Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 976: Sư Tỷ Của Hắn, Hắn Đi Bảo Vệ!


Y Mỹ vừa tới Vân Tú Cung, liền không nhịn được rướn cổ lên nhìn đông nhìn tây.

Nàng đối với nơi này hết thảy đều rất hiếu kì.

Tiêu Hề Hề: “Chiết Chi, ngươi mang Tam công chúa đi loanh quanh bốn phía, làm quen hoàn cảnh một chút.”

Chiết Chi: “Vâng.”

sau khi Chiết Chi cùng Y Mỹ rời đi, Lạc Thanh Hàn dắt Tiêu Hề Hề trở lại phòng ngủ.

Hề hề giữa trưa không có ngủ trưa, bây giờ có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát.

Nàng cởi áo khoác, chui vào trong chăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lạc Thanh Hàn.

“Tối hôm qua bắt được tên trộm kia, thẩm vấn thế nào rồi?”

Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói.

“Tên kia đã khai hết.

Thật sự là hắn là một tên trộm cắp chuyên nghiệp, đồ vật bày ra tất cả đều là hắn trộm được.

Theo như hắn nói, cái túi thơm kia là hắn trộm được từ một thương gia kinh doanh ngọc thạch.

Đồng thời, hắn còn lấy trộm một số bạc và ngân phiếu hắn đã tiêu xài.

họa sĩ căn cứ vào tên trộm miêu tả, đã vẽ ra tướng mạo của thương gia kinh doanh ngọc thạch kia .

Cấm vệ đem bức họa đưa tới Anh Vương Phủ, cả người gác cổng và quản gia, đều nói nam tử trên bức họa chính là thương gia kinh doanh ngọc thạch lúc trước đã tới vương phủ.”

Tiêu Hề Hề: “quả nhiên là cùng một người.”

Lạc Thanh Hàn: "ta đã sai người theo manh mối mà tên trộm này cung cấp để điều tra, còn cần một chút thời gian mới có thể có kết quả."

Hắn sờ lên đầu hề hề, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh.

“Nhanh ngủ đi, buổi tối chờ ta cùng nhau ăn cơm."

Tiêu Hề Hề giữ chặt ống tay áo của hắn: “ngươi tại sao cũng không hỏi ta, vì sao muốn đem Tam công chúa lưu lại trong cung?"

Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay của nàng, cúi đầu hôn lên bàn tay nàng, trầm giọng nói.

“Nếu ngươi muốn nói, coi như ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói cho ta biết, nếu ngươi không muốn nói, vậy ta liền không hỏi, ngược lại mặc kệ ngươi làm cái gì, ta mãi mãi cũng đứng về phía ngươi.”

Cũng giống như ngươi luôn đứng về phía ta.

Tiêu Hề Hề nhếch mép cười, một lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện trên khóe miệng.

"Ta thật sự cảm thấy nàng rất thú vị, cho nên mới giữ nàng ở trong cung."

Lạc Thanh Hàn cúi người hôn lên môi nàng: “chỉ cần ngươi thích, như thế nào cũng có thể.”

Chiết Chi mang theo Y Mỹ đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua đình viện, các nàng đụng phải Sở Kiếm đang đứng gác.

Sở Kiếm biết nữ nhân này chính là Tam công chúa thiên đảo quốc , là gia hỏa tới đoạt nam nhân cùng sư tỷ hắn.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm, mày kiếm hơi nhíu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Y Mỹ, giống như là muốn dùng ánh mắt của mình đâm chết nữ nhân này.



Y Mỹ chú ý tới có người đang nhìn mình, nàng nhìn theo cảm giác của mình , tình cờ bắt gặp ánh mắt của Sở Kiếm.

Nàng hơi sững sờ, lập tức giữa lông mày nhẹ chau lại, rất không cao hứng.

Cái tên cấm vệ này là chuyện gì xảy ra? Tại sao vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm?

Coi như nàng trời sinh xinh đẹp như hoa, hắn cũng không nên như vậy, thật sự là vô lễ!

Nếu như ở trong hoàng cung thiên đảo quốc , có cấm vệ dám can đảm nhìn nàng chằm chằm như thế, nàng nhất định sẽ cho hắn một bài học.

Nhưng nơi này là trong hoàng cung của đại thịnh, nàng là người mới đến, gót chân còn chưa đứng vững, không tiện phát tác.

Chỉ có thể tạm thời nhịn một chút.

Đợi nàng về sau trở thành hoàng hậu đại thịnh, xem nàng xử lý cấm vệ vô lễ này như thế nào!

Y Mỹ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại , không nhìn cấm vệ kia nữa.

Chiết Chi dẫn Y Mỹ đi dạo quanh Vân Tú Cung.

Y Mỹ mới đầu chẳng qua là cảm thấy cái cung điện này hơi có chút dễ nhìn mà thôi, Thẳng đến khi nàng thấy được hậu viện kia một mảng lớn vườn rau, rừng quả, cùng với ruộng đồng , nàng mới bỗng nhiên giật mình, là kiến thức của nàng quá nông cạn !

Nàng thấy qua vô số kỳ hoa dị thảo, cũng đã thấy những nam tử nữ tử có nhiều sở thích kỳ lạ.

Nhưng nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy có phi tử trong cung trồng rau !

Càng làm cho nàng khó mà tin được chính là, hoàng đế thế mà cho phép Quý phi ở trong hoàng cung trồng rau!

Đây rốt cuộc là một đôi đế phi như thế nào?

Đây rốt cuộc là một cái hoàng cung như thế nào?

Đại khái là bởi vì liên tiếp gặp kích động rất nhiều, đến mức khi Y Mỹ trở lại phòng, cả người đều có chút hốt hoảng.

Chiết Chi cung kính nói: "Đây là khách phòng chuẩn bị cho ngài, nếu ngài không có mệnh lệnh gì khác, xin ngài nghỉ ngơi cho tốt."

Y Mỹ lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "hoàng đế và Quý phi đâu?"

Chiết Chi nghe không hiểu ngôn ngữ của thiên đảo quốc, một mặt mờ mịt nhìn nàng.

Y Mỹ chỉ có thể ra hiệu với nàng ấy bằng cả hai tay.

Chiết Chi miễn cưỡng minh bạch ý tứ của nàng, hồi đáp.

“Quý phi Nương Nương đang nghỉ ngơi, bệ hạ đi Nghị Sự Điện.”

Y Mỹ hồ nghi nói: “ban ngày, Quý phi làm sao lại nghỉ ngơi?”

Chiết Chi nghe không hiểu, chỉ có thể mỉm cười để che dấu lúng túng.

Y Mỹ nhục chí khoát khoát tay: “Quên đi, ngươi đi đi.”

Lần này Chiết Chi hiểu ý của nàng, cung kính phúc phúc thân.

Chờ sau khi Chiết Chi rời đi, Y Mỹ một mình ngồi ở trong phòng, rất buồn chán.

Nàng nhịn không được đẩy cửa ra, muốn lén lút chuồn ra ngoài.

Kết quả người vừa mới đi ra ngoài, liền bắt gặp Sở Kiếm đang đứng ở hành lang.

Sở Kiếm lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nhìn một tên trộm xông vào địa bàn của mình, tràn đầy cảnh giác và địch ý.



Nhưng mà Y Mỹ lại cảm thấy cấm vệ này nhất định là ngấp nghé sắc đẹp của nàng, cho nên cứ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy.

Nàng nhịn không được nhíu mày, ghét bỏ mà nói.

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy."

Sở Kiếm cười lạnh, hắn nhất định phải trông chừng nàng, miễn cho nàng nhân lúc người ta không để ý làm chuyện xấu.

Y Mỹ thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm, cảm thấy bực mình, nhưng lại khinh thường với cùng một cấm vệ tranh cãi, cuối cùng chỉ có thể trở lại trong phòng, tức giận đóng cửa phòng.

Tiêu Hề Hề lần này ngủ rất ngon.

Đợi nàng tỉnh lại, sắc trời đã tối.

Bảo Cầm phục vụ nàng thay quần áo rửa mặt.

Tiêu Hề Hề vừa ngáp vừa nói.

“Tam công chúa thế nào?”

Bảo Cầm thành thật nói: “nàng vẫn chờ ở trong phòng của mình.”

Tiêu Hề Hề có chút kinh ngạc: "Sao nàng ấy có thể thành thật như vậy?"

Theo những gì nàng đối với cô nương kia hiểu biết, cô nương kia nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mà kiếm chuyện.

Bảo Cầm mím môi nở nụ cười: “Sở Kiếm vẫn đang ngó chừng nàng, không cho nàng cơ hội quậy phá.”

Tiêu Hề Hề bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy."

Rửa mặt xong, nàng được Bảo Cầm nâng đỡ đi ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt thoáng nhìn thấy Sở Kiếm đang đứng thẳng tắp trong sân.

Sở Kiếm mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, ôm kiếm đứng, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú, lúc không nói chuyện có mấy phần thiếu niên hiệp khách tiêu sái khí chất.

Hắn nhìn thấy sư tỷ đi ra, lập tức nhếch lên một nụ cười ngốc nghếch, cười như cái kẻ lỗ mãng.

Tiêu Hề Hề thở dài.

Ài, uổng phí ta mù quáng trước vẻ đẹp trai của hắn.

nàng vẫy tay với Sở Kiếm, ra hiệu cho hắn đến.

Sở Kiếm bước nhanh chạy đến trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề: "Ngươi đứng cả ngày cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Sở Kiếm: “ta không mệt mỏi.”

Sư tỷ bệnh còn chưa khỏi, tam công chúa kia có thể nhân cơ hội ra tay với sư tỷ, hắn nhất định phải ở trong cung bảo hộ sư tỷ.

Trong lòng của hắn tràn đầy cảm giác sứ mệnh cùng tinh thần trách nhiệm.

Sư tỷ của hắn, để hắn đi bảo vệ!

Tiêu Hề Hề: “ngươi cũng đã đứng một ngày, bây giờ trời đã tối rồi, ngươi nên thay phiên nhau với những người khác , thức đêm sẽ hói đầu, suy hãy nghĩ về Mai Phủ doãn Kinh Triệu Phủ một chút, tuổi còn trẻ liền trọc , ngươi có muốn được như hắn không?"

Sở Kiếm nhất thời liền bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng lắc đầu: “không muốn!”

Tiêu Hề Hề dùng ánh mắt tràn ngập trìu mến nhìn hắn: “vậy trở về đi, nhất định phải trân trọng cơ hội đi ngủ sớm, rất nhiều người muốn đi ngủ sớm nhưng không có cơ hội này."