Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 900: Xen Vào Việc Của Người Khác


Bộ Sênh Yên lần đầu tiên nhìn thấy còn có một phương pháp tính toán như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên.

nàng rất tin phục vào khả năng tính toán của Quý phi.

nếu Quý phi nói là nam hài, vậy thì nhất định là nam hài.

Kỳ thực nàng đối với nhi tử hay nữ nhi cũng không để ý quá lớn, dù sao đều là hài tử của nàng, nàng cũng sẽ yêu thương chúng như nhau.

Nàng lần nữa gửi tới Quý phi lời cảm ơn, đồng thời đem đồng tiền kia trả lại cho Quý phi.

Tiêu Hề Hề lại nói: “đây là tiền may mắn, ngươi mang theo nó trong người, có thể bảo vệ ngươi và hài tử trong bụng bình an trôi chảy.”

Bộ Sênh Yên nắm đồng tiền, trong lòng cảm kích càng lớn.

Nàng rất muốn hồi báo đối phương, nhưng nàng biết Quý phi bây giờ cái gì cũng không thiếu, nàng chỉ có thể yên lặng đem phần cảm kích này ghi ở trong lòng, tính toán đợi về sau có cơ hội sẽ báo đáp Quý phi.

Bộ Sênh Yên trở lại vương phủ, đem những vật nhỏ chính mình làm ra đóng gói tốt, mặt khác lại viết một phong thư, đem chuyện nhi tử của mình ghi vào trong thư.

Nàng sai hộ vệ vương phủ đem các loại đồ vật đưa cho Anh Vương.

Hộ vệ cưỡi khoái mã, đi cả ngày lẫn đêm gấp rút lên đường, cuối cùng vào ngày thứ năm đuổi kịp Anh Vương.

Lạc Dạ Thần tiếp nhận bao phục hộ vệ dâng lên, đầu tiên là hỏi chút chuyện liên quan tới Vương phi, biết được Vương phi hết thảy mạnh khỏe, hắn mới cảm thấy an tâm một chút.

Hắn mở túi quần áo ra, đem đồ vật bên trong từng loại đều lấy ra.

Hầu bao, miếng lót giày, còn có phiến quạt.

Xem xét đường may liền biết là Anh Vương Phi đích thân làm.

Trong vương phủ nhóm tú nương kỹ nghệ tinh xảo, thêu ra đường may đều rất chi tiết chỉnh tề.

Mà Lạc Dạ Thần cầm những vật này trong tay, đường may mặc dù không đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng đôi khi cũng sẽ xuất hiện lỗ hổng, vừa nhìn liền biết bình thường rất ít làm chuyện này, trình độ chuyên môn rất bình thường.

Lạc Dạ Thần nhìn vào những vật này nhếch miệng cười một cái, tiếp đó cầm lấy lá thư đặt ở phía dưới cùng.

Tin nửa đoạn trước cũng là liên quan tới Anh Vương Phi căn dặn Anh Vương, chỉ có một câu cuối cùng, mới nói đến chính nàng.

Nàng nói mình nghi ngờ thai này là con trai, để hắn rảnh rỗi liền nghĩ cho nhi tử cái tên.

Lạc Dạ Thần choáng váng.

Hài tử còn chưa ra đời, Vương phi làm sao biết nhất định sẽ là con trai?

Cho dù là thái y chẩn đoán được, cũng có khả năng có thể có phán đoán sai.

Nhưng nếu Vương phi đã nói như vậy, Lạc Dạ Thần liền tạm thời tin nàng một lần nha.

Kế tiếp dọc theo đường đi hắn đều suy nghĩ việc đặt tên cho nhi tử.

Nếu là nhi tử, tên liền phải bá khí một chút.

Tỉ như nói lạc ngạo thiên, hoặc là lạc nhật thiên, hay lạc bá thiên......



Trong hoàng cung.

Trần Tiệp Dư bệnh càng ngày càng nặng, không chỉ là da trên mặt da sưng đỏ ngứa ngấy, liền cả trên người cũng bắt đầu xuất hiện nhiều nốt đỏ phát ban.

Các thái y dùng hết biện pháp cũng không thể giúp nàng chữa khỏi bệnh.

Nàng không nhịn được muốn gãi, kết quả càng gãi càng ngứa, làn da bị cào nát, dần dần nhiễm trùng nát rữa, triệu chứng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.

Diêu Tiệp dư cùng Mẫn Tiệp Dư đã điều tra một thời gian, cũng không thể tra ra cái gì.

Trong cung có rất nhiều loại án chưa giải quyết, tra đến cuối cùng cái gì đều không tra được, Trần Tiệp Dư chuyện này không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không là án cuối cùng.

Theo lý thuyết nếu không tra được, cũng chỉ có thể quên đi.

Nhưng đặc điểm lớn nhất của Diêu Tiệp dư là nàng ấy cực kỳ tò mò.

Nàng có thể đoán được Trần Tiệp Dư là bị người hại, nhưng lại không biết hung phạm là ai.

Cái này khiến nội tâm nàng giống như là bị mười mấy cái vuốt mèo quào qua, lòng ngứa ngáy đến khó chịu.

Nàng nhất định muốn tra ra thủ phạm thật phía sau màn rốt cuộc là ai, bằng không nàng buổi tối thậm chí không thể ngủ ngon.

Diêu Tiệp dư chỉ cần không làm gì, liền sẽ chạy đến bình tâm điện , đi xem tình huống Trần Tiệp Dư một chút, thuận tiện kiểm tra một chút người phục vụ bên cạnh Trần Tiệp Dư , xem có thể tìm được đầu mối hữu dụng hay không.

Hôm nay bởi vì người Diêu gia đến, làm Diêu Tiệp dư trễ nải một hồi.

Đợi nàng đi ra khỏi bình tâm điện, đã là chạng vạng tối.

Nàng đầu tiên là đi xem Trần Tiệp Dư, thấy Trần Tiệp Dư còn đang mê man, liền không có đánh rầy Trần Tiệp Dư.

Nàng rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi đến các phòng khác để tìm kiếm manh mối.

Nhu Cúc ban đầu còn đi theo phía sau nàng, trên đường nghe nói Mẫn Tiệp Dư tới, lập tức nói với Diêu Tiệp dư mời chờ một chút, liền vội vã đi về phía thiền điện.

Hành lang chỉ còn lại một mình Diêu Tiệp dư.

Diêu Tiệp dư cũng không như Nhu Cúc dặn dò đứng không nhúc nhích, nàng đi dạo xung quanh một mình.

Trong lúc bất tri bất giác, nàng đi vào cửa phòng bếp nhỏ.

Vừa vặn phụ cận quanh đây không có người, Diêu Tiệp dư trực tiếp đi vào phòng bếp nhỏ.

Trên bếp có một nồi thuốc, bên trong chén thuốc đã bị đổ ra, chỉ còn lại một chút cặn thuốc.

Diêu Tiệp dư đưa tay sờ bình dược , vẫn ấm áp, chắc hẳn chén thuốc vừa mới được đổ ra.

Trong nội tâm nàng khẽ động, rút ra khăn lụa từ trong tay áo, đem cặn thuốc trong bình thuốc đổ ra một phần, dùng khăn lụa bọc lấy, cẩn thận nhét vào trong tay áo.

Sau khi làm xong, Diêu Tiệp dư đem bình thuốc thả lại chỗ cũ.

Nàng chuẩn bị rời khỏi nơi này, lúc xoay người, đã thấy Mẫn Tiệp dư lặng lẽ đứng ngoài cửa.

Diêu Tiệp dư bị dọa đến tim nàng gần như ngừng đập.

Người này đến đây lúc nào? Như thế nào một chút âm thanh đều không phát ra?!



Diêu Tiệp dư đè lại tim, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập nhanh.

lòng Nàng vẫn còn sợ hãi hỏi: “ngươi ở đây có việc gì?”

Mẫn Tiệp Dư mỉm cười: “ta nghe Nhu Cúc nói ngươi ở chỗ này, liền đến tìm ngươi.”

Nàng dừng một chút, lại hỏi tiếp: “ngươi vừa rồi làm cái gì vậy?”

Diêu Tiệp dư lúc này mới nhớ tới những gì nàng đã làm vừa rồi.

Đánh giá từ vị trí của Mẫn Tiệp dư, vừa rồi hẳn là nàng đã đem tất cả động tác của Diêu Tiệp dư đều thu vào đáy mắt.

Cái này khiến Diêu Tiệp dư trong lòng có chút nao nao .

Nàng khó khăn nuốt nước miếng, buồn tẻ nói: “không có gì, ta chỉ là muốn sưu tập một chút manh mối, xem có thể tìm được nguyên nhân Trần Tiệp Dư bị bệnh hay không”

Mẫn Tiệp Dư bước qua cánh cửa, dáng người chậm rãi tiến vào phòng bếp nhỏ: “ngươi xem ra đối với Trần Tiệp Dư vô cùng quan tâm, quan hệ của các ngươi rất tốt sao?”

Diêu Tiệp dư: “tất cả mọi người đều là tỷ muội đi, khả năng giúp đỡ một chút cũng tốt.”

Mẫn Tiệp Dư ý vị không rõ mà cười một cái: “ngươi thật tốt bụng."

Diêu Tiệp dư cười ngượng ngùng: “ngươi không phải cũng giống vậy đi, đúng, ngươi cũng là đến thăm hỏi Trần Tiệp Dư sao? Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem nàng một cái.”

Nàng cất bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mẫn Tiệp dư, cánh tay của nàng bị Mẫn Tiệp dư giữ lại.

Diêu Tiệp dư không thể không dừng bước lại, sau đó nhìn về phía nàng.

"Chuyện gì vậy?"

nụ cười trên mặt Mẫn Tiệp Dư dần dần biến mất, nàng lạnh lùng nói: “chỉ tiếc, hảo tâm chưa hẳn có thể được đền đáp."

Diêu Tiệp dư thấy thế, trong lòng lộp bộp nhảy một cái, phát giác có gì đó không ổn.

“Ngươi như thế nào......”

Nàng còn chưa nói xong, liền im bặt mà dừng.

trong tay Mẫn Tiệp Dư bắn ra một khỏa dược hoàn màu đen, dược hoàn thẳng tắp bay vào trong miệng Diêu Tiệp dư, cắt ngang lời nói của nàng.

Diêu Tiệp dư cực kỳ hoảng sợ, muốn nhổ viên dược hoàn đó ra.

Nhưng mà viên dược hoàn kia lại rất cổ quái.

Vừa vào miệng liền tự động trượt vào thực quản của nàng.

Sau đó nàng cảm thấy mắt tối sầm lại, ngã thẳng về phía trước.

Mẫn Tiệp Dư mắt lạnh nhìn Diêu Tiệp dư nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, thần tình kia không giống như là đang nhìn một người, càng giống như đối đãi với một kiện vật phẩm không hợp ý, trong ánh mắt tràn đầy bắt bẻ cùng ghét bỏ.

Nàng cúi người, đưa tay từ trong tay áo Diêu Tiệp dư lấy đi túi cặn thuốc kia, lạnh lùng nói.

“Xen vào việc của người khác.”