Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 806: Ngươi Sẽ Đánh Ta Sao?


Cuối cùng tra ra nguyên nhân bốc cháy , là một người khách uống say không cẩn thận đẩy ngã ngọn nến, người khách kia say ngã ra liền ngủ mê man, không có chú ý tới ánh nến cháy lan lên rèm che.

bên trong Phòng ốc đồ gia dụng cùng cơ quan tất cả đều dùng vật liệu gỗ làm thành, nên lửa cháy lan rất nhanh.

Đến khi có người phát hiện có điều gì đó không ổn thì lửa đã rất lớn.

Đám người không để ý tới cứu hỏa, như ong vỡ tổ ồ ạt lao ra ngoài, kết quả là chỉ một số người ở gần cửa thoát ra ngoài, những người còn lại bị mắc kẹt trong Tập Hương quán.

Cuối cùng khi quan phủ đuổi tới hiện trường, mới dập tắt lửa .

Về phần vị khách say rượu vô tình gây nên hỏa hoạn, đã chết trong lửa từ lâu, chỉ còn lại một cái xác cháy xém không thể nhận dạng.

Toàn bộ vụ án nhìn giống như là một tai nạn thông thường ngoài ý muốn.

Nhưng Lạc Thanh Hàn trong lòng biết rõ, đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Nhưng nếu thật sự chỉ là ngoài ý muốn, vì sao Hồng Quốc Công lại có mặt ở nơi đó? Cái này cũng quá mức trùng hợp.

Lạc Thanh Hàn từ trước tới giờ không tin tưởng trên đời này có trùng hợp.

Tất cả những sự trùng hợp, khi được phân tích ra, thực sự đều có lý do sâu xa hơn.

Mà lần hoả hoạn này điểm quan trọng nhất, chính là Hồng Quốc Công tại sao lại tại tiết thượng nguyên đêm đó đi tới Tập Hương quán?

Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho Kinh Triệu Phủ tiếp tục điều tra án này, đồng thời nhấn mạnh nói.

“Dưới tình huống bình thường, mọi người đi dạo thanh lâu cũng sẽ không đi một mình, nhất là kiểu người giống như Hồng Quốc Công, Nếu hắn đi thưởng hoa uống rượu, nhất định sẽ có người đi cùng. các ngươi đi thăm dò một chút đêm đó người đi cùng Hồng Quốc Công uống rượu là ai?”

Nếu có thể tra được người kia, liền có thể biết nguyên nhân Hồng Quốc Công đi Tập Hương quán.

Mai Quảng Đào chắp tay nhận lệnh.

Hạn chót của cuộc thi viết truyện đã đến.

Tiêu Hề Hề gần đây mỗi ngày đều ở trong Vân Tú Cung xem sách truyện, Lý Phi cùng Diêu Tiệp Dư thỉnh thoảng cũng tới mượn vài quyển để đọc.

Cũng không biết là vận khí không tốt hay là thế nào, Lý Phi mỗi lần chọn trúng sách truyện, cũng là nữ chính bị cặn bã nam ngược thân ngược tâm, mỗi lần đều thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đưa tay vào trong sách truyện bóp chết cặn bã nam nhân đó, nhưng các nữ chính trong truyện tiểu thuyết đều là liễu yếu đào tơ, hoàn toàn không biết phản kháng, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, bị ngược chết đi sống lại, cuối cùng rơi vào cái kết cục bi thảm.

Cuối cùng nàng thật sự không thể nhịn được nữa, quyết định tự mình viết một câu chuyện.

Chuyện xưa của nàng cũng chỉ có một chủ đề.

Đó chính là ngược đãi nam nhân cặn bã!

Nếu nàng không cách nào đưa tay vào sách truyện bóp chết những tên cặn bã nam nhân kia, vậy nàng ngay ở trong sách truyện đem bọn hắn toàn bộ viết chết!

Nàng thức đêm viết xong một quyển sách truyện ngắn.

Ngủ một giấc tỉnh lại, nàng thưởng thức sách truyện tự mình viết, càng xem càng cảm thấy hảo, ít nhất so với nữ chính bị cặn bã nam chính ngược chết đi sống lại thì tốt hơn nhiều.

Lý Phi không vừa lòng một mình tự thưởng thức, nàng cố ý gọi Diêu Tiệp Dư tới, để Diêu Tiệp Dư cũng được xem cùng.



Diêu Tiệp Dư một hơi xem xong sách truyện này, nói rằng nội dung rất đẹp.

Nhất là thời điểm văn trung nữ chính nghịch tập, đánh mặt cặn bã nam chính, cảm giác tuyệt vời nhất!

Diêu Tiệp Dư giật dây nói: “Tỷ tỷ nếu đã viết ra sách truyện , để xem cũng lãng phí, không bằng cũng đi tham gia cuộc thi viết sách truyện đi, biết đâu tỷ tỷ có thể đoạt giải nhất."

Lý Phi giật mình.

Nàng không quan tâm chút tiền thưởng này, nhưng nàng muốn câu chuyện của mình được nhiều người công nhận hơn.

Dù sao cũng nhàn rỗi, tại sao không tự mình tìm việc gì đó để làm.

Kết quả là, Lý Phi lại đi một chuyến Vân Tú cung, đem truyện nàng viết cho Quý phi xem.

Tiêu Hề Hề biết được Lý Phi muốn tham gia Cuộc thi viết truyện, phi thường kinh ngạc.

“Ngươi còn có thể viết sách truyện nữa sao?”

Lý Phi vô cùng tự tin: “Thϊếp thân xem nhiều sách truyện như vậy, cũng không phải xem không, cũng học được một chút."

Tiêu Hề Hề cảm khái: “bản cung cũng xem rất nhiều sách truyện, nhưng ta không có chuyên cần như ngươi vậy, còn có thể viết ra sách truyện , ngươi thật lợi hại.”

Lý Phi càng tự hào.

nàng chỉ thích cảm giác được công nhận , khen ngợi.

Tiêu Hề Hề lúc này đem sách truyện nàng viết xem một lần, liên tục gật đầu.

“Không tệ không tệ, viết rất tốt, ngươi đem sách truyện để ở chỗ này nha, sau khi cuộc thi có kết quả rồi, bản cung sẽ cho người thông báo cho ngươi."

Lý Phi phúc phúc thân: “vậy làm phiền Quý phi Nương Nương .”

Hôm nay chạng vạng tối Lạc Thanh Hàn trở lại Vân Tú cung, nhìn thấy Tiêu Hề Hề đang theo dõi sách truyện xem rất nhập thần.

Hắn yên lặng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hề Hề.

Bảo Cầm cung kính dâng lên nước trà và món điểm tâm.

Tiêu Hề Hề vừa nhét bánh vào miệng, vừa chuyên chú đọc sách, cả quá trình cũng không có ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hàn một cái.

Lạc Thanh Hàn không thích cảm giác bị nàng phớt lờ.

Hắn giơ tay gõ bàn một cái.

Tiêu Hề Hề nghe được tiếng động, cuối cùng cũng cam lòng rời mắt khỏi cuốn truyện.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy hoàng đế ngồi ở bên cạnh.

Lạc Thanh Hàn: “Nàng đang xem cái gì? Thấy nhập thần như vậy, ngay cả ta tới cũng không biết.”

Tiêu Hề Hề nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc buồn khổ.



Nàng hiện tại đang xem một truyện đặc biệt cẩu huyết.

Đại khái nội dung chính là một vương gia bá đạo cưỡng đoạt một nữ tử bình dân , nữ tử bình dân kiên trinh bất khuất nhưng cuối cùng vẫn bị tình thế ép buộc không thể đem thân cho vương gia bá đạo làm thϊếp, tiếp đó ba lần mang thai, ba lần sinh non, hai người đủ loại thích hận rối rắm, cuối cùng kết cục đại đoàn viên .

Tiêu Hề Hề vừa hay nhìn thấy nữ chính sinh non lần thứ ba, lần này là bị vương gia bá đạo cho đánh một cái tát không còn .

Tiêu Hề Hề nhịn không được sờ cái bụng của mình, trong lòng hơi ưu tư.

“Nếu như ta mang thai, ngươi có đánh ta không?”

Lạc Thanh Hàn chấm hỏi đầy đầu, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên bụng Tiêu Hề Hề.

Nhìn kỹ, tựa hồ thật sự có một chút đường cong nhô lên.

Bảo Cầm Đứng hầu ở bên đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng khôn xiết.

Quý phi Nương Nương rốt cuộc mang thai rồi sao?!

Kể từ khi Quý phi vào cung , hoàng đế cơ hồ mỗi đêm đều ở cùng Quý phi, một mình nàng chuyên sủng, theo lý thuyết đã sớm nên mang bầu, nhưng kỳ quái là, bụng của nàng đến nay cũng không có bất kỳ tin tức gì.

Trong cung có không ít người đều âm thầm nói huyên thuyên, nói Quý phi có thể là không sinh được.

Bảo Cầm trong lòng cũng có chút bận tâm, sợ Quý phi sinh không được.

Không nghĩ tới tin tức tốt tới nhanh như vậy!

Không chờ nàng cao hứng bao lâu, liền nghe được hoàng đế sâu kín hỏi.

“Hài tử là của ai vậy?"

Bảo Cầm nhất thời liền bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngất đi.

lời này của Hoàng đế là nghĩa là gì?

Chẳng lẽ hắn hoài nghi Quý phi không chung thủy sao?!

Nàng vừa định quỳ đi xuống thay Quý phi phân bua, đã thấy Quý phi ợ một tiếng.

“Nấc! Không có con, ta thuần túy chính là ăn quá no thôi.”

Bảo Cầm: nhịn không được toát ra biểu tình hoài nghi nhân sinh.

Nàng vừa rồi đến cùng là vì sao mà kinh hỉ? Lại vì sao mà kinh hoảng?

Phảng phất một lời cảm xúc tất cả đều cho chó ăn.

Lạc Thanh Hàn tựa hồ đối với đáp án này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Hắn mặt không đổi sắc nói: “ngươi yên tâm, nếu ngươi thật sự có hài tử, ta chắc chắn không nỡ lòng động tới một đầu ngón tay của ngươi.”

Tiêu Hề Hề hồi tưởng câu truyện bên trong sách truyện, tiếp tục truy vấn: “vậy nếu ta dẫn bóng chạy thì sao?”