậm một bước.

Hoàng đế đã sải bước đi vào.

Hắn liếc mắt liền thấy được trên bàn lá bài còn chưa kịp thu ,

động tác nắm lấy lá bài của Lý Phi, Diêu Tiệp Dư, Mẫn Tiệp dư ngừng một lát, tất cả cứng người tại chỗ, không biết là nên tiếp tục thu bài, hay là nên đứng dậy hành lễ.

Tiêu Hề Hề cũng không hoảng, nàng bình tĩnh đứng dậy hành lễ với hoàng đế.

“Thiếp thân thỉnh an bệ hạ .”

Lý Phi, Diêu Tiệp Dư, Mẫn Tiệp dư vội vàng bỏ qua lá bài, cuống quít đứng dậy hành lễ.

Lạc Thanh Hàn đi đến trước mặt Tiêu Hề Hề, nhìn vào những tấm thẻ trên bàn, mặt không đổi sắc hỏi.

“Các ngươi chơi vui không?”

Tiêu Hề Hề lấy lòng cười nói: “Dù sao cũng nhàn rỗi, đánh bài giết thời gian cũng tốt."

Lý Phi vụng trộm ngắm nhìn hoàng đế, phát hiện hoàng đế cũng không thèm nhìn mình một cái.

Trong ánh mắt của hắn, cũng chỉ thấy được Quý phi, những người khác tất cả đều là không khí.

Nếu đổi lại là trước đó, Lý Phi khẳng định sẽ thất vọng lòng chua xót khó chịu.

Nhưng bây giờ, nàng liền chỉ muốn trợn tròn mắt.

Một mặt là dáng vẻ giả vờ đối với tiêu trắc phi nhớ mãi không quên, một mặt lại đem Quý phi sủng giống như tâm can bảo bối.

Ăn trong chén, nhìn trong nồi.

Phi, cẩu nam nhân!

Lý Phi vừa ở trong lòng phỉ nhổ hoàng đế, vừa cung cung kính kính hành lễ cáo từ.

Diêu Tiệp Dư cùng Mẫn Tiệp dư cũng biết hoàng đế là cái đức hạnh gì, đuổi theo sát, cùng Lý Phi rời khỏi Vân Tú cung.

Về phần bộ lá bài kia, thì bị lưu lại Vân Tú Cung.

Không phải Lý Phi không muốn bộ kia lá bài , mà là hoàng đế vẫn đang đứng bên cạnh, nàng thật sự là không có lá gan ngay trước mặt hoàng đế thu bài.

Nàng quyết định đợi ngày mai lại đến tìm Quý phi đánh bài, thuận tiện kiếm lại số tiền đã thua hôm nay.

Tiêu Hề Hề lôi kéo Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên bàn.

“Mau nhìn, đây đều là tiền ta thắng được ngày hôm nay!"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn đống tiền, nhẹ nhàng nói: “nàng lại phát tài rồi.”

Tiêu Hề Hề đắc ý cười: “Sau này ta mời người đi ăn thịt dê, phần rất lớn, tùy người ăn thoải mái!”

Lạc Thanh Hàn mỉm cười: “vậy ta sẽ chờ.”

Lúc này Phương Vô Tửu mang theo hòm thuốc đi tới.

Tiêu Hề Hề nhìn thấy hắn, nhãn tình sáng lên, phất tay cho đám người lui ra.

Nàng vui vẻ mà chạy tới: “đại sư huynh!”



Phương Vô Tửu đặt hòm thuốc xuống: “ta tới bắt mạch cho ngươi."

Tiêu Hề Hề lập tức ngoan ngoãn đem tay phải đưa tới.

Phương Vô Tửu nắm cổ tay của nàng.

Lạc Thanh Hàn đứng ở bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn.

Bình thường thái y bắt mạch cho các phi tần, sẽ dùng tấm lụa đắp lên bên trên cổ tay phi tần, một số lão thái y tay nghề cao, sẽ trực tiếp dùng huyền ti bắt mạch.

Nhưng Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề hoàn toàn không có nhiều cố kỵ như vậy, trực tiếp bắt mạch, không có bất kỳ trở ngại nào.

bộ dáng của bọn hắn còn rất thản nhiên.

Thực sự là muốn nói đều khó mà nói.

Dưới ánh mắt chết chóc của Lạc Thanh Hàn, qua một hồi lâu Phương Vô Tửu mới buông ngón tay ra, ôn thanh nói.

“Mạch tượng bình thường, không có vấn đề gì."

Tiêu Hề Hề thu tay lại, bắt đầu lôi kéo đại sư huynh trò chuyện việc nhà.

Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Ngọc bội của ta rơi ở đâu rồi?”

Tiêu Hề Hề nhìn về phía hắn: “ngọc bội nào?”

Lạc Thanh Hàn: “chính là khuyên tai ngọc ngươi lúc trước tự mình làm, ta nhớ vẫn luôn đeo ở trên người , tại sao không thấy?”

Tiêu Hề Hề: “có thể là đặt ở trong phòng ngủ đi.”

Nàng gọi tới Bảo Cầm, nói Bảo Cầm đi vào trong phòng ngủ tìm.

Rất nhanh Bảo Cầm đã mang khuyên tai ngọc trở về.

Lạc Thanh Hàn tiếp nhận khuyên tai ngọc, vuốt ve nó tựa như bảo bối, tiếp đó cẩn thận treo ở trên đai lưng.

Phương Vô Tửu như có như không hỏi thăm.

" ngọc bội này là do Hề Hề tự làm sao?"

Lạc Thanh Hàn: “đúng vậy nha, đây là quà sinh nhật năm ngoái nàng cho ta, đúng, năm nay sinh nhật nàng cũng chuẩn bị lễ vật cho ta, là một sân đầy đèn lồng, tất cả đều là chính nàng tự mình làm, trên đèn lồng còn vẽ tranh, đáng tiếc ngươi không thể thấy.”

Phương Vô Tửu nhìn về phía Tiêu Hề Hề, trên mặt rõ ràng là đang cười, trong giọng nói lại lộ ra mấy phần chua chát.

“Nguyên lai hề hề còn có thể khắc khuyên tai ngọc làm đèn lồng nha.”

Sao không thấy nàng tặng hắn cái khuyên tai ngọc hoặc đèn lồng nào?!

Tiêu Hề Hề gật đầu: “đúng vậy đúng vậy nha, ta không chỉ chạm khắc khuyên tai ngọc làm đèn lồng, ta còn có thể may ống quần lại!"

Phương Vô Tửu Vừa nghĩ tới chiếc quần bị cưỡng ép vứt ở đáy hòm, hắn đã cảm thấy ngạt thở.

Lạc Thanh Hàn: "Quần gì?"

Tiêu Hề Hề: “là đại sư huynh hắn......”

Phương Vô Tửu cưỡng ép ngắt lời nàng.

“Không có gì, chính là một cái quần bình thường mà thôi."

Tiêu Hề Hề: “sư huynh khổ cực đem ta nuôi lớn cũng không dễ dàng, ngươi về sau nếu là còn có quần cần may vá, cũng có thể giao cho ta nha, ta nhất định giúp ngươi may thật đẹp!"

Phương Vô Tửu: “ngươi cũng đã lập gia đình rồi, cho dù muốn may quần, cũng nên may cho phu quân người."