Ngày thứ hai, vẫn không có tin tức, đài truyền hình rốt cục công bố danh sách vật phẩm bị mất trộm.
Một kiện, hai kiện, ba kiện, bốn kiện, tất cả đều là văn vật hơn cấp hai, quốc bảo kim lũ ngọc y Lưu Thắng bị trộm, càng khiến cho một trận ồn ào, có thể nói trên dưới đều kinh hoảng, giống như bom dưới nước bỗng nhiên nổ tung. Cái món đồ có ý nghĩa không thể nói được trong lịch sử quốc gia, đây chính là ngọc y được khai quật ở niên đại sớm nhất, đẳng cấp cao nhất, hoàn chỉnh nhất, còn cao hơn cả kho vàng quốc bảo rất nhiều, bị trộm? Bị người dễ dàng đánh cắp từ nhà bảo tàng tỉnh Bắc Hà? Rất nhiều người đều cảm thấy khó tin!
Mẹ già trước tiên gọi điện thoại tới.
"Tiểu Bân, nghe nói nhà bảo tàng tỉnh bị trộm, người bắt được không."
Đổng Học Bân nói: "Vẫn chưa, trong tỉnh cũng đang tra, hẳn là sắp rồi."
"Ài, người bây giờ..." Loan Hiểu Bình thở dài nói: "Lá gan càng lúc càng lớn."
Không chỉ mẹ già, tin tức trên TV báo chí mạng internet cũng đều thảo luận chuyện của ngày hôm qua, ngay cả Đổng Học Bân trên đường đi làm lúc chờ đèn đỏ cũng mơ hồ nghe có không ít người qua đường và tài xế khẩu khí dùng tức giận nói về kim lũ ngọc y, không khó trách, lần trước trong kinh mất một món văn vật cấp hai mà còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là lần này văn vật cấp quốc bảo, oanh động cũng là khó tránh khỏi.
Đi tới huyện cục, Đổng Học Bân tiếp tục bắt tay vào truy tra.
Một ngày trôi qua...
Hai ngày trôi qua...
Ba ngày trôi qua...
Kỳ hạn phá an ba ngày của sở tỉnh đã qua, nhưng vật phẩm mất trộm một cái cũng không có tìm được. Không phải một chút đầu mối cũng không có, thông qua cameras quản chế gần bảo tàng, cảnh sát phát hiện xe của phạm tội hiềm nghi, là một chiếc xe Kim Bôi màu trắng, bảng số xe bị che một nửa, trải qua các loại nỗ lực, cảnh sát rốt cục tìm chiếc Kim Bôi kia ở tỉnh tỉnh Thiểm Bắc, nhưng chủ xe đã báo mất xe từ nửa năm trước, là xe bị trộm, kết quả đầu mối đến nơi đây thì chặt đứt, nhân chứng, vân tay, cái gì cũng không có, phá án bằng cách nào???
Vì di dời lực chú ý của công chúng, trong tỉnh đã bắt một vài lãnh đạo tương quan gánh chịu trách nhiệm. Ví dụ như nguyên huyện Duyên Đài huyện ủy Thường Lỗi, sau khi xuống đài đã bị điều tới cục văn vật tỉnh công tác, kết quả bị cho là người chịu tội thay, và mấy người lãnh đạo của nhà bảo tàng tỉnh cũng bị cắt chức tập thể.
Buổi trưa.
Lương Thành Bằng gọi Đổng Học Bân vào phòng làm việc.
"Đổng cục trưởng, trong tỉnh đã bắt đầu hợp tác với tỉnh Thiểm Bắc tra án, kiểm tra trong huyện chúng ta không cần chặt chẽ như vậy." Căn cứ theo đầu mối tra được, xe Kim Bôi nếu xuất hiện tại tỉnh Thiểm Bắc, vậy đám người kia và kim lũ ngọc y tám phần cũng chạy thoát, không thể xuất hiện ở tỉnh Bắc Hà, cảnh lực của huyện Duyên Đài lại không nhiều, không thể hao phí như thế, cho nên tổ điều tra chuyên án đã có thể giải tán.
Đổng Học Bân cũng rõ ràng, trong lòng thở dài không cam lòng.
Lương Thành Bằng nhìn hắn, nói: "Tôi nghe nói thân thể của cậu còn chưa hồi phục? Hình như là áp lực trên tinh thần quá lớn?"
"Cảm ơn lãnh đạo quan tâm." Đổng Học Bân nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, có thể là mệt mỏi thôi."
Lương Thành Bằng lắc đầu, chỉ vào hắn nói: " Cậu đó, không làm cho người ta bớt lo, nếu như sớm biết rằng cậu bệnh, tôi làm sao dám bố trí nhiệm vụ cho cậu? Như vậy đi, cuối tuần phê cho cậu một tuần nghỉ, cậu về trước nhà thả lỏng tinh thần ra, tinh thần đừng quá khẩn trương, thả lỏng."
Đổng Học Bân cười khổ nói: "Cục trưởng Lương, tôi thật sự không có việc gì."
"Đây là mệnh lệnh, nghỉ ngơi đi, mài đao không chỉ để đốn củi, sau này có lúc cần cậu mà!"
Người ta đã nói đến cái phần này, Đổng Học Bân còn có thể nói cái gì, trên mặt lộ ra cảm kích, "Vậy, cảm ơn cục trưởng Lương."
Đổng Học Bân là một người có trắc trở gì đều có thể vượ tqua, trong huyện cục có nhiều khó án như vậy, Lương Thành Bằng sao có thể cho hắn một tuần nghỉ ngơi được chứ? Nhưng buổi chiều ngày hôm qua lúc đi họp trong huyện, Hồ Tư Liên ngẫu nhiên ở trước mặt Lương Thành Bằng nhắc tới bệnh tình của Đổng Học Bân, nói cái gì không thể khẩn trương không thể có áp lực lớn, tuy rằng chỉ là nói một câu vô cùng đơn giản, tựa hồ là nói chuyện phiếm, nhưng Lương Thành Bằng không cho là vậy, ông nghĩ thư ký Hồ là nói thay cho Tạ huyện trưởng, không có khả năng là tùy tiện nói một chút, vì vậy Lương Thành Bằng sau khi trở về suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cho Đổng Học Bân nhiều ngày nghỉ, hơn nữa tạm thời không thể cho Tiểu Đổng nhiệm vụ nguy hiểm.
Lương Thành Bằng là người của Hướng Đạo Phát, nhưng không có nghĩa là ông nguyện ý giao chiến cùng Tạ huyện trưởng.
Quan trường là như thế này, chỉ cần không phải xé rách mặt, chỉ cần không liên quan đến vấn đề lợi ích, giữa đồng cấp, có thể bán mặt mũi mọi người ít nhiều sẽ bán một ít, đương nhiên, Lương Thành Bằng cũng không dám không mua mặt mũi của Tạ huyện trưởng, mặc dù phe phái khác nhau, nhưng Tạ huyện trưởng cũng là lãnh đạo của ông.
Trở lại phòng làm việc, Đổng Học Bân bất đắc dĩ đóng cửa lại.
Mấy tháng nay hình như không có công tác, nghỉ ngơi đã bao lâu? Hiện tại lại tới mấy ngày nghỉ?
Đổng Học Bân rất muốn nói mình không có yếu đuối như vậy, mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm được bất luận công tác gì, nhưng Lương cục trưởng cũng là quan tâm mình, Đổng Học Bân nếu như chết sống không đáp ứng, vậy mới là không biết trên biết dưới, cố gắng còn có thể làm lãnh đạo mất hứng, ài, vụ trộm nhà bảo tàng không phá, lúc này lại được nghỉ ngơi, nhất đẳng công lúc nào mới có thể lấy được? Hắn lúc nào mới có thể lên chính khoa? Đổng Học Bân không phải một người hay từ bỏ, càng đừng nói trước đó hắn đã hạ quyết tâm rất lớn muốn phá được vụ án này, ngẫm lại, vẫn cắn răng cầm lấy điện thoại.
Tiếp tục tra! Dù sao ngày hôm nay mình còn chưa có nghỉ ngơi!
Đổng Học Bân ôm suy nghĩ không thấy quan tài không rơi lệ, thật ra hắn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng mà, lại có một phát hiện ngoài ý muốn.
Buổi chiều, bộ phận giám sát trên mạng đột nhiên gọi điện thoại tới.
"Đổng cục trưởng, tôi là Vương Bác, của giám sát trên mạng."
"Ừa, có việc sao?" Đổng Học Bân tới huyện Duyên Đài phá vụ án đầu tiên chính là một vụ hacker, cũng là cùng Vương Bác bọn họ hợp tác, đối với cái tên này cũng có chút ấn tượng, nhưng không quá sâu.
Vương Bác nói ra một câu kinh người: "Có thể có người biết văn vật bị trộm ở đâu."
"A?" Đổng Học Bân hai mắt sáng lên, "Người nào? Đồ ở đâu?"
Vương Bác nói cho hắn, bọn họ cũng không rõ ràng đồ ở đâu, thậm chí không biết tin tức có phải là sự thật, dù sao thì trong lúc kiểm tra an toàn internet, ngẫu nhiên chặn được một thư điện tử, bên trong hình như mơ hồ nhắc tới chuyện nhà bảo tàng bị trộm, người của bộ phận giám sát trên mạng lập tức tra xét tra địa chỉ hòm thư, nhưng phát hiện đều là giả, truy tìm cũng không được địa chỉ cụ thể, Vương Bác không dám chậm trễ, rất sợ bỏ qua cái đầu mối quan trọng gì, đem chuyện này báo cáo lên trên.
Bất quá Lương cục trưởng không coi là chuyện gì, phái hắn báo cáo với Đổng cục trưởng.
Đổng Học Bân nghe xong, cũng không quá tin tưởng, mấy thứ trên internet đều là hư hư thực thực, không chắc có phải là chém gió hay khoác lác gì không, cái này rất có thể. Suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân nói: "Đem địa chỉ hòm thư cho tôi, các người tiếp tục truy tìm, xem có thể tra được địa chỉ của người nọ hay không."
Bác nói: "Hòm thư là 668@y.."
Dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì, tra chút đi!
Đổng Học Bân đăng kí một người hòm thư, đem một tin tức gửi tới hộp thư kia, Đổng Học Bân cũng không nói lòng vòng, bởi vì hắn căn bản cũng không tin người này biết, cho nên trực tiếp nói câu đầu tiên là: "Anh biết văn vật bị trộm của tỉnh Bắc Hà ở đâu?"
Sau vài phút, 668 hồi âm, "Anh là ai?"
Đổng Học Bân đánh chữ nói: "Nghe một người bạn nói, cho nên tò mò."
668 nói: "Bạn của Da Tạp Khâu?"
Đổng Học Bân nói theo, "Đúng vậy, đồ ở đâu?"
Lần này, qua năm sáu phút 668 mới hồi âm, "Tôi không biết, tôi chỉ nói mò với Da Tạp Khâu."
Đổng Học Bân lại bắt đầu gửi tin cho hắn, một tin, hai tin, ba tin, nhưng 668 cũng không trả lời. Đổng Học Bân cau mày, nghĩ phản ứng của người này không giống với mấy loại người hay chém gió, quá nghiêm túc, quá cảnh giác, Đổng Học Bân sinh ra một loại suy nghĩ, người này hay là biết chính xác cái gì, hắn lập tức tập trung tin thần thần, lại gửi qua vài tin, cuối cùng thấy không đáp lại, Đổng Học Bân tung một mê hoặc, đánh chữ nói: "Tôi ra trăm ngàn mua tình báo trong tay anh, thế nào?"
668 rốt cục trả lời, "Anh là người nào?"
Đổng Học Bân trả lời: "Người yêu nước."
668: "... Tôi thật không biết, anh hay là hỏi người khác đi."
Trăm ngàn đồng mà không động tâm? Đổng Học Bân dừng một chút, nói: "Một triệu!"
668: "Anh ra mười triệu tôi cũng không biết."
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, "Vậy hai mươi triệu, cái này anh biết chưa? Người anh em, đừng nóng vội từ chối, tôi cũng là muốn mau chóng tìm được văn vật, yên tâm, cho dù người khác hỏi tới tôi cũng sẽ không nói là tin tức ai nói, hơn nữa, anh chỉ là một hòm thư điện tử, không ai biết anh là ai, đúng không? Hai chục triệu, chúng ta tiền trao cháo múc, gặp mặt tại tỉnh Bắc Hà, thế nào?"
668 rõ ràng bị kinh sợ, "Anh nói thật?"
Đổng Học Bân nói: "Đúng vậy, văn vật kia... ít nhất... Có thể giá trị vài tỷ, hai mươi triệu là giá cao nhất tôi có thể ra, đương nhiên, phải xem tin tức của anh chuẩn xác mới được."
668 im lặng liễu hồi lâu, "... Sao giao dịch?"
Đổng Học Bân nói: "Gặp mặt, địa điểm có thể do anh chọn."
Bên kia lại im lặng. Đổng Học Bân có chút không rõ ràng, là hai mươi triệu đấy, nếu như đổi người khác còn không đỏ mắt sao, cái này còn có gì do dự? Thật ra Đổng Học Bân đương nhiên không dự định cho hắn tiền, chỉ cần bắt được người, mang về đồn công an thẩm vấn, cái gì mà hỏi không ra? Cho nên Đổng Học Bân mới hào phóng như vậy, mục đích cũng là muốn dụ 668 tới.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Hòm thư rốt cục lóe sáng, gửi tới một thời gian gặp mặt và địa chỉ.
Đổng Học Bân vừa nhìn, địa chỉ ngay tỉnh thành, cách nơi này cũng không xa, bất quá phải đợi ngày mai mới gặp mặt, Đổng Học Bân chờ không được, vì vậy lại gửi tin cho 668 thương lượng một chút, cuối cùng hai người quyết định gặp mặt ở ngân hàng công thương của đường Tây tỉnh thành, thời gian là lát nữa.
Đi xuống lầu, Đổng Học Bân lái xe đi tỉnh thành.
Buổi chiều ba giờ, Đổng Học Bân đi ra cửa lớn ngân hàng công thương, đi bộ một vòng, đợi năm phút đồng hồ, người không tới, đợi mười phút, người vẫn không tới, Đổng Học Bân nhíu mày nhìn thời gian, trong lòng nói 668 có phải là lừa mình không?
Khoảng chừng ba mươi phút sau, một người trung niên mang kính râm đi hướng Đổng Học Bân đã chờ không nhịn được.
"Anh là dng25521?" Người nọ xác nhận một chút màu sắc quần áo của hắn.
Đổng Học Bân nhìn hắn, "Là tôi, anh là 668?" Hắn nắm tay hơi chặt lại, sớm làm ra chuẩn bị tốt, đã muốn đem đối phương bắt về huyện cục, tự mình thẩm vấn một chút, thật sự không được, ra tay ác một chút rồi dùng BACK lui về, dù sao cái tình báo này Đổng Học Bân đã định rồi.
Ai biết, người trung niên lắc đầu, "Tôi không phải, là 668 kêu tôi tới."
Đổng Học Bân trầm xuống, "Hắn đâu? Sao không tới? Không phải nói gặp mặt giao dịch sao?"
"Tôi giao dịch với anh là được." Người trung niên rất cảnh giác, nhìn trái phải, nói: "Tiền mang đến chưa?"
Đổng Học Bân nói: "Tiền khẳng định không thành vấn đề, nhưng anh phải cho tôi xác định tin tức thật giả trước? Nếu như là giả, vậy tôi không phải mất tiền oan sao?" Dừng một chút, "Trước nói cho tôi biết đồ ở đâu."
Người trung niên mang kính râm khẽ lắc đầu, "Anh nói cái gì tôi không biết, tôi thậm chí không rõ ràng anh và 668 muốn giao dịch cái gì, hắn chỉ nói với tôi là kêu tôi đến lấy tiền, chờ xác định tiền tới tài khoản, tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, sau đó hắn mới nói với anh."
"Anh không biết?"
Người nọ lắc đầu, "Tôi chỉ lấy tiền xác nhận."
Đủ cẩn thận? Đổng Học Bân cũng nhìn không ra đối phương nói thật hay giả, hay là hắn chính là 668? Cẩn thận không thừa nhận? Làm sao bây giờ? Dựa theo kế hoạch? Nhưng hắn ta nếu thật sự cái gì cũng không rõ ràng, bắt về cũng vô dụng, hơn nữa sẽ đánh cỏ động rắn, còn muốn lấy được tình báo sẽ khó khăn hơn. Trong nháy mắt, Đổng Học Bân suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nói: "Được rồi, tôi tạm thời tin các người một lần."
Người trung niên nhìn chung quanh, sau đó lẳng lặng nhìn hắn.
Đổng Học Bân từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, viết con số vào, đưa cho hắn ta, " Hai mươi triệu đây."
Người trung niên tiếp nhận phiếu tay có chút run run, nhìn con số, hô hấp rất nhanh.
Đổng Học Bân nói: "Hiện tại có thể nói sao?"
"Tôi trước đem tiền chuyển vào tài khoản." Người trung niên sợ là chi phiếu khống, vào ngân hàng công thương.
Tờ chi phiếu là lần trước Huyên di tới huyện Duyên Đài thuận tiện cho Đổng Học Bân, bên trên đã có chữ ký của Huyên di và con dấu xác nhận, Đổng Học Bân chỉ cần điền số vào, đối chiếu mật mã là có thể, công ty đấu giá Vân Đức hiện tại tài khoản cũng có trên ba trăm triệu tiền mặt, hai mươi triệu có thể lấy ra được, không phải là chi phiếu khống, cho nên Đổng Học Bân cũng không lo lắng ngân hàng sẽ trả lại.
Không lâu, người trung niên từ ngân hàng đi ra.
Đổng Học Bân cười nói: "Xong chưa? Là thật đúng không?"
Người nọ gật đầu, miệng khô lưỡi khô nói: "Chờ tôi gọi điện thoại." Nói xong, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, điện thoại thông, hắn quay đầu nói vài câu, ừ hai tiếng, đưa điện thoại di động cho Đổng Học Bân, "... Hắn kêu anh tiếp điện thoại."
Đổng Học Bân đem điện thoại tiếp, "A lô, 668?"
Đầu kia là tiếng nói của một người khàn khàn, "Chi phiếu đã xác nhận, không thành vấn đề."
Đổng Học Bân cười cười, "Thành ý của tôi anh thấy rồi, tôi không hy vọng nghe được tình báo giả, bằng không anh chạy đến Tây Bắc, tôi cũng có thể lôi anh ra được, anh tin không?"
668 thật sự tin, một người có thể chặn được tin tức hòm thư của hắn ta, một người có thể tùy tiện xuất ra hai mươi triệu ngay cả con mắt cũng không chớp một chút, năng lực phía sau tuyệt đối không nhỏ, thậm chí 668 đã đoán được, đối phương có thể có quan hệ cùng cảnh sát, cho nên 668 nói: "Việc buôn bán phải nói thành tín, yên tâm, sẽ không nói một tin tức giả cho anh, ừm, chuyện này tôi cũng trong lúc vô ý biết được, đám người kia thật ra chỉ phân ra một người lái xe ra tỉnh Bắc Hà tới Thiểm Bắc, đem xe bỏ lại rồi chạy trốn, mục đích cũng là di dời lực chú ý của cảnh sát, đại khái là muốn đi đường biển đem đồ nhập cư trái phép xuất ngoại."
Đổng Học Bân nhíu mày, "Anh xác định?"
"Tám phần là như thế, hiện tại đồ hẳn là còn đang tỉnh Bắc Hà, nói cho anh biết, là một trung tâm gọi là 'Ven biển', ông chủ bọn họ có liên quan đến chuyện này, tôi không biết đồ có phải là bọn họ trộm hay không, nhưng đồ hai ngày trước khẳng định đến trong tay bọn họ, có thể là bán rồi, cũng có thể là cái khác, cái này tôi không rõ ràng lắm."
"Cái khác thì sao?"
"Tôi chỉ biết như vậy."
Đổng Học Bân cúp điện thoại, ánh mắt ngưng tụ, BACK sáu phút!
...
...
Hình ảnh biến đổi!
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, sau một khắc, thì thấy một người trung niên mang kính râm cách đó không xa đi tới.
"Anh là dng25521?" Người trung niên nhìn quần áo của hắn.
Đổng Học Bân nhìn nhìn, lắc đầu, "Không phải."
Người trung niên à một tiếng, quay đầu nhìn một chổ khác, muốn tìm xem có ai mặc áo sơ mi sọc xanh hay không.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, lấy chìa khóa leo lên xe Benz, cũng không quay đầu lại chạy thẳng một đường, may là mình linh cơ khẽ động không bắt người, nếu không thật đúng là không chiếm được tình báo quan trọng này, BACK ơi là BACK, không ngờ rằng còn có thể dùng như thế.
Ngoài cửa ngân hàng, người trung niên đợi rất lâu cũng không nhìn thấy người mặc áo sơ mi sọc xanh xuất hiện, bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho 668 nói tình huống bên này.
668 thở dài, "Đừng đợi nữa, trở về đi."
"Ừm."
Mười triệu hay hai mươi triệu đối với 668 mà nói cũng tính cái gì, hắn làm sinh ý cũng không tồi, không đáng mạo hiểm cái này, nhưng Đổng Học Bân cho ra hai mươi triệu thật sự mê hoặc quá lớn, 668 phân tích rất lâu, lo lắng rất lâu mới làm ra quyết định này, ai ngờ đối phương không có tới giao dịch. Ài, bất quá cũng tốt, không tới cũng tốt, lỡ như chuyện mình tiết lộ tin tức bị truyền ra, nói không chừng sẽ đưa tới đại nạn, có bao nhiêu tiền cũng mất mạng.
668 nghĩ rất cởi mở, không biết rằng, Đổng Học Bân đã chiếm được tình báo chính xác