Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 956: Nương


Nghe những lời của Tiêu Lăng Phong, Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm lại không cảm thấy may mắn chút nào.

Các nàng thậm chí ẩn ẩn có chút hối hận.

Nếu như các nàng lúc đó có thể cùng Chu thị trở về trại, cho dù các nàng đều sẽ chết, nhưng ít ra các nàng có thể cùng người nhà và bằng hữu của mình chết cùng nhau, không đến mức giống như bây giờ, thân nhân bằng hữu chết hết, một thân một mình không biết nên như thế nào sống sót, chỉ còn lại tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương.

Lệ Khinh Ngôn hỏi: "Đám người tự xưng đào binh kia, tên Bọn hắn là gì? Trông như thế nào?"

Dư tam nương vừa cố gắng nhớ lại vừa nói.

“Vẫn luôn là trại chủ tiếp đãi bọn hắn, ta chưa từng cùng bọn hắn tiếp xúc qua, ta chỉ biết bọn hắn tổng cộng có hơn 10 người, trong đó người cầm đầu kia nhìn rất trẻ trung, dáng vẻ chừng hai mươi, cực kì đẹp đẽ, có chút...... Có điểm giống nữ, ta không phải là nói mẹ bọn hắn , ta là nói hắn ngũ quan rất tinh xảo, làn da rất trắng......”

Tiêu Lăng Phong nhịn không được ngắt lời: “hắn gọi là Úc Cửu đúng không?"

Dư tam nương lắc đầu: “không phải, hắn nói mình gọi trần khải.”

Tiêu Lăng Phong vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hắn lấy ra từ trong ngực một bức họa,

“người kia có phải bộ dáng như này hay không?”

Sau khi mở bức chân dung ra, hắn đưa cho Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm, ra hiệu các nàng nhìn kỹ một chút.

Các nàng vừa nhìn thấy nam tử trong bức họa, nét mặt lập tức thay đổi rõ ràng.

Vân Khả Tâm dường như muốn nói gì, nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể lo lắng phát ra âm thanh a a.

Dư tam nương không chút do dự nói: “là hắn! Chính là hắn dẫn một đám người đi tới trại chúng ta !”

Tiêu Lăng Phong nhìn về phía Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn chưa thấy qua Úc Cửu, không biết Úc Cửu làm cái gì, nhưng hắn biết Tiêu Lăng Phong lần này là tới bắt nghịch tặc, nam nhân trong bức họa Tiêu Lăng Phong mang theo bên người, trừ nghịch tặc hắn cần bắt lần này, sẽ không có những người khác.

Theo lý thuyết, đám kia giả mạo đào binh tiến vào đại phúc trại, kỳ thực là một đám nghịch tặc bị truy nã.

Chẳng lẽ sự thật đúng như Tiêu Lăng Phong đoán, là bởi vì có người trong đại phúc trại vô ý phát hiện thân phận thật sự của đám nghịch tặc kia, đám nghịch tặc vì che dấu hành tung, cho nên mới đồ sát toàn bộ trại, vĩnh viễn trừ hậu hoạn?

Đạo lý có thể thuyết phục được, nhưng trong lòng Lệ Khinh Ngôn luôn cảm thấy bất an.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

Tiêu Lăng Phong lại hỏi rất nhiều vấn đề.

Nhưng Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm biết được có hạn, không có nhiều manh mối mà các nàng có thể cung cấp.

Bọn hắn đợi hai ngày một đêm, cuối cùng chờ được người quan tướng phủ.

Không chỉ có khám nghiệm tử thi tới, liền cả Huyện lệnh địa phương cũng đích thân đến, thuận đường còn mang đến hơn mười bộ khoái.

Huyện lệnh đi một ngày đường, vô cùng mệt mỏi, cũng không dám nghỉ ngơi, vừa thấy được Lệ Khinh Ngôn cùng Tiêu Lăng Phong, liền vội vàng đi tới chắp tay thở dài, thái độ cung kính.

Lệ Khinh Ngôn để khám nghiệm tử thi nhanh đi nghiệm thi.

Huyện nha tổng cộng có hai người khám nghiệm tử thi, tất cả đều được đưa đến đây.

Bọn hắn đối mặt với một trăm hai mươi xác chết cháy, áp lực công việc phi thường lớn.



Cũng may còn có bộ khoái hỗ trợ, giúp bọn hắn giảm bớt rất nhiều áp lực, không đến mức để hai người bọn hắn kiệt sức tại chỗ.

Đi qua kiểm nghiệm, phương pháp gϊếŧ chết mỗi thi thể về cơ bản là giống nhau, trước tiên bị một đao mất mạng, sau đó lại bị đốt thành than.

Điều này về cơ bản giống như suy đoán trước đây của Tiêu Lăng Phong.

Lệ Khinh Ngôn bình tĩnh phân tích.

“Ta nhớ được trong trại có rất nhiều nhà đều nuôi cẩu.

Cho dù người trong nhà đều ngủ say, những cẩu nghe được ngoại nhân xâm nhập, nhất định sẽ sủa loạn.

Cứ như vậy tất nhiên sẽ kinh động người chung quanh.

Cho dù đám nghịch tặc kia hung hãn thế nào, bọn hắn cũng chỉ có hơn 10 người.

Mà có hơn một trăm người trong trại.

nhân số chênh lệch rất lớn, không thể dễ dàng như vậy, liền để đám nghịch tặc kia gϊếŧ hết, trừ phi......”

Tiêu Lăng Phong tiếp tục lời nói của hắn.

“Trừ phi bọn hắn bị người bỏ thuốc, lâm vào mê man, coi như chó sủa lớn tiếng đến đâu cũng vô dụng.”

Lệ Khinh Ngôn nhìn về phía hai người còn đang bận rộn khám nghiệm tử thi, trầm giọng hỏi.

“Có thể tra ra những người chết này khi còn sống đã bị trúng thuốc mê hay không?”

Hai người khám nghiệm tử thi đồng thời lắc đầu, biểu thị không tra được.

Thuốc mê không giống như độc dược, độc dược sẽ có lưu lại rõ ràng, thuốc mê ngoại trừ để cho người mê man, không có hiệu quả gì khác, rất khó bị phát hiện.

Chờ tất cả xác chết cháy đều được kiểm nghiệm xong, Lệ Khinh Ngôn tự mình dẫn đầu đào hố, để những thi thể này được chôn cất trong yên bình.

Tạm thời quan tài làm theo yêu cầu đã không kịp , bọn hắn chỉ có thể dùng chiếu rơm, đem các thi thể bao lại, chôn cất từng người một.

Vân Khả Tâm cùng Dư tam nương quỳ gối bên cạnh mộ phần.

Dư tam nương khóc đến kêu trời kêu đất, nước mắt chảy dài trên mặt.

Vân Khả Tâm chỉ ngơ ngác nhìn những xác chết cháy, nàng giống như là bị người đánh một quyền thật mạnh, đầu óc quay cuồng, có loại cảm giác rất không chân thật.

Nàng hy vọng đây hết thảy cũng là giả.

Nàng hy vọng chính mình vừa gặp ác mộng.

Chờ tỉnh mộng, nàng lại có thể nhìn thấy mẹ ruột của mình, còn có những trưởng bối kia trong trại cùng các bằng hữu.

Nhưng tiếng khóc của Dư tam nương bên cạnh không ngừng nhắc nhở nàng.

Đây là sự thực.

Nhà của các nàng đã biến mất.

Thân nhân bằng hữu của các nàng cũng không còn.



Trong một đêm, các nàng đã mất đi tất cả, chỉ còn lại những thi thể cháy sém đen ngòm quằn quại trước mặt.

Khi Lệ Khinh Ngôn chuẩn bị mang thi thể của Chu thị hạ táng, Vân Khả Tâm bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Nàng nhào tới ôm lấy di thể Chu thị, sống chết cũng không chịu buông tay, nước mắt cộp cộp rơi xuống, khóc đến mức không thể kìm được.

Nàng đã không còn phụ thân rồi, mẫu thân là người thân cuối cùng của nàng trên cõi đời này.

Nhưng hôm nay ngay cả người thân cuối cùng này cũng không còn nữa.

bi thương To lớn cuốn tới, tiêu hao sự tỉnh táo của nàng.

Nàng không muốn cùng mẫu thân tách ra, nàng muốn bồi tiếp mẫu thân, vĩnh viễn bồi tiếp!

Lệ Khinh Ngôn ôn nhu ôm lấy nàng, hết lần này đến lần khác an ủi nàng.

Cho dù mẹ ruột của nàng không còn nữa, nàng cũng còn có hắn.

Hắn sẽ trở thành người nhà của nàng, vĩnh viễn bồi bên người nàng, chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, trở thành trụ cột của cuộc đời nàng, vì nàng chống đỡ một thế giới mới.

Vân Khả Tâm bình tĩnh lại một chút.

Ngón tay của nàng cũng theo đó chậm rãi buông ra.

Lệ Khinh Ngôn cho các tùy tùng một ánh mắt.

Các tùy tùng hiểu ý, lập tức dùng chiếu rơm đem di thể Chu thị bao lấy, cẩn thận từng li từng tí nâng lên, để vào trong hố đất.

Cái hố này là Lệ Khinh Ngôn tự tay đào, đào đặc biệt sâu, cam đoan sẽ không để cho thú dữ trong núi đào xác ra được nữa.

Các tùy tùng bắt đầu xúc đất xuống hố.

Mắt thấy Chu thị dần dần bị bùn đất chôn cất, Vân Khả Tâm nghĩ đến mình đời này sẽ không còn được gặp lại mẫu thân , trong lòng bi thương càng ngày càng mãnh liệt.

Nàng muốn những người kia dừng tay, nàng muốn nhìn lại mẫu thân một chút.

Nàng muốn chính miệng hô một tiếng nương.

nguyện vọng lớn nhất của Chu thị khi còn sống, đó là có thể nghe được nữ nhi chính miệng gọi nàng một tiếng nương.

Nàng khi còn sống không có nghe được, ít nhất...... Ít nhất sau khi chết có thể làm cho nàng toại nguyện.

Vân Khả Tâm hé miệng, dốc hết toàn lực mà hô.

Nhưng mà lại chỉ có thể hô lên những âm tiết đơn.

“A...... A a!”

Lệ Khinh Ngôn ôm nàng chặt hơn nữa, yên lặng an ủi nàng.

ánh mắt Vân Khả Tâm đã hoàn toàn bị nước mắt làm mơ hồ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nhưng nàng ấy vẫn đang cố gắng hết lần này đến lần khác.

Không biết thử bao nhiêu lần, nàng cuối cùng hô lên một tiếng mà mình kìm nén bấy lâu nay.

“Nương...!”