Đại viện thường ủy kinh thành.
Biệt thự số một. Tạ Hạo không cọ chìa khóa, một bên cùng Đổng Học Bân nói chuyện phiếm một bên hi hi ha ha đi tới trước cổng ấn chuông cửa, tiếp đó cửa răng rắc vang lên một tiếng, thân hình Tạ Tuệ Lan xuất hiện ở phía sau cửa. Nàng một thân đồ tây đen, cái búi tóc, giày cao gót, lâu không thấy, Đổng Học Bân cảm giác nàng tựa như lại đẹp lên một chút, khuôn mặt kinh diễm khiến cho Đổng Học Bân tìm đập trống ngực vài cái, ánh mắt không tự chủ được hướng trên tư thái thon thả của Tạ Tuệ Lan quét một vòng. Tạ Tuệ Lan khẽ cười cười: “Đến rồi?”
“Tuệ Lan” Đổng Học Bân tạm thời sửa lại xưng hô, dù sao cũng là bạn trai trên danh nghĩa, tại trước mặt người nhà Tạ Tuệ Lan nếu lại gọi Tạ tỷ, thì có chút gì đó.
“Vào đi, mẹ của tôi ở trên lầu, lập tức xuống đến” Tạ Tuệ Lan nhường cho Đổng Học Bân vào nhà.
Cất bước đi vào, Đổng Học Bân thoáng câu nệ xem xét hai bên: “Cái này, Tạ bí thư không ở đây?”
Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt khẽ ùm: “Đang họp thị ủy, buổi tối cũng không nhất định trở về được, Tiểu Hạo, rót chén trà cho Đổng ca”.
“Ài!” Tạ Hạo đi lấy siêu nhiệt điện.
Sau khi ở trên ghế sofa ngồi xuống, Tạ Tuệ Lan cười liếc hắn một cái: “Đừng câu thúc như vậy, được không?”
Đổng Học Bân gật gật đầu, tận lực đem thân thể buông lỏng một chút, nhỏ giọng nói: “Tạ tỷ, tôi lúc này nên nói cái gì?” Tạ Tuệ Lan ngó ngó hắn, nở nụ cười một cái: “Nên nói cái gì nói cái đó, không cần lo lắng nhiều như vậy, ha ha, nhớ tôi không?”
“Khụ khụ.” Đổng Học Bân không nghĩ nàng thình lĩnh toát ra một câu như vậy, nét mặt già nua hơi đỏ: “Nhớ” Lời nói là lời thật. Tạ Tuệ Lan nhẹ nhàng khoác ở tay hắn: “Ha ha, nhớ có nhiều không? Tôi tại sao không thấy ra?”
“Ặc, đặc biệt nhớ”.
“...Phải không?”
“ừm!” Tạ Tuệ Lan tựa như đối với câu trả lời này rất hài lòng, cười tủm tỉm ùm một tiếng.
Đổng Học Bân thật sự xem không hiểu tâm tư Tạ Tuệ Lan, không biết nàng rốt cuộc là thật đem mình làm bạn trai hay là nghĩ để cho mình giúp nàng từ chối khéo mà thôi. Muốn nói nàng là chỉ đem chính mình làm tấm chắn, nhưng bây giờ mẹ Tạ Tuệ Lan cũng không có ở đây, nàng làm gì đối với chính mình nói mập mờ như vậy làm động tác thân mật tay trong tay như vậy? Nhưng muốn nói nàng cho mình là bạn trai, vì sao trong giọng nói còn luôn bảo trì tư thế mạnh như vậy? Tại sao cũng cảm giác không ra nàng có ý niệm muốn cùng chính mình tiến thêm một bước phát triển? Tạ tỷ à Tạ tỷ. Cô rốt cuộc là cái ý tứ gì, nói cho thống khoái được không?
Đợi nửa ngày, Tạ mẫu còn chưa có đi ra. Tạ Tuệ Lan cau mày, ung dung nâng lên chén trà không nhanh không chậm địa nhấp nước.
Đổng Học Bân trong lòng rõ ràng, Tạ mẫu có thể là không đồng ý mình và chị Tạ chuyện này, cho nên đang thờ ơ chính mình.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, mẹ Tạ Tuệ Lan Hàn Tinh mới từ lầu hai chậm rãi đi xuống. Đó là một phụ nữ trung niên cùng Tạ Tuệ Lan có vài phần rất giống, một thân váy dài, trên khí chất cùng Tạ tỷ phi thường gần gùi, nhưng mà thần thái hai đầu chân mày ngược lại so với Tạ Tuệ Lan nhu hòa hơn, không có cảm giác tiểu lí tảng đao sắc bén củng cường thế nhu của Tạ tỷ vậy.
Tạ Hạo đang xem trận bóng đem điều khiển khẽ đặt xuống: “Đại thẩm”.
Đổng Học Bân vội vàng đặt chén trà xuống đứng lên: “Bá mẫu”.
Tạ Tuệ Lan cười cười: “Anh ấy chính là Đổng Học Bân”.
Hàn Tinh khẽ mỉm cười gật đầu, đối với Đổng Học Bân nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, cháu đã cứu mạng con gái của bác, bác một mực đều muốn ngay mặt cảm ơn cháu”.
Đổng Học Bân cười nói: “Bác đừng khách khí”.
“Hoàn cảnh cơ sở công tác vẫn thích ứng chứ?” Hàn Tinh nhìn hắn nói.
“Làm phiền bác lo lắng. Cũng rất tốt”.
Hàn huyên vài câu chuyện phiếm, nhìn về phía trên không khí mặt ngoài rất không tồi. Nhưng mà Đổng Học Bân tất nhiên biết đây là hiện tượng mặt ngoài, Hàn Tinh nhìn về phía trên đối với chính mình rất nhiệt tình, nhưng mà trong ánh mắt bà, Đổng Học Bân lại là không có bắt được mảy may nhiệt tình, ngược lại là có chút soi mới cùng cảm giác bài xích.
Đổng Học Bân đoán không sai, Hàn Tinh quả thực đối với người bạn trai này của con gái không hài lòng lắm. Có Ngụy Nam cái vị hôn phu kia ở phía trước, vô luận tướng mạo cũng tốt, gia thế cùng được, Đổng Học Bân đều cùng hắn không cách nào so sánh, hơn nữa chênh lệch rất lớn. Hàn Tinh cảm giác tên Tiểu Đổng này thật sự không xứng với con gái của mình, đúng là một cái trên trời một cái dưói đất, nhưng mà Đổng Học Bân dù sao cũng là đã cứu mạng con gái, Hàn Tinh lòng có biết ơn, cũng không có đem những tâm tĩnh bất mãn kia treo ở trên mặt.
Tạ Hạo không nhìn ra tâm tư thực sự của Hàn Tinh, hắc hắc cười nói: “Đại thẩm, cô là không biết anh rể của cháu có bao nhiêu lợi hại, nói chuyện lần đó cứu chị cháu, hắc, thật là thần, ngày đó...” Hắn lại mở miệng kêu một tiếng anh rể.
Hàn Tinh thu lại vẻ tươi cười: “Đừng gọi loạn” Tạ Hạo không cho là đúng nói: “Chuyện sớm muộn thôi mà”.
Hàn Tinh cũng không có biện pháp với đứa cháu này, cũng không có răn dạy được hắn biết Tiểu Hạo chỉ nghe lời Tạ Tuệ Lan.
Đổng Học Bân Túc này cùng khó xử, nói tránh đi: “Đúng rồi bác, cháu mang đến cho ngài chút đồ, chỉ là một chút tâm ý” Hắn từ bên cạnh cầm lên một cái túi giấy, cung kính đưa tới: “Chúc bác thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi”.
Hàn Tinh nhìn Tạ Tuệ Lan liếc, trong lòng tự nhủ đây là con rễ đến thăm lễ? Tuệ Lan thật đúng là nhận định tên Tiểu Đổng này? Hàn Tinh lông mày nhắn lại: “Tiểu Đổng, tâm ý bác nhận, đồ cháu cầm về đi” Hàn Tinh còn chưa có đồng ý quan hệ hai người bọn họ, phần lễ vật không rõ ràng này bà tất nhiên không có ý định nhận.
Đổng Học Bân nói: “Bác, một chút lễ mọn, cái này”
Hàn Tinh khoát khoát tay, không cần. Tạ Hạo đỉnh đạc nói: “Đại thâm, Đổng ca của cháu cũng không phải người ngoài, cái lễ này có gì không thể nhận, cháu xem xem là cái gì.” Tạ Hạo biết bà chị vì sao hôm nay cố ý đem mình gọi tới, chính là vì điều tiết không khí, hắn không nói hai lời liền đem một cái hộp trong túi đem ra, sau đó liền ngẩn người: “Dã sơn sâm?”
Tạ Tuệ Lan cũng là hơi ngẩn ra, cười nói: “Anh ngược lại thật biết tặng”.
Đổng Học Bân nháy nháy con mắt, không rõ ràng có ý tứ gì. Tạ Tuệ Lan cất lời giải thích: “Mẫu thân của em cao tuổi chút, thân thể xương cốt một mực không tốt lắm, bác sĩ đề nghị dùng nhiêu một chút dã sơn sâm điều trị thân thể chút, tốt nhất cần đã ngoài ba mươi năm, nhưng mà thứ này bên ngoài bán phần lớn là nhân công nuôi trồng, ngay cả có chút ít hoang dại, đầu năm đủ tinh phâm cùng rất ít bán, phần lớn là mười năm, hiệu quả thuốc còn kém một chút, ha ha, em vài ngày nay ở kinh thành tìm không ít nơi cũng không có mua được, ai ngờ anh liền lấy ra”.
Tạ Hạo nói: “Đổng ca, cái này bao nhiêu năm?”
Đổng Học Bân nói: “Năm mươi năm”.
Hàn Tinh nheo mắt, năm mươi năm? Cái này một hộp phải mười vạn rồi? Tạ Tuệ Lan biết Đổng Học Bân có tiền, cho nên không có gì ngoài ý muốn.
Hàn Tinh có chút động lòng, nhưng vẫn là nói: “Quá quý rồi”.
Tạ Hạo cợt nhả nói: “Đại thẩm, Đổng ca cùng sắp làm con rể của bác, còn cái gì quý không quý!”
Tạ Tuệ Lan cười cười: “Phải đó, đừng cùng Tiểu Đổng khách khí, lần đó hai đứa con đi Lưu Ly Hán đi hội chùa, Tiểu Đổng ngay trước mặt con mua một cái chén nhỏ, con còn tưởng rằng là đồ giả, kêt quả đi Vinh Bảo Trai vừa bán, đối phương ra giá chính là hơn mười vạn. Anh ấy, giờ đây có thể so với con còn có tiền hơn”.
Đổng Học Bân đem dã sơn sầm đưa lên phía trước: “Bác, bác nhận đi”.
Hàn Tinh hơi do dự, cái dã sơn sâm năm mươi năm này rất khó được, cho dù có tiền cũng mua không được, mình cùng quả thật cần, cuối cùng, Hàn Tinh rốt cục vẫn gật đầu nhận: “Tiểu Đổng, cháu có lòng rồi”.
Ấn tượng của bà đối với Đổng Học Bân lập tức chuyển khá hơn một chút, thứ hơn mười vạn không hẳn ai cùng có thể tùy tùy tiện tiện tặng ra.
Reng reng reng. Điện thoại trong phòng khách vang lên.
Hàn Tinh đi đến đi ưu nhã cầm điện thoại lên, nói sau khi vài tiếng, bà cúp máy quay đầu đối với Tạ Tuệ Lan nói: “Ba của con buổi tối họp, có thể không trở về ăn cơm bảo chúng ta đừng chờ ông”.
Dứt lời, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: “Tiểu Đổng, buổi tối ở lại ăn cơm, nếm thử tay nghề của a di”.
Đổng Học Bân khách khí nói: “Không được không được, cháu trở về đi ăn”.
Hàn Tinh cười nói: “Ha ha, có phải là cho rằng tay nghề a di rất kém cỏi không?”
“Không có không có, chính là sợ quá quấy rầy”.
“Không quấy rầy” Nhìn nhìn bề ngoài Hàn Tinh nói: “Ta đi làm cơm, người trẻ tuổi các cháu trò chuyện đi”.
Tạ Tuệ Lan cười mĩm đứng dậy: “Con cùng đi, phụ giúp mẹ”.
Hàn Tinh nhìn con gái một cái: “Ơ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây rồi?” Nói xong, dẫn trước đi đến phòng bếp.
Tạ Tuệ Lan đi theo, sau khi vào phòng bếp, nàng liền cười nói: “Ấn tượng đối với Tiểu Đổng thế nào?”
“Con cảm thấy thế nào?” Hàn Tinh liếc nàng, vươn tay từ trong tủ lạnh lấy ra một số món ăn đến, tại vòi nước rửa trước: “Mẹ thật không biết con là nghĩ như thế nào, cùng bởi vì Tiểu Đổng đã cứu mạng con, con muốn báo đáp hắn? Ăn ngay nói thật hai người các con không xứng, tướng mạo không xứng tuổi không xứng, tính cách cũng không xứng, Tuệ Lan à, con cho mẹ một câu nói thật, con là thật định cùng Tiểu Đổng hẹn hò?”
Tạ Tuệ Lan nheo mắt nhìn bà: “Mẹ nói đi?”
Hàn Tinh thở dài: “Chuyện này ta còn phải với cha con thương lượng một chút”.
Tạ Tuệ Lan khẽ ừm, không nói gì.
“Đúng rồi, dã sơn sâm là con mua à?”
Tạ Tuệ Lan nheo măt cứỡi: “Thật đáng tiếc, không phải, con cũng không biết Tiểu Đổng từ chỗ nào lấy ra”.
Hàn Tinh nhàn nhạt nói: “Đứa nhỏ này rất có lòng”.
“Không chỉ có lòng, cùng có bản lĩnh”.
Lúc ăn cơm, Tạ Tuệ Lan nói: “Mẹ, mẹ ngày mai đi bệnh viện phúc tra? Cục tin tức buổi sáng có một cái họp, con chỉ sợ không có thời gian”.
Nói xong, quay đầu đối với Đổng Học Bân cười cười: “Tiểu Đổng, anh buổi sáng cùng mẹ em đi khám đi”.
Phu nhân bí thư thị ủy muốn khám bệnh, ai theo cũng không tới phiên Đổng Học Bân theo, Đổng Học Bân biết, Tạ tỷ đây là muốn cho mình và mẹ của nàng thân cận hơn một chút.
Đổng Học Bân lập tức nói: “Được, vậy cháu sớm tới tìm tiếp bác”.
Hàn Tinh cười nói: “Không cần, ba của con bảo Tiểu Trầm đi với mẹ” Tiểu Trầm hình như là thư ký của Tạ bí thư.
Tạ Tuệ Lan nói: “Người biết Trầm thư ký có thể so với người biết mẹ còn nhiều hơn, bảo Tiểu Trầm đi, bảo đảm được khiến cho gióng trống khua chiêng, hắn lại trước cùng bệnh viện chào hỏi, khiến cho một đống người xuống lần nữa tới đón mẹ, ha ha, mẹ đi là đi khám bệnh hay là lãnh đạo thị sát?”
Hàn Tinh cũng là muốn thu mình một chút, vừa nghe lời này là có vài phần đạo lý: “Con cũng không hỏi một chút, Tiểu Đổng người ta có việc hay không”.
Đổng Học Bân trong lòng tự nhủ có việc cùng phải không có việc gì, cùng chuyện này của ngài so sánh, tôi đây chút chuyện này còn gọi là chuyện sao, thế là lập tức nói mình ngày mai rất rảnh rỗi.
Hàn Tinh ừm một tiếng: “Vậy thì làm phiền cháu”.
“Ngài ngàn vạn đừng khách khí, hẳn là nên”.
Tạ Tuệ Lan dặn dò: “Sáng mai lái cái xe khác, Mercedes kia của bạn anh, nhún mình chút”.
Đổng Học Bân sợ Biệt Khắc ngại thân phận Hàn phu nhân, liền nói: “Cái này, anh là lái xe Buick trở về, xe này được không?”
Tạ Tuệ Lan cười đùa nói: “Chỉ cần không phải xe đạp là được, xe Buick là xe công của anh à? Biển số xe bao nhiêu, em lát nữa lo liệu cho anh một cái giấy thông hành đại viện thường ủy, anh đờ phải mỗi lần đến cảnh vệ còn phải gọi điện thoại”.
Hàn Tinh nhìn con gái, không nói chuyện nữa.
Kháo, giấy thông hành? Còn có cái chuyện tốt này? Đổng Học Bân lập tức báo biến số xe.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Đổng Học Bân lái Biệt Khắc thương vụ vào đại viện biệt thự thường ủy Tây Sơn, quả nhiên, cảnh vệ sau khi hướng giấy thông hành trên kính chắn gió nhìn lướt qua, lập tức liền để cho đi. Trong biệt thự số một chỉ có Hàn Tinh cùng một người cùng loại giúp việc ở nhà, đón Hàn Tinh, Đổng Học Bân liền hướng bệnh viện 305 lái đi, trên đường đi lái phải cần thận chút sợ phanh lại hoặc là chân ga giẫm được quá ác, tiện đà khiến cho Hàn phu nhân mất hứng.
305 là bệnh viện quân khu, nhưng người bệnh binh thường cùng nhận.
Xuống xe, Đổng Học Bân lập tức kéo ra cửa xe cho Hàn phu nhân, đỡ bà xuống.
“Cảm ơn” Hàn Tinh nở nụ cười một cái: “Đi, đi tòa nhà phía đông tìm Tần Phó viện trưởng”.
Đổng Học Bân biết Hàn Tinh đến khám bệnh đương nhiên không có khả năng cứ thế mà đi đăng ký, đó là khôi hài, bà hẳn là trực tiếp tìm Phó viện trưởng khám bệnh, người ta đây mới thực sự là chuyên gia. Đổng Học Bân đoán không sai, người bình thường có thể leo đến tốt nhất, thì chỉ là đến chủ nhiệm, Tần Phó viện trưởng cái loại nhân vật cùng nghiệp giới đều tiếng tăm lừng lẫy này, thì dụng với loại người thân phận đặc thù như Hàn phu nhân này mới sẽ đích thân đến khám bệnh tại nhà hoặc là giải phẫu.
Văn phòng Phó viện trưởng.
Hàn Tinh ha ha cười nói: “Tần Viện trưởng, tôi lại quấy rầy ông rồi”.
Tần Phó viện trưởng hiển nhiên không có được tin tức, vừa thấy Hàn Tinh đến, vội vàng thả đồ trong tay xuống đứng lên: “Hàn phu nhân, ngài tại sao tự mình đến, ngài muốn xem bệnh mà nói gọi điện thoại cho tôi không được sao, tôi mang thiết bị qua”.
Cái này cũng không phải là lời khách sáo, lão viện trưởng cùng Tần phó viện trưởng bệnh viện đều là Tạ lão gia tử lúc trước đề bạt, chính là nhân mã Tạ hệ, thái độ đối với Hàn phu nhân tự nhiên không giống, đây cũng là nguyên nhân Hàn Tinh đi khám bệnh chỗ này.
Hàn Tinh khoát khoát tay: “Quá phiền toái, chính là đến phúc tra một chút”.
Tần Phó viện trưởng nhìn Đổng Học Bân: “Vị này là...”
“Cậu ấy là Tiểu Đổng.” Hàn Tinh trầm ngâm một giây đồng hồ, “Hậu bối của tôi”.
“Tần Viện trưởng” Đổng Học Bân gọi một tiếng. Tần Phó viện trưởng vừa nghe liền hiểu, nếu Tạ bí thư bên kia gọi tới cùng Hàn phu nhân khám bệnh, Hàn phu nhân chắc chắn sẽ không giới thiệu như vậy, Tiểu Đổng này cùng Tạ gia quan hệ khẳng định không tầm thường, thế là đối với hắn cùng rất khách khí cười cười.
Hàn Tinh nói: “Tiểu Đổng nhắm chừng vài cái kiểm tra xét nghiệm cần phải một hai tiếng đồng hồ, cháu đi dưới lầu chờ bác đi”.
“Vậy được, cháu tại đại sảnh tầng một chờ, có việc bác cứ gọi cháu” Đổng Học Bân tự nhiên sề không ngốc từ đầu tới đuôi cùng Hàn Tinh làm kiểm tra, người tạ là phụ nữ kiểm tra, chính mình rất không tiện ở đây.