Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 86: Những va chạm trên đường 3


Ngụy Tân Vũ hỏi ngay. "Chị đang ở đâu? Chúng ta cần phải nói chuyện ngay bây giờ. Cho em biết địa điểm, em sẽ đến đón chị."

"Tôi đang ở bên ngoài với cháu của Thừa Hạo. Có chuyện gì vậy?" Cô tự hỏi, hy vọng nó không liên quan đến Lý Khắc Tiến.

"Vậy chị đang ở đâu?"

Bối rối, cô nhìn xung quanh. "Cách nhà Thừa Hạo vài căn. Mà sao..."

Cậu lập tức cắt lời cô. "Em sẽ đến ngay. Chị hãy ở yên đó.

Cúp máy, cô liếc nhìn Gia Kỳ, cậu đang đảm chìm trong cây kem của mình như trong bộ phim hoạt hình trước đó. Vài phút trôi qua Ngụy Tân Vũ lái chiếc Sedan màu đỏ tiến lại gần cô.

"Có chuyện gì vậy?" Cô lặp lại câu hỏi, không còn tâm trạng để ăn kem. "Tại sao cậu không nói gì?"

"Em nghĩ bây giờ, chị là người phải hích." Cậu nói mà không nhìn cô. Cậu chở cô và Gia Kỳ đến công viên dành cho. trẻ em, cô để Gia Kỳ chơi cùng những đứa trẻ khác sau khi cậu ăn kem xong. Còn cô và Ngụy Tân Vũ đứng dưới một gốc cây, vừa quan sát Gia Kỳ vừa nói chuyện.

"Một cô gái đã đến tìm em, cô ta không nói bất cứ điều gì tốt đẹp về chị."

"Một cô gái?" Lý Diệu Linh hỏi. "Ai2"



"Cô ta nói mình tên là Ngô Huyền Sương, con gái của chủ tịch JK Construction."

Lông mày Lý Diệu Linh giật giật. Cô cảm thấy Ngụy Tân 'Vũ nhìn cô một cách chăm chú. "Ừm. Tôi biết cô ta."

Cậu hơi nheo mắt lại. "Chị chưa bao giờ đề cập đến việc Thừa Hạo sẽ kết hôn với người khác."

"Họ không phải." Cô tự bảo vệ mình, theo bản năng, cao giọng phản đối. Hạ giọng, cô nhanh chóng giải thích. "Đó là cuộc hôn nhân sắp đặt nhưng sau đó chính ba anh ấy đã thay đổi suy nghĩ."

"Vậy chị biết chuyện này à?"

Lý Diệu Linh cắn lưỡi, liếc nhìn xuống thảm cỏ bên dưới đôi giày thể thao của mình.

"Lý Diệu Linh." Cậu gọi. "Ừm"" Cô nhượng bộ. 'Tôi biết."

Kinh ngạc trước sự thật, cô rời mắt khỏi phản ứng của Ngụy Tân Vũ. "Chị cố tình chen vào giữa họ."

"Tôi không có." Lý Diệu Linh lại lớn tiếng phản bác sau đó lập tức im lặng. Cô biết Trịnh Thừa Hạo đi coi mắt với Ngô Huyền Sương vào thời điểm đó. Ôn Minh Long đã thông báo cho cô biết. Ngày hôm đó, cô cố tình ngăn Trịnh Thừa Hạo đi gặp Ngô Huyền Sương.

Bực tức, Ngụy Tân Vũ đưa tay lên bóp trán. "Chị đang lợi dụng Thừa Hạo?”

Đó giống như một cú đánh vào đầu cô. Lý Diệu Linh cảm thấy bị một lưỡi sét đánh trúng. Cảm giác khủng khiếp này thấm qua người khiến cô cảm thấy thảm hại. Ngụy Tân Vũ, người bạn, người em trai đáng tin cậy từ một người mẹ khác, ng cơ của cô nhưng cũng đang khám phá mọi thứ khác từng lớp một.



"Diệu Linh, chị đang làm gì vậy?" Cậu hỏi cô, giọng cậu sự chân thành và lo lắng. "Chị cần phải rời khỏi ngôi nhà đó trước khi mọi chuyện bị lật tẩy."

"Không." Cô lại cao giọng sau đó nhìn về phía Gia Kỳ để thấy cậu đang chơi cầu trượt. Quay lại với Ngụy Tân Vũ, cô lắc đầu. "Tôi không thể”

"Tại sao?" Cậu muốn biết. "Chi không yêu anh ta. Chị chưa bao giờ yêu anh ta. Hay là?"

Tâm trí của cô là một cái lọ lộn xộn của những mảnh vỡ, sự xáo trộn lương tâm của chính cô và nhiều thứ khác mà cô rất mong muốn. Cảm xúc của cô là gì? Những thứ trong lòng cô, chúng là gì? Cô không hiểu được.

"Người phụ nữ đó đang ở Trịnh gia cùng với chị." Ngụy Tân Vũ cảnh báo. "Khắc Tiến muốn chị rời khỏi đó. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Vì vậy, trước khi chị bị tổn thương, hãy rời đi ngay. Họ là những người quyền lực, Diệu Linh à, chị biết họ sẽ làm gì nếu sự việc bị bại lộ mà, đúng không? Chị đã bị tổn thương trước đây, nếu chị có một chút thương hại cho Thừa Hạo, người đã mất đi ba mình, thì đừng lợi dụng anh ta."

Đến cuối buổi chiều, Trịnh Thừa Hạo trở lại văn phòng sau buổi họp. Nới lỏng cà vạt, anh ngã xuống chiếc ghế bằng da thoải mái, điện thoại kêu bíp một tiếng, báo hiệu có tin nhắn mới. Với lấy chiếc điện thoại để trên mặt bàn, anh đọc. tin nhắn từ ngân hàng thông báo số dư tài khoản cũng như số tiền đã rút. Đôi mắt anh từ từ mở to khi nhìn thấy con số.

Ba mươi ngàn đô la, khoảng hơn sáu trăm triệu.

Anh chắc rằng tháng này mình không hề rút tiền cho bất cứ việc gì, Trịnh Thừa Hạo tự tin về điều đó. Sau đó... anh nhớ đến Lý Diệu Linh.

Anh không có cách nào để xác minh cho đến khi anh về nhà vào tối muộn. Anh không quan tâm cô sử dụng tiền của anh nhưng ba mươi ngàn đô la không phải là số tiền nhỏ. Cô mua gì mà nhiều như vậy? Chắc chắn ngay cả tủ quần áo của người dì sống sang chảnh của anh cũng không đắt đến vậy.

Có một âm thanh trong đầu nói với anh rằng anh cần phải ra ngoài để khảo sát các cửa hàng và các khu trung tâm mua sắm của mình.