Đêm khuya.
Phòng làm việc quản lý, trong phòng.
Hầu Thiến một thân tây trang màu đen bị buột chặt, ném xuống đất, Hầu Thiến biểu tình lãnh đạm, trợn mắt nhìn người khác. Trong phòng không có đầu đinh và mấy người quản lý của trung tâm tắm rửa, chỉ có mấy người mặc đồ đen hung thần ác sát, xem ra bọn họ mới là tâm phúc của Mã Văn Đào, mà vị trí xa một chút, Đổng Học Bân cũng được Mã Văn Đào dẫn vào phòng làm việc của gã, hình như Mã quản lý cũng không cấm kỵ hắn.
Mã Văn Đào lạnh lùng cúi đầu nhìn cô ấy, "Nói đi, ai phái mày tới!"
"Tôi không biết anh nói cái gì nữa." Mỹ phụ trung niên nói.
Mã Văn Đào nheo mắt nói: " Đừng nói lời vô ích với tao, mày là của cục công an nào? Hay là người của sở tỉnh?", Hầu Thiến nhìn nhìn gã, nói: "Anh là Mã quản lý sao? Cục công an? Tôi sao có thể là người của cục công an? Tôi buổi tối ngủ không yên nên đi ra một chút, muốn đi bên ngoài ăn một chút gì, kết quả tìm thang máy không tìm được, mới nhớ tới chổ này không cao, không có thang máy, cũng là tôi trước đó ngủ mơ hồ, đang muốn tìm thang bộ đi xuống, sao mấy người lại bắt đầu truy đuổi tôi? Mã quản lý, lời tôi nói đều là sự thật.", Mã Văn Đào cười lạnh nói: "Vậy mày chạy cái gì?"
Hầu Thiến cười khổ nói: "Tôi là một phụ nữ, nhiều người đuổi theo tôi như vậy, tôi đương nhiên phải chạy.", Mã Văn Đào chế nhạo nhìn cô ấy, "Đừng coi người khác là kẻ ngu, lời này của mày, mày nghĩ có mấy người tin?" Dừng lại một chút, gã lạnh lùng nói: "Nói, ai phái mày tới trung tâm tắm rửa Hải Tân, tới nơi này làm gì? Bắt thuốc phiện? Bắt đánh bài? Hay là cái khác? Còn nữa mày vừa rồi ở lầu ba, trước đó tìm phòng gì? Đang tìm cái gì? Chỉ cần mày thành thật, chúng ta còn có thể thương lượng, nếu không, đừng trách tao không khách khí!"
Hầu Thiến bất đắc dĩ lại vô lực nói: "Tôi nói đều là sự thật.", "Cho mặt không muốn!", Mã Văn Đào đi tới một cước đá vào bụng dưới cô ấy!
Nơi này là chổ yếu hại của phụ nữ, mỹ phụ đau đến nổi suýt nữa ngất xỉu, mặt trắng bệch, ho khan liên tục, " … khụ khụ... Tôi thật.. . Không phải cảnh sát... Khụ khụ!"
Một gã mặc đồ đen bên cạnh cũng vung một cái tát lên!
Bốp! Một bên mặt của Hầu Thiến sưng lên, một dấu tay đỏ rực in ở mặt trên!
Bốp! Lại một cái tát! Khóe miệng mỹ phụ chảy ra một vết máu dài!
"... Nói!"
Hầu Thiến cắn răng nói: "Tôi chỉ là... tới bên này tắm rửa, các người... Khụ khụ... kêu tôi nói cái gì?", "Miệng còn rất cứng!", Mã Văn Đào cũng không bất ngờ đối với cái này, ngược lại, mỹ phụ trung niên càng chống chế như vậy, gã càng xác nhận thân phận của đối phương, hơn nữa mục đích của mỹ phụ lẻn vào trung tâm tắm rửa tựa hồ cũng không chỉ là để bắt thuốc phiện đơn giản như vậy, vẻ mặt dữ tợn chợt lóe, Mã Văn Đào giơ giày da lên, hung hăng đạp lên bộ ngực của mỹ phụ, gót chân cố sức nhấn xuống, ngực thay đổi một chút, đau đến nổi mỹ phụ kêu thảm thiết một tiếng, Mã Văn Đào cũng chưa hết giận, cho người mở hai chân mỹ phụ ra, hắn liếc mắt một cái, đá một cước rất mạnh vào hạ thể của mỹ phụ!
"A!" Một tiếng kêu thê thảm vang lên, mỹ phụ hôn mê ngất đi!
Mã Văn Đào ra tay vô cùng tàn nhẫn, thấy vùng xung quanh lông mày của Đổng Học Bân hơi nhíu, năm ngón tay hơi khép lại.
"Cứu tỉnh nó dậy!" Mã Văn Đào ra lệnh nói.
Một gã mặc đồ đen cầm lấy một chai nước, tưới lên trên đầu trên mặt của mỹ phụ, khụ khụ khụ, mỹ phụ bị sặc ho khan vài tiếng, yếu ớt tỉnh dậy, bất quá nhiều chỗ thương trên thân thể khiến cho cô ấy suy yếu, thở hổn hển sắc mặt trắng bệch.
Mã Văn Đào lạnh lùng cười, "Nói hay không?"
Mỹ phụ mấp máy môi đầy máu, "Các người tìm lộn người rồi, tôi không phải cảnh sát."
Gật đầu, Mã Văn Đào nghiêng đầu vừa nhìn, nắm lấy một cây gỗ tiếp tục dụng hình.
Đổng Học Bân vừa nhìn, giả vờ hoảng hốt bước tới một bước, "Mã ca, cô ấy nếu thật sự là cảnh sát, chúng ta như vậy có phải là quá nguy hiểm không?", Mã Văn Đào khoát khoát tay không cho là đúng, biết Tiểu Tạ đang lo lắng cái gì, bất quá có một số việc hắn không biết, Mã Văn Đào cũng không dự định nói.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười lăm phút đồng hồ...
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng la của. mỹ phụ
Lúc này của Hầu Thiến tóc đã rối mất trật tự, hiển nhiên bị người hung hăng nắm qua nắm lại, trên gương mặt hiện mấy cái dấu tát tay đỏ bừng, áo và quần mặc trên người tất cả đều là vết chân, bị người dẫm ít nhất hơn mười cước, mấy chỗ trên bụng và trên cánh tay còn có một chút vết máu, rách da. Nhưng bị Mã Văn Đào bọn họ đánh thành như vậy, mỹ phụ cũng không nói cái gì, vẫn là câu nói trước đó, nói cô ấy không phải cảnh sát, Mã Văn Đào cau mày, sợ đánh chết người, không ra tay, "Coi chừng nó cho tao, tao đi gọi điện thoại!"
Ra khỏi phòng làm việc, Mã Văn Đào đi vào trong phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Bên kia vang lên một giọng nam trung niên uy nghiêm.
Mã Văn Đào cung kính nói: "Ông chủ, trung tâm tắm rửa xảy ra chút chuyện.", "Ừm, nghe nói bắt được một người? Thẩm vấn ra cái gì không?", "Miệng nó rất cứng, cái gì cũng không chịu nói." Mã Văn Đào nói: "Bất quá nếu như là người bình thường, sớm chịu không nổi, hiện tại đã có thể khẳng định nó chính là cảnh sát, được huấn luyện chuyên nghiệp.", Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, "Tiểu Mã, cậu cũng theo tôi không ít năm, làm chuyện như vậy còn gây huyên náo, chuyện này ngay từ đầu cậu không cần để tâm, cảnh sát thì cảnh sát, làm gì được? Cậu bắt nó làm gì? Đuổi nó làm gì? Nó muốn sờ gáy chúng ta, cậu để cho nó sợ, dù sao đồ cũng không ở bên kia, cho dù lật tung lên cũng tra không ra cái gì, nhưng cậu bắt người như thế, thật ra lại là giấu đầu lòi đuôi.", Mã Văn Đào sắc mặt khẽ biến, "Thế nhưng cảnh sát có thể đã biết, nếu không cũng sẽ không phái người tới, để cho nó chạy, không bằng bắt tới hỏi một chút động thái của cảnh sát."
"Cảnh sát nếu đã biết, sẽ không phái một mình nó lén lút tới tìm hiểu, sớm áp dụng hành động ròi, bọn họ hiện tại cùng lắm là hoài nghi chúng ta, nếu tôi đoán không lầm, rất nhiều người khác cũng bị liệt vào đối tượng hoài nghi, đây là đang điều tra trên diện rộng, cậu hiện tại có tật giật mình như vậy bắt người, ngược lại là trúng kế, không bao lâu nữa cảnh sát cũng sẽ đoán được."
Mã Văn Đào áy náy nói: "Ông chủ, xin lỗi.", "Không cần phải nói cái kia, bắt cũng đã bắt rồi, nếu bắt thì không thể để cho chạy."
"Vâng, vậy hiện tại làm sao bây giờ? Cảnh sát nếu như biết con nhỏ đó bị chúng ta bắt, vậy chúng ta...", " Tình huống của trung tâm tắm rửa không còn tốt nữa, như vậy, cậu hiện tại mau chóng dời đi, tất cả trên đường tôi sẽ an bài, sản nghiệp của trung tâm tắm rửa cũng đến lúc nên ném xuống, chờ chúng ta ra nước ngoài làm xong sinh ý lần này, tiền đủ xài đến đời con đời cháu, chút sản nghiệp trong nước căn bản không đáng cái gì, nhớ kỹ, người lý giải đối với chuyện của chúng ta đều mang theo cho tôi, đừng rơi vào tay của cảnh sát.", "Tôi rõ rồi, trước đó tôi đã thông báo.", "Ừm, cái tên giám định đồ cổ kia cậu cũng mang theo luôn."
"Vậy nữ cảnh kia xử lý như thế nào?"
"... Cũng mang đến đây, lỡ như có cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể có con tin.", "Tôi rõ ràng.", sau khi cúp điện thoại, Mã Văn Đào lại gọi mấy cú điện thoại, vội vàng bắt đầu chuẩn bị. Cuối cùng, hắn về tới phòng làm việc, thấp giọng nói cái gì với mấy tên kia, mấy người kia lập tức gật đầu, nhanh chóng đem mỹ phụ trung niên nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống đứng lên dẫn theo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Mã Văn Đào và Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân rất lo lắng an toàn của mỹ phụ, trong lòng có chút vội vàng, "Mã ca..."
Không đợi hắn nói cái gì, Mã Văn Đào liền nói: "Hiện tại chúng ta cần chuyển đến một chổ an toàn, Tiểu Tạ, chuyện đến bây giờ tôi cũng không gạt cậu, dù sao qua vài ngày nữa cậu cũng sẽ biết, ừm, ông chủ của tôi đang chuẩn bị làm một vụ sinh ý rất lớn, có thể có chút trái pháp luật, cho nên muốn xuất ngoại mới được, còn cậu, hiện tại trước đi theo tôi, nếu như cậu nguyện ý, chổ xuất ngoại tôi cũng có thể cho cậu một phần, đương nhiên, cậu không muốn nói tôi cũng không bắt buộc.", Đổng Học Bân sửng sốt" "Xuất ngoại? Không trở về?", "Ừm, cậu còn có lo lắng ở bên này?", "Vậy thì không phải, chỉ là...", "Chờ giao dịch kết thúc, khẳng định cũng sẽ chia cho cậu một số tiền, yên tâm.", Đổng Học Bân làm bộ tròng mắt sáng ngời, có chút tâm động suy nghĩ một chút, nói: "Vậy sau này tôi theo ngài!"
"Được!" Mã Văn Đào vỗ bờ vai của hắn, "Cậu dọn dẹp một chút! Xe lập tức đến!", Đổng Học Bân biết, Mã Văn Đào nói với mình nhiều như vậy, có thể có ý muốn mượn hơi mình, dù sao kỹ thuật giám định của mình bọn họ sau này còn có thể dùng đến, lúc này mới chuẩn bị mang mình đi theo, ừm, cũng mới có thể là tạm thời trấn an mình, hứa cho mình một chi phiếu khống, đến lúc đó sau khi nhập cư trái phép, có thể sẽ giết mình diệt khẩu cũng không chừng, nhưng mặc kệ thế nào, đám người này xem ra là muốn mang theo văn vật đi, mấy ngày nay sợ rằng đều là đang chuẩn bị, thời gian dành cho Đổng Học Bân không nhiều lắm!
Trở lại phòng mình, Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha dọn dẹp hành lý.
Trong đầu hắn đã sớm đảo lộn lên, hiện tại muốn làm nhất chính là phát một tin tức cho cảnh sát, để cho bọn họ chặn được chiếc xe sắp rời khỏi trung tâm tắm rửa, thứ nhất là vì tìm được văn vật, thứ hai cũng có thể giải cứu mỹ phụ, cái này đã là chuyện lửa sém lông mày, nhưng mà, điện thoại không gọi ra ngoài đoực, mình lại không có công cụ liên lạc, lẽ nào muốn mạo hiểm đi xuống lầu hai tìm người mượn điện thoại di động? Hoặc là len lén tìm một phòng làm việc gọi điện thoại ra bên ngoài?
Đang nghĩ nên làm sao bây giờ, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Một người mặc đồ đen nói: "Tạ huynh đệ, Mã quản lý kêu tôi tới tiếp cậu." Ặc, Đổng Học Bân trong lòng trầm xuống, biết cơ hội cuối cùng liên lạc bên ngoài cũng đã không còn, "Được, đi thôi."
Nếu không có cách nào liên lạc với bên ngoài, Đổng Học Bân cũng từ bỏ cái tâm tư này, thật ra hiện tại liên hệ cảnh sát, cũng rất có thể đem chuyện tình làm phức tạp, lỡ như bị Mã quản lý bọn họ phát hiện dấu vết, mình có thể không thấy được văn vật ở chỗ nào, ừm, hay là đi nhìn một chút. Gã kia không có mang hắn đi xuống cầu thang chính diện, càng không xuống cửa dưới phòng khách, mà là đi một lối thoát hiểm an toàn, đến hậu viện, từ cửa sắt nhỏ đi ra ngoài.
" Vị đại ca này, xe tới chưa?" Đổng Học Bân nói lời khách sáo.
Người kia gật đầu "... Ở phía trước."
"Vậy nữ cảnh đâu? Xử trí thế nào?"
"Đã ở trên một chiếc xe khác."
Đổng Học Bân tâm buông lỏng, sống là tốt rồi, "Cô ấy sao cũng cùng đi?", người này hình như không muốn nhiều lời cái gì, có thể là cũng không rõ ràng lắm, không lên tiếng nữa.
Phía trước là một chiếc xe Fond bảy chổ, Đổng Học Bân mở cửa lên xe, phát hiện hai chổ phía trước đều ngồi đầy người, đi tới chỗ ngồi thứ ba, nữ cảnh không ở chỗ này, Mã Văn Đào cũng không, có thể là ở một chiếc xe khác, chỉ chốc lát sau, đầu đinh của trung tâm tắm rửa cũng lên xe, tài xế gọi điện thoại nói vài câu cái gì, cuối cùng, chiếc xe lập tức chạy ra cửa sau.
"Mã quản lý nói, tất cả mọi người mang kính râm vào."
Tài xế từ lấy ra một cái túi bên cạnh, đem kính râm cho bọn họ.
Hơn nửa đêm mang kính râm để làm gì? Đổng Học Bân và đầu đinh trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng không có hỏi cái gì, sau khi cầm lấy kính râm mang lên mặt, mấy người mới bừng tỉnh đại ngộ, cái này mà là kính râm cái gì, tròng kính rộng thùng thình hầu như che khuất nửa trên mặt, dưới kính râm một tia sáng cũng không nhìn thấy, hình như là bị bọn họ động tay động chân vào, mang thứ này vào, một chút tình huống bên ngoài cũng không nhìn thấy.
Đầu đinh nhướng mày, "Lão Tôn, đây là ý gì?" Tài xế lão Tôn nói: "Là ý của ông chủ, mọi người tha thứ, dọc theo đường đi không nên tháo kính râm ra." Vừa nghe hai chữ ông chủ, đầu đinh cho dù trong lòng bất mãn, cũng ngậm miệng lại.
Tài xế lại nói: "Được rồi, điện thoại di động cũng lấy ra cho tôi." Điện thoại di động được gom lại trong túi, tắt máy hết, thậm chí lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, còn cầm túi điện thoại di động tạp ném ra ngoài cửa sổ.
Đổng Học Bân càng nghĩ càng nhiều, từ cái kính râm hoàn toàn che phủ này là có thể nhìn ra, ông chủ đích thật tắm rửa Hải Tân chuẩn bị quá đầy đủ, cũng không muốn để cho bọn họ biết đường đi và chỗ vị trí xe, sợ bên trong có người để lộ tin tức, cũng không khiến cho người ngoài nhìn vào hoài nghi cái gì, cái này có thể mạnh hơn nhiều bịt kín bằng miếng vải đen. Xem ra vì hôm nay, đối phương đã hoàn toàn chuẩn bị rất tốt, mình muốn đánh lén đắc thủ tựa hồ không quá dễ dàng.
Dù sao trước mắt tối đen cái gì cũng không thấy, dọc theo đường đi Đổng Học Bân cũng suy nghĩ về kế hoạch của mình.
Một giờ trôi qua.
Đổng Học Bân cảm giác xe bỗng nhiên ngừng, chổ sáng duy nhất trong con mắt cũng trở nên ảm đạm, hình như, trong mũi có mùi vị của thùng hàng, tám phần là ở một kho hàng lớn. Rầm một tiếng, là âm thanh mở cửa phía trước, tiếng nói loáng thoáng cũng không nghe rõ ràng: " Xuống xe đi." Là âm thanh của tài xế: "Kính râm có thể tháo ra.", Đổng Học Bân tháo kính râm xuống, quả nhiên, lúc này bọn họ đang ở chỗ trong một kho hàng, cũng không biết là chỗ nào.
Chờ mọi người lục tục xuống xe, thấy tài xế đứng bên cạnh một chiếc Toyota, nói chuyện với mọi người. Đổng Học Bân và đám người đầu đinh hai mặt nhìn nhau, không nhiều lời, lục đục lên xe.
Xe Fond có thể ngồi bảy người, Toyota càng không cần phải nói, chen chúc sáu bảy người cũng phải vấn đề không lớn. Thấy tất cả mọi người ngồi xong, tài xế lại cho bọn họ mang kính vào, sau đó chạy đi ra ngoài.
Một tiếng...
Hai tiếng đồng hồ...
Ba tiếng đồng hồ...
Cũng không biết đã qua bao lâu, xe hình như đi vào đường nhỏ và đường núi, bọn họ liên tục đổi xe ba lần!
Đổng Học Bân uể oải đầy người, từ khe hở của kính râm có thể cảm giác được, trời đã sắp sáng.
Chiếc Kim Bôi thay lần thứ ba chậm rãi dừng lại, "Có thể xuống xe, kính râm trước không nên lấy xuống, sẽ có người mang mọi người đi vào."
Đổng Học Bân nghe được tiếng cửa xe bị mở ra, sau đó là tiếng bước chân, không bao lâu, có người kéo cánh tay của Đổng Học Bân, mang hắn xuống xe, chậm rãi đi về phía trước. Đổng Học Bân cái gì cũng không nhìn thấy, thật ra cũng không cần thiết phải thấy, xung quanh im lặng, hẳn là ở một chổ rất xa xôi, trong mũi có mùi nước biển, có thể cách cảng hoặc bờ sông không xa lắm, hắn đối với tỉnh Bắc Hà lại không quá quen thuộc, cho dù nhìn cũng không biết ở nơi nào, huống chi, lái xe nhiều giờ như vậy, hiện tại cũng không nhất định là ở tỉnh Bắc Hà.
Cạch cạch cạch, người kia kéo lấy Đổng Học Bân bắt đầu xuống cầu thang.
Một lát sau, âm thanh của Mã Văn Đào vang lên, "Có thể lấy kính râm xuống."
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, tiện tay lấy kính râm xuống, ngọn đèn chói mắt lập tức đập vào nhãn cầu, bởi vì trước đó mắt ở trong bóng tối một thời còn nên có chút không thích ứng, nhíu nhíu con mắt, bên này là một tầng hầm, tầng hầm ngầm rất lớn, bên cạnh có khoảng chừng mười mấy phòng, rất rộng. Bốn phía khoảng chừng có mười người, Mã Văn Đào đứng ở cách đó không xa, nhưng bên cạnh không thấy ông chủ đâu.
Mã Văn Đào nhìn nhìn bọn họ, "Không phải không tin tưởng mọi người, cũng là vì an toàn, mọi người thứ lỗi."
Mọi người đều nói không có việc gì không có việc gì.
Mã Văn Đào khẽ gật đầu nói: "Nhiệm vụ lần này mọi người cũng không cần biết nhiều, chỉ biết rất quan trọng là được rồi, chuẩn bị tinh thần, ông chủ ở bên trên, biểu hiện của mọi người cũng sẽ bị ông chủ nhìn thấy trong mắt, khi luận công phát thưởng, vẫn là quy tắc cũ, ai ra sức nhiều, chiếm được cũng nhiều." Sau đó Mã Văn Đào lại bắt đầu nói mấy lời để hòa hoãn nhân tâm lại.
Tâm tư của Đổng Học Bân không ở chỗ này, mà là tìm kiếm tung tích của mỹ phụ trung niên chung quanh.
Sau vài phút, Mã Văn Đào nói: "Được rồi, hiện tại giải tán, phòng bên trong tùy tiện mọi người chọn, biết các người đều đã mệt mỏi." Nói xong, gã từ cầu thang của tầng hầm ngầm đi lên mặt đất, Đổng Học Bân không cần nghĩ cũng rõ ràng, lối cầu thang ở trên khẳng định có người nhìn, sẽ không cho tùy tiện đi ra ngoài.
Đầu óc mệt mỏi đi vào trong, mở một cánh cửa đi vào.
Những người khác vừa nhìn, cũng đều tìm phòng, hau ba người có quan hệ tương đối tốt thì ở chung một phòng.
Phòng trống còn rất nhiều, Đổng Học Bân chọn một chổ gần tận bên trong cùng, mở cửa ra nhìn, đây là một phòng rất cũ và thô sơ, hoàn cảnh không tốt lắm, vài con gián chạy loạn trong góc phòng, nơi này có đèn, có bàn, nhưng phòng vệ sinh và tủ lạnh cùng mấy thứ khác đương nhiên không có, trống trơn, còn lộ ra mùi vị ẩm ướt.
Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải một chút, rồi cũng ngồi xuống giường.
Văn vật tám phần là ở gần đây, bất quá hiện tại cái mà Đổng Học Bân muốn làm cũng không phải tìm văn vật, văn vật dù quan trọng, nhưng theo Đổng Học Bân thấy cũng không trân quý bằng mạng người, hắn phải nghĩ biện pháp đem mỹ phụ trung niên đến đây, nếu không một người phụ nữ, dằn vặt có thể bị khẳng định sẽ nhiều hơn so với một người đàn ông!
Nhưng muốn người như thế nào?
Làm sao để bọn họ đồng ý, làm sao không để cho bọn họ nghi ngờ?
Đổng Học Bân tâm tư bay nhảy lung tung.