Quyền Tài

Chương 1734: Triển vọng sau này!


Buổi sáng.

Trong khu làm việc.

"Hả?" Hàn Phỉ đổ mồ hôi.

La Hải Đình nói: "Ngài tăng ca? Như vậy sao được!"

Trương Lê Lê cũng vội nói: "Đừng, cái này cũng không được."

Lý Hồng nhìn nhìn Đổng Học Bân, "Vậy, hay là để tôi tăng ca."

Đổng Học Bân khoát tay áo, "Thôi đi, buổi chiều đều trở về, dọn dẹp một chút, mừng năm mới, bên này tôi tọa trấn là được."

Hàn Phỉ vội nói: "Không thích hợp đâu."

Đổng Học Bân cười cười, "Tôi trở về cũng không có chuyện gì, đợi cũng là đợi, quyết định như thế nha, đừng nói nữa, được rồi, làm việc đi."

"Ặc, Đổng sở trưởng..." Trương Lê Lê nói.

Đổng Học Bân không nói cái gì nữa, lắc lắc tay, trở về phòng làm việc của mình.

Cửa đóng lại, Trương Lê Lê thở dài nói: "Vẫn là Đổng sở trưởng chúng ta thương cảm thuộc hạ."

La Hải Đình nhìn nàng một cái, nói: "Đổng sở trưởng vẫn đều như vậy, trước đây cũng vậy, các người có thể không biết, lúc trước tôi và Đổng sở trưởng còn đang công tác trong huyện, có đồng sự và dân chúng gặp chuyện không may, gặp phải thiên tai, Đổng sở trưởng không hề nghĩ ngợi xông lên đi cứu người, kết quả đồng sự và dân chúng đều được cứu ra, Đổng sở trưởng lại bị kẹt trong xe buýt, bị đất lỡ chôn vùi, qua rất lâu xe cứu thương mới tới đem người cứu ra, nếu như đến muộn vài phút, Đổng sở trưởng có thể... Ài." Cô ấy tự nhiên phải giúp Đổng Học Bân nói một câu hữu ích, tạo một chút phong phạm cao thượng của Đổng Học Bân, bất quá những lời này cũng quả thật là phát ra từ nội tâm của La Hải Đình, chuyện lần kia thật sự khiến cho rất nhiều người đều khiếp sợ không ngớt, Đổng Học Bân quả thật xứng đáng với xưng hô lãnh đạo.

Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Còn có chuyện này?"

La Hải Đình ừ một tiếng, "Còn có rất nhiều, lúc địa chấn Đổng sở trưởng cũng cứu không ít người, cái tràng diện lúc đó, quả thật đừng nói nữa."

Trương Lê Lê cảm thán nói: "Hèn chi."

Lý Hồng không thích nói nghe vậy cũng có chút động dung.

Quả thật. Lãnh đạo có thể làm đến cái phần này thật sự không nhiều lắm.

"Vậy có phải hay không..." Lý Hồng trầm ngâm nói: "Nếu không tôi tăng ca cho, khiến cho Đổng sở trưởng một người... Luôn cảm thấy phải có chút không tốt?"

Trương Lê Lê nói: "Tôi ở nhà thật ra cũng không có chuyện gì, cũng là chuẩn bị đồ tết, xử lý hôn lễ của người thân, tôi làm cũng được."

La Hải Đình vẫn là lý giải Đổng Học Bân, nói: "Đổng sở trưởng đều nói hắn làm, nói cái gì cũng vô dụng, chuyện hắn quyết định, người khác không đổi được."

...

Trong phòng.

Đổng Học Bân xử lý trứ văn kiện. Thật ra hắn cũng quả thật nhàn đến phát hoảng, về nhà? Ai cũng không ở, Tuệ Lan một bí thư thị ủy cuối năm chính là lúc bận, đêm 30 có thể trở về hay không đều không nhất định, mẹ già Loan Hiểu Bình chỗ đó thì càng đừng nói nữa. Thiên Thiên sớm bị đưa trở về, lão nhân gia muốn chiếu cố đứa nhỏ, chú Dương một thị trưởng cũng có không ít việc muốn bận, mẹ già mỗi ngày hầu như đều phải theo chú Dương cùng đi xã giao, khẳng định cũng không có thời gian, cho nên tính đi tính lại Đổng Học Bân trở về nghỉ ngơi cũng là một mình, tăng ca hắn cũng không sao cả. Nếu chị La các nàng đều có công việc, cũng đều không quá muốn trách nhiệm, vậy chỉ có thể Đổng Học Bân tới, hắn vẫn rất yêu thương thuộc hạ.

Một tiếng đồng hồ...

Hai tiếng đồng hồ...

Chớp mắt. Buổi trưa tới.

Đổng Học Bân từ phòng làm việc đi ra chuẩn bị đi ăn, La Hải Đình và Trương Lê Lê các nàng cũng đều đang thu dọn đồ, nhìn thấy Đổng sở trưởng, tất cả mọi người có chút ngượng ngùng.

"Đổng sở trưởng."

"Bằng không tôi tăng ca cho?"

Mấy người cũng đều xung phong nhận việc một chút.

Đổng Học Bân cười vung tay lên."Thôi đi, ăn lễ mừng năm mới cho tốt. Được rồi, đồ tết đã phát đến đây, mọi người tự mình đi nhận đi, cho người nhà các người luôn." Mỗi năm lễ mừng năm mới cơ quan sẽ phát đồ, ngoại trừ tiền thưởng, đơn giản cũng là chút phiếu mua sắm và thịt cá hành tây các loại.

Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy, vậy cảm ơn Đổng sở trưởng."

Trương Lê Lê nói: "Mùng hai ta đi chúc tết cho ngài, ngài ở nhà chứ?"

"Đến lúc đó gọi điện thoại rồi nói sau." Đổng Học Bân nói: "Bất quá chúc tết thì chúc tết, tôi nói trước với các người, ai cũng không được đem đồ, hoa quả cũng không cần, người đến là được, nếu không tôi cũng không để ý các người, ha ha, lúc đầu chính là như vậy, mọi người cùng nhau làm việc cũng là duyên phận, tôi cũng không thiếu chút đồ này, các người người có thể tới tâm ý tôi lĩnh, tôi cho tới bây giờ không chú ý nhiều như vậy, điểm này lão La đã biết."

La Hải Đình gật đầu, Đổng Học Bân chưa bao giờ nhận lễ, cái này ai cũng biết, hơn nữa giống như Đổng Học Bân nói, người ta quả thật cũng không cần nhận lễ, phần lớn người nhận lễ cũng là vì tiền, hoặc cũng là đi quan hệ nhân tình, nhưng Đổng Học Bân cho tới bây giờ đều không cần, quan hệ nhân tình? Hồi lúc trước Đổng Học Bân một thời gian công tác ở cơ sở, hầu như đều đắc tội lãnh đạo từ trên xuống dưới một lần, cán bộ và đồng sự thấy Đổng Học Bân đều là tránh đi, nhưng vậy có thể thế nào? Đổng Học Bân cái này không phải nên thăng quan thì thăng quan sao, người ta cũng là có bổn sự này, về phần vì tiền thì càng không cần phải, Đổng sở trưởng người ta của cải ít nhất trăm triệu, xe mấy triệu đem đi tông xe với người khác đều chưa bao giờ thấy tiếc, hắn sẽ thiếu chút tiền ấy sao? Ngược lại còn có thể gây tai hoạ ngầm, căn bản là cái được không bù đắp đủ cái mất.

Đổng Học Bân vẫn đều là như thế, không có biện pháp dùng phương thức của những lãnh đạo khác đi so sánh với hắn, hắn căn bản sẽ không đi theo đường lối thông thường.

Người lần lượt đi.

Đều nghỉ về nhà lễ mừng năm mới.

Đổng Học Bân một mình đi xuống lầu, thấy La Hải Đình và Trương Lê Lê các nàng ở bên kia đi nhận đồ, Đổng Học Bân cũng tự mình đi bộ đến căn tin. Ngày hôm nay căn tin số một số hai đều đóng cửa, chỉ có căn tin số ba mở ra, bởi vì đều trở về nhà, đơn vị cũng không còn người nhiều như vậy, không cần phải mở nhiều căn tin, đương nhiên còn có một nguyên nhân... đầu bếp trong căn tin cơ bản cũng đều về nhà làm lễ mừng năm mới, nhận xong hàng tết, còn ở lại đơn vị không có mấy người, cũng là mấy người khoa viên ở các phòng ban.

Trong căn tin.

Đổng Học Bân tùy tiện nhìn lướt qua, đều là một ít cán bộ cấp bậc rất thấp hoặc là khoa viên bình thường, trên mặt mọi người đều mang theo phiền muộn, hiển nhiên là bởi vì còn phải tăng ca mà tâm tình không tốt, Đổng Học Bân phỏng chừng mình là người đứng đầu phòng ban duy nhất ở lại tăng ca trong toàn bộ đơn vị.

"Phương chủ nhiệm."

"Ơ, ngài còn chưa có về?"

Phía sau truyền đến một ít tiếng nói, khiến cho Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn, thì thấy được Phương Văn Bình cũng tiến vào căn tin, mấy người cán bộ đang nói với cô ấy.

Phương Văn Bình thản nhiên nói: "Cơm nước xong rồi đi."

Lúc này lại có người nói với Đổng Học Bân: "Đổng sở trưởng? Ngài cũng không đi à?"

Đổng Học Bân cười cười, nói: "Tôi tăng ca vài ngày, trở về cũng không có việc gì."

"Hả? Ngài tăng ca?" Người thanh niên giật mình nhìn hắn nói: "Người trong phòng ban của ngài đâu?"

Đổng Học Bân chỉ chỉ bên ngoài nói: "Tôi cho mọi người trở về, không cho ai ở lại hết, mấy ngày nay để tôi trực."

Thanh niên: "..."

Những người khác nghe cũng không nhịn được câm lặng, bất quá không nói gì thì không nói gì, nhưng trong lòng mặt vẫn là có chút bội phục, ăn tết lớn như vậy người khác đều đi, Đổng Học Bân một người lãnh đạo, người đứng đầu của một phòng ban, dĩ nhiên cho thuộc hạ đều trở về làm lễ mừng năm mới còn mình thì ở lại trực tăng ca, cái này vốn cũng không nhiều người làm được.

Phương Văn Bình nghe vậy, cũng nhìn Đổng Học Bân nhiều lần, sau khi gọi cơm, cô ấy nghiêng đầu bắt chuyện một tiếng với Đổng Học Bân cách đó không xa, "Cùng nhau ăn!"

Đổng Học Bân không tình nguyện, nhưng không có biện pháp, nhiều người như vậy nhìn, hắn không thể từ chối Phương Văn Bình, không thể làm gì khác hơn là cùng cô ấy ngồi bàn ở góc. Trước đó vài ngày, hai người rõ ràng ở trong căn tin mắng nhau nửa ngày, kết quả trong nháy mắt hai ba tháng qua đi, lại ngồi cùng nhau ăn cơm, cho nên nói chuyện thế gian có đôi khi cũng là thay đổi như thế, cán bộ xung quanh thấy được, cũng toàn bộ chớp chớp con mắt, dù sao bọn họ cũng là xem không hiểu quan hệ của Đổng Học Bân và Phương Văn Bình, thật ra không chỉ bọn họ, Đổng Học Bân cũng không xác định được.

Trên bàn.

Phương Văn Bình nghiêm mặt lạnh hỏi: "Thiên Thiên thế nào?"

Đổng Học Bân lười nhìn cái mặt thối của cô ấy, cúi đầu tự mình ăn, "Cũng được, mẹ con bé chăm sóc tốt lắm."

"Ừm." Phương Văn Bình tiện tay lấy ra một cái hộp ném tới cho Đổng Học Bân, "Cho Thiên Thiên, tôi tặng cho con bé."

Đổng Học Bân ngẩn ra, trong lòng nói bà còn rất có lòng nha, vì vậy lặng lẽ mở ra nhìn, ặc, là một cái khóa trường mạng, cái loại bằng vàng ròng, cái này không rẻ đâu, nhanh chóng đem cất, rất sợ người khác nhìn thấy sẽ nói cái gì đó, đây chính là kiểm tra kỷ luật ủy, "Quá đắt?"

Phương Văn Bình không lên tiếng, ăn.

Đổng Học Bân ho khan, "Được, vậy tôi thay Thiên Thiên cảm ơn bà."

"Không cần cậu phải cảm ơn." Phương Văn Bình rất nhanh thì ăn xong, xoay người đi.

Đổng Học Bân lắc đầu, cũng trở về phòng làm việc của mình, ngồi xuống ghế, toàn bộ khu làm việc cũng chỉ còn lại một mình hắn, bên ngoài rất an tĩnh, vắng vẻ.

Lại một năm.

Lại thêm một tuổi.

Năm nay mình đã hai mươi bảy rồi sao?

Suy nghĩ một chút, ngày qua thật đúng là nhanh.

Lúc này, Đổng Học Bân cũng khó bình tĩnh trong lòng một chút, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, có hồi ức, cũng có ước mơ đối với tương lai, mỗi lần đến cuối năm Đổng Học Bân đều phải làm báo cáo tổng kết của cuối năm, bất quá hắn cũng thích tiến hành một tổng kết đối với bản thân, và lập ra một kế hoạch của năm sáu, cái này đã thành lệ cũ của hắn, năm nay mà nói, Đổng Học Bân biểu hiện cũng không tệ lắm, vẫn rất thỏa mãn đối với công tác của mình như cũ, hai mươi bảy tuổi đã là lãnh đạo cấp chính xử thực chức, thay đổi ai cũng đều thấy đủ, đây đã là ngồi tên lửa rồi. Bất quá Đổng Học Bân lại là một người không biết đủ, đạt được trình độ này, thường thường sẽ nghĩ đến trình độ kế tiếp, hắn quen cho mình một mục tiêu, cũng là một động lực.

Chính xử lấy được rồi.

Chính xử thực chức cũng lấy được rồi.

Hắn không thể cứ mãi suy nghĩ về hiện tại, như vậy sao có thể tiến tới hả? Lúc này mục tiêu của Đổng Học Bân nên là phó sở, hắn quyết định muốn liều mạng.

Ừm.

Nửa năm!

Chỉ cho mình thời gian nửa năm!

Đổng Học Bân muốn thử có thể trong nửa năm mau chóng bắt được phó thính hay không, mặc dù biết không quá có thể, nhưng mỗi lần chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Đổng Học Bân hưng phấn lên, hắn là một người không chịu ngồi yên, tại sở hai mấy ngày nay thật sự là chẳng có gì thú vị để làm cả, Đổng Học Bân muốn tìm cho mình chút chuyện, cái mục tiêu này đối với hắn hiện tại mà nói là không thể tốt hơn!