Quyền Tài

Chương 1154: Thật ra là tôi cố ý!


Buổi chiều.

Hôn lễ kết thúc.

Mọi người lục tục đi ra khách sạn, tăng ca thì tăng ca, về nhà thì về nhà, Đổng Học Bân không đi, mà là ngoắc gọi Diêu Thúy.

"Đổng huyện trưởng."

"Bên này tiền bình thường cho như thế nào?"

"Ặc, bình thường lãnh đạo huyện đều là sớm cho."

"Mấy ngày trước đi công tác, hiện tại có thế nào cũng phải bổ sung? Cho bao nhiêu thì thích hợp?"

" Trình độ kinh tế của huyện chúng ta không cao, bình thường đều là cho mấy trăm, ngài thỉ... Cho một ngàn?"

"Được, vậy một ngàn đi, tôi vừa trở về cũng không mua bao lì xì, cô tìm giúp tôi?"

"Được, tôi đi hỏi một chút, vậy Trương phó bí thư bên kia? Có phải là cũng... Tôi lấy mấy bao lì xì?"

"Lấy một cái là được." Đổng Học Bân thằng nhãi này còn mang thù, cho nhà Trương Vạn Thủy tiền lì xì? Vô nghĩa.

Diêu Thúy cười khổ một tiếng, bình thường làm quan mà nói, nhất là quan viên cấp bậc như Đổng Học Bân, sẽ chú ý thái độ xử thế làm việc lưu ba phần dư địa, hắn có thể lái được xe tốt hơn bốn triệu, hút điếu thuốc hơn một trăm đồng, hiển nhiên là không quan tâm đến một ngàn này, cho cũng không sao cả, nhưng Đổng Học Bân tựa như căn bản không để lối thoát, Diêu Thúy muốn khuyên một câu, nhưng thấy xung quanh nhiều người như vậy, không có lên tiếng, gật đầu đi làm theo ý của Đổng Học Bân. Mặc dù là bạn học cũ, quan hệ cho dù tốt thì rất nhiều chuyện cũng phải chú ý, Diêu Thúy trong lòng rõ ràng điểm ấy, tự nhiên cũng sẽ không tại trước mặt người khác khuyên Đổng Học Bân cái gì, cô ấy là thư ký, chấp hành quyết định của lãnh đạo là được.

Tiền lì xì tới.

Đổng Học Bân lập tức rút một ngàn đồng ra bỏ vào, sau đó nhìn Bồ Đào bên kia đang nói chuyện với người ta. Liền cười cười đi tới.

"Ừm? Đổng huyện trưởng?" Bồ Đào cũng thấy hắn.

Đổng Học Bân cười đem tiền lì xì cho cô ấy, "Chúc hai người sớm sinh quý tử."

Bồ Đào vội nói: "Không cần Đổng huyện trưởng, ngài ngày hôm nay đã giúp chúng tôi nhiều lắm, lại cho tôi mượn xe..."

Đổng Học Bân không khỏi phân trần giao cho cô ấy, "Cầm đi, không bao nhiêu, coi như là một chút tâm ý của tôi. Không thể không nhận." Cũng không có khả năng cho nhiều, như vậy ngược lại sẽ làm người ta nói, hơn nữa Bồ An là bí thư ủy ban kỷ luật. Phỏng chừng cho nhiều cũng sẽ không nhập, một ngàn là thích hợp nhất.

Bồ Đào nhìn về phía Bồ An, "Ba?"

Bồ An chậm rãi gật đầu một cái."Ừm."

Bồ Đào lúc này mới nhận lấy, "Vậy cảm ơn Đổng huyện trưởng."

Đổng Học Bân cười ha ha, "Không khách khí."

"Được rồi, chìa khoá xe của ngài." Bồ Đào mới nhớ tới.

Đổng Học Bân lắc tay, "Không phải còn phải trở về sao? Trước dùng đi."

Bồ Đào nói: "Sao có thể không biết xấu hổ?"

"Không có việc gì, buổi tối để dưới lầu là được."

"Vậy ngài làm sao trở về?"

"Nhiều xe như vậy, tôi đi nhờ một chiếc, ha ha, cứ như vậy đi."

Giúp người giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây thiên. Đổng Học Bân cũng không muốn xe, khoát tay xoay người đi ra, đi thang máy xuống lầu. Ngày hôm nay nghỉ ngơi, hắn chuẩn bị quay về gia thuộc viện nghỉ một hồi.

Dưới lầu.

Ngoài khách sạn.

Phần lớn người đều đi, bên ngoài chỉ còn chút cặn pháo.

Đổng Học Bân mới vừa ra đón xe. Thì thấy được một chiếc xe ven đường hạ cửa kính xuống, lộ ra khuôn mặt của Khương Phương Phương, vẫy tay với Đổng Học Bân.

"Khương huyện trưởng, ngài còn chưa có trở về?"

"Ừm, chờ cậu."

"Ài, cái này sao có thể không biết xấu hổ."

"Lên xe đi. Cũng tiện đường."

"Vậy được, phiền phức ngài."

Đổng Học Bân cũng không khách khí, mở cửa, ngồi ở ghế sau cùng Khương Phương Phương.

Lái xe không phải lão Vương, mà là thư ký của Khương huyện trưởng Lý Hiểu Na, cô ấy nở nụ cười khách khí với Đổng Học Bân, sau đó nhấn ga. Vừa lái xe, Lý Hiểu Na cũng trong kính trộm ngắm Đổng Học Bân vài lần, trong lòng nói Đổng huyện trưởng thật đúng là phúc tinh của Khương huyện trưởng, trước đây Đổng Học Bân chưa có tới, Khương huyện trưởng tại trong huyện vẫn đều rất bị động, bị người của Mông bí thư chèn ép tới căn bản không có biện pháp phản kích, kết quả Đổng Học Bân vừa đến, tại cuộc họp thường uỷ giúp đỡ Khương huyện trưởng khẩu chiến quần hùng, làm cho mấy người thường ủy huyện ủy đều không trả lời được, cũng không biết vì sao đem người đứng đầu và người đứng thứ hai của cục tài chính đến đây, dưới cơ duyên xảo hợp, thậm chí ngay cả bí thư ủy ban kỷ luật Bồ Đào vẫn là phái trung gian cũng biểu thị ý hướng về hướng Khương huyện trưởng.

Cái này không phải phúc tinh thì là cái gì?

Bồ An tỏ thái độ cùng Đổng huyện trưởng tông xe và mượn xe đều có quan hệ.

Thực lực Khương hệ đột nhiên tăng, Lý Hiểu Na ngày hôm nay cũng rất kích động, cô ấy chờ đợi ngày này chờ rất lâu, cô ấy nghĩ Khương huyện trưởng hẳn là cũng vui vẻ, tuy rằng không có biểu hiện trên mặt, nhưng một người huyện trưởng bảo thư ký đem xe đứng ở cửa đợi một người phó huyện trưởng đủ mười lăm phút, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không có gọi qua giục và hỏi, Lý Hiểu Na cho rằng cái này đã nói rõ vấn đề, Đổng Học Bân gia nhập vào quả thật cho Khương huyện trưởng trợ lực quá lớn, trừ bỏ việc Đổng Học Bân lớn lên giống chồng qua đời của Khương huyện trưởng lúc trẻ tuổi, Khương huyện trưởng khẳng định cũng rất coi trọng Đổng huyện trưởng, ít nhất Lý Hiểu Na làm thư ký cho Khương Phương Phương nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua Khương huyện trưởng chờ một người thuộc hạ lâu như vậy.

Trên đường.

Khương Phương Phương không phải một người thích nói chuyện, yên lặng cầm một tờ báo buổi sáng ngày hôm nay xem, cũng không sao nói chuyện với Đổng Học Bân.

Mãi cho đến khi xe sắp đến gia thuộc viện, Khương Phương Phương mới đem tờ báo thu lại, nhẹ nhàng nhìn Đổng Học Bân, "Chiếc Land Rover, không có việc gì chứ?"

Đổng Học Bân biết cô ấy hỏi cái gì, "Khẳng định không có việc gì."

Khương Phương Phương ừm một cái, "Tôi cũng tin tưởng không có vấn đề, bất quá lỡ như có người đem chuyện truyền đến thành phố thậm chí trong tỉnh, cậu sẽ bị động, trước làm chuẩn bị đi."

Đổng Học Bân cười nói: "Tôi cũng không gạt ngài, trước đây tôi bị ủy ban kỷ luật ít nhất tra qua ba lần, có gọi đến, có nói chuyện, bất quá chưa từng tra ra vấn đề, ặc, thật ra cũng không phải chuyện bí ẩn gì, tôi trước đây mua vé số trúng giải nhất, hơn nữa không chỉ một lần, cho nên trong nhà coi như giàu có, biên lai chứng minh và tình trạng tài sản, tôi đều sớm báo qua rất nhiều lần, lúc này vừa tới huyện Trinh Thủy không bao lâu, cho nên cũng chưa kịp nói cùng ngài, cũng tại tôi." Quan viên bình thường, bị ủy ban kỷ luật tra qua một lần phỏng chừng phải xuống ngựa, bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên là "Thân kinh bách chiến", thằng nhãi này tại phương diện tiền tài vẫn rất chú ý đúng mực, hắn chưa bao giờ sợ tra.

Lý Hiểu Na lái xe cánh tay bị kiềm hãm, vé số? Giải nhất? Trời đất, Đổng huyện trưởng vận khí cũng thật quá tốt? Xác suất nhỏ như vậy đều bị hắn giành được?

Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, "Năm triệu?"

Đổng Học Bân cười khổ, "Mấy chục triệu."

Xe nhoáng lên, Lý Hiểu Na thiếu chút nữa đem xe lao lên lề.

Mấy chục triệu??

Trúng vé số mấy chục triệu??

Khương Phương Phương thật ra không có phản ứng đặc biệt, cười nhạt nói: "Tôi nói mà, vậy không kỳ quái."

Lý Hiểu Na bất động thanh sắc từ trong kính nhìn Đổng Học Bân, trong lòng nói tài sản của nhà Đổng huyện trưởng, đều đủ nuôi sống huyện Trinh Thủy bọn họ một năm.

Mấy chục triệu là cái khái niệm gì?

Thương nhân cũng không hơn gì cái này?

Hơn nữa thấy ý của Đổng huyện trưởng, tựa như vẫn là khiêm tốn, gia sản hắn phỏng chừng khẳng định không chỉ mấy chục triệu, một tỷ? Thậm chí nhiều hơn??

Lý Hiểu Na cười khổ không ngớt, cấp trên rốt cuộc cho huyện Trinh Thủy bọn họ một thường vụ phó huyện trưởng gì vậy, tuổi tác cũng tốt, gia sản cũng tốt, phong cách hành sự cũng tốt, sao đều không giống với quan viên bình thường!

...

Gia thuộc viện.

Ngoài cửa.

Xe ngừng, Lý Hiểu Na quay đầu lại nói: "Huyện trưởng, tới rồi."

Khương Phương Phương ừ một tiếng, "Xe để lại chổ này, cô trở về nghỉ ngơi đi."

Lý Hiểu Na nhìn Đổng Học Bân, "Ặc, được, vậy chìa khoá tôi cũng không rút?" Nói xong, cầm túi xuống xe, chào Đổng Học Bân và Khương Phương Phương xong, lúc này mới rời đi.

Đổng Học Bân tự nhiên không có khả năng xuống xe lên lầu, nghe ý của Khương Phương Phương, khẳng định là còn có chuyện muốn nói, vì vậy nói: "Khương huyện trưởng?"

Khương Phương Phương lẳng lặng nói: "Cục tài chính bên kia, có thể tin được không?"

Đổng Học Bân gật đầu nói: "Lão nghiêm và lão Trần tuyệt đối không thành vấn đề, trước đó đã biểu lộ ý tứ với tôi."

Khương Phương Phương nói: "Làm tốt lắm, lần này đi công tác khổ cực cậu, còn có chuyện của Bồ bí thư, cũng là công lao của cậu."

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Không liên quan đến tôi, chủ yếu là chuyện tình trùng hợp, ai biết hôn lễ của con cái Bồ bí thư và Trương phó bí thư đều chcùng một ngày? Lúc đặt khách sạn, người phụ trách nên lặng lẽ bắt chuyện một tiếng với bọn họ, bằng không tuyệt đối sẽ không tông xe, bất quá cũng bởi vì bọn họ sơ sẩy, Bồ bí thư lúc này mới..." Nếu như bồ bí thư không có ầm ĩ trở mặt với Trương Vạn Thủy bọn họ, Đổng Học Bân cho dù cho Bồ An mượn xe, Bồ bí thư sợ rằng cũng sẽ không biểu hiện ý đầu nhập vào, Bồ bí thư chủ yếu vẫn là bị cán bộ Mông hệ khinh người quá đáng bức ép.

Khương Phương Phương không lên tiếng.

"Khương huyện trưởng?" Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái.

Khương Phương Phương hơi nghiêng đầu nhìn hướng hắn, "Người phụ trách đặt tiệc cưới ở khách sạn Trinh Thủy, là người của tôi."

Đổng Học Bân a một tiếng, ngạc nhiên nói: "Người của ngài?"

Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Hai nhà bọn họ lúc đặt khách sạn, người phụ trách gọi điện thoại cho tôi hỏi ý kiến của tôi, tôi bảo hắn làm bộ không biết, đặt tiệc cưới cùng một ngày cho bọn họ."

Đổng Học Bân hít vào một hơi!

Cái đệch! Hèn chi hắn nói sao trùng hợp như vậy! Sao người của khách sạn cũng không nhắc nhở trương phó bí thư và Bồ bí thư! Thì ra là Khương huyện trưởng có đụng tay vào bên trong!

Mẹ nó!

Ai nói Khương huyện trưởng không có tâm tiến tới?

Ai nói Khương huyện trưởng làm việc vẫn đều thường thường nhàn nhạt??

Không nghĩ cũng biết, có thể làm đến vị trí huyện trưởng sẽ là người bình thường sao! Ai cũng không phải đèn dầu sắp cạn!

Đổng Học Bân cười khổ một chút, suy xét, thẳng thắn nói: "Tôi cũng có chuyện này nói cùng ngài, thật ra buổi trưa đụng phải xe đón dâu của. nhà Trương Vạn Thủy.. Ừm, tôi cố ý."

Khương Phương Phương ngẩn ra, "Cố ý?"

Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, "Ừm."

Sau đó, Đổng Học Bân thấy khóe môi của Khương Phương Phương tràn ra một nụ cười, "Ha ha ha..." Nở nụ cười một hồi nhưng cũng không dừng, Khương Phương Phương tựa như càng cười càng dài, "Ha ha ha..."

Xấu hổ chốc lát, Đổng Học Bân cũng bị nụ cười của Khương Phương Phương lây nhiễm, nhất thời vui vẻ, cùng nhau nở nụ cười với cô ấy, cũng thấy rất thú vị.

Hai người cười như vậy, Đổng Học Bân lập tức cảm giác được khoảng cách với Khương Phương Phương đã bị kéo gần lại rất nhiều.