Quyền Tài

Chương 318: Đánh đổ ngu mỹ hà


Trong phòng nhỏ, rửa mặt qua đi Đổng Học Bân trước chui ổ chăn, mặt trong lạnh lẽo đáng sợ, trên người chích mặc một cái quần ngắn hắn lập tức nổi da gà từ đầu đến chân mà nhảy dựng lên, không được, quá lạnh, Đổng Học Bân chạy nhanh lại đi ra ổ chăn, đem đồ lạnh mặc vào, sau đó tựa vào cửa sổ phòng ngủ phía dưới máy sưởi ấm, thân dán vào, tay vịn sưởi ấm, muốn làm nóng một chút lại tiến vào ổ chăn.

Cửa mở ra, Ngu Mỹ Hà vào được, “Tiểu Bân, làm sao vậy?”

“Hô” Đổng Học Bân cầm lấy máy làm ấm nói: “Ổ chăn quá lạnh, tôi trước làm nóng cái đã”.

Ngu Mỹ Hà nhìn xem, thấp giọng nói: “Trong nhà có nhiệt điện hay túi nước nóng không? Tôi đi hâm nóng cho cậu?”

“Nguyên là có, sau lại đều mang đến huyện, bên này cũng không mua lại”

Đổng Học Bân nói: “Chỉ ngủ trước đi, đừng động tôi, chờ đem ủ nóng lại là được rồi”.

Ngu Mỹ Hà cũng chậm chậm hướng trên giường ngồi xuống, do dự một chút, nàng đỏ bừng mặt xoay đầu sang một bên, đưa lưng về phía Đổng Học Bân đem đồ lạnh trên người cởi ra, móc lên trên ghế, sau đó quay người lại, bộ ngực không có áo che có vẻ to lớn hơn một ít, chợt Ngu đại tỷ kéo hai cái đùi đẹp lên, chui vào trong ổ chăn của Đổng Học Bân, trùm từ đầu đến chân.

Đổng Học Bân tâm nhảy dựng, “Chị đây là..”

“Tôi làm ấm chăn cho cậu”. Ngu Mỹ Hà nhẹ giọng nói.

“Ai da, vậy quá ngượng ngùng”.

Nàng lắc lắc đầu, “Tôi không sợ lạnh, không quan hệ”.

Đều là da thịt, nào có người không sợ lãnh? Đổng Học Bân biết nàng là giúp đỡ chính mình, thực cảm động.

Một phút đồng hồ…

Hai phút…

Ba phần chung…

“Tiểu Bân, có thể rồi”.

“Ừm, cảm ơn”.

Ngu Mỹ Hà xốc mền đi ra, hơi ngừng một chút tiến vào ổ chăn bên cạnh.

Tắt đen đi, Đổng Học Bân ngồi ở trên giường cởi giày, kéo mền lăn đi vào, một cỗ khí nóng hổi nhất thời đập vào mặt mà đến, là nhiệt độ của

Ngu đại tỷ, hơi ấm dào dạt nháy mắt hướng trên người hắn thổi quét lại, từ đầu đến chân ấm áp, bên trong còn kèm theo một chút hương vị nữ nhân thành thục, nhợt nhạt, nhưng lộ ra rõ ràng, ngửi vào làm cho Đổng Học Bân cảm giác thực thoải mái, hắn không khỏi đem đầu tiến vào ổ chăn hít liền mấy hơi.

Ngu Mỹ Hà đưa lưng về phía hắn, “Vậy tôi… ngủ nha?”

“Ừm, ngủ ngon”.

“Ngủ ngon”.

Đổng Học Bân không nhắm mắt, mà là nương theo ánh trăng nhìn về phía sau đầu của Ngu Mỹ Hà, bỗng nhiên, hắn phát hiện bả vai Ngu Mỹ Hà có điểm đẩu, giống như ở trong đó đang run lên vậy, hắn đã nghĩ lên, chăn của Ngu đại tỷ đã cất hơn một năm, độ ẩm bên trong không phải một chốc có thể đi hết, ở trong mùa đông đương nhiên so với Đổng Học Bân bị lạnh hơn nhiều, cũng muốn khó chịu hơn nhiều.

Đổng Học Bân vội hỏi: “Hay là lấy mền của tôi đi”.

“Tôi không lạnh, không có việc gì”.

“Như thế nào không lạnh, xem chị vẫn đang run ru kìa”.

“…Thực không ngại mà, như thế này là tốt rồi”.

Đổng Học Bân không đáp ứng, “Chị bệnh nặng mới khỏi vừa làm xong giải phẫu, lạnh như thế sao được, không được, chị nếu không đem đổi mền cho tôi, thì chị qua bên này đắp chung mền với tôi”.

Ngu Mỹ Hà sau cổ cảm thấy nóng lên.

“Nhanh lên, rốt cuộc dù thế nào?” Đổng Học Bân cũng hơi đỏ mặt lên.

Ngu Mỹ Hà quay đầu nhìn hắn, khẽ cắn môi, “Tôi, tôi thực không lạnh”.

“Khụ khụ” Đổng Học Bân xốc lên ổ chăn chính mình, “Chọn một cái, đổi mền với tôi hay là tiến vào ngủ?”

Tiểu Bân vẫn đối với nàng thật tốt, Ngu Mỹ Hà đương nhiên không nỡ để cho Đổng Học Bân bị lạnh. Đợi một lúc, nàng nhất cắn môi, kiên trì đẩy mền chui ra, nhìn nhìn Đổng Học Bân, Ngu đại tỷ đầu cúi xuống thấp, mím môi, từ từ hướng ổ chăn Đổng Học Bân đối với nàng rộng mở đi qua, hai mươi li, mười li, năm li, rốt cuộc đi vào.

Đổng Học Bân mặt đỏ tim đập đem mền bọc kín lấy nàng.

“Còn lạnh không?”.

“Tốt… tốt hơn nhiều”.

Giường vốn sẽ không lớn, mền cũng không quá lớn, lần này hai người hầu như dán tại cùng nhau.

Ngu Mỹ Hà thân thực cứng, cuộn mình quay người, vẫn không nhúc nhích.

Đổng Học Bân cũng nhìn không thấy biểu tình của nàng phía trước, đem tay đặt ở hai bên, tận lực không đụng tới nàng, miệng mơ hồ dán ở bên ót của Ngu đại tỷ, mùi sữa tắm bay qua. Cái này tư thế quá khó kháng cự, gần gũi như thế còn muốn bảo trì không đụng tới nàng, thật sự là việc khó khăn, kiên trì được một lúc Đổng Học Bân liền mệt mỏi, cuối cùng, hắn rõ ràng cũng không quản nhiều như vậy, thân buông lỏng, cứ thế mà áp tới.

Tay hạ xuống, áp đến phía sau lưng Ngu đại tỷ.

Chân hạ xuống, áp ở trên đùi của Ngu đại tỷ.

Ngu Mỹ Hà thân thể run lên, đầu cúi thật thấp.

Đổng Học Bân ý chí lực cho tới bây giờ cũng không là thực kiên định, xúc cảm mềm nhũn trên tay kia lập tức kích thích trong lòng hắn, một chút liền xúc động, duỗi tay ra đặt ở trên eo của nàng, một tay đem nàng ôm vào, Đổng Học Bân ở trong ổ chăn hơi nhổm người, cúi đầu dùng một bàn tay đưa tới trước Ngu Mỹ Hà, chậm rãi đem nàng đầu xoay lại đây một ít, để cho nàng đối diện mặt chính mình, “…Ngu đại tỷ”.

Ngu Mỹ Hà ánh mắt lẩn trốn.

Đổng Học Bân cúi đầu xuống, nụ hôn thứ nhất hôn trên tóc nàng, thứ hai hôn trên ót, sau đó trên mắt, khuôn mặt, rồi hung hăng một ngụm hôn lên trên đôi môi đỏ mọng của nàng; Ngu Mỹ Hà hoảng hốt lắc lắc đầu, “Tiểu

Bân, ô, không cần”.

Đổng Học Bân mặc kệ, cứ giữ lấy đôi môi của nàng mà không buông lỏng, cứ thế mà từ từ nhấm nháp.

“Đừng… Tiểu Bân… Đừng… ô ô…” Ngu đại tỷ làn da đều hồng như muốn xuất huyết đến nơi.

Một phút đồng hồ…

Năm phút đồng hồ…

Hôn ước chừng sáu bảy phút, dần dần, Ngu Mỹ Hà cũng không kháng cự như vậy, hai tay không biết làm sao nắm lên trên giường, ánh mắt cũng không biết nên nhìn cái gì, ngẩn ra nằm ở đó tùy ý để hắn hôn môi, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi trượng phu nàng qua đời bị nam nhân hôn, Ngu Mỹ Hà là một nữ nhân thực truyền thống, ở chỗ sâu trong đáy lòng nhất thời cảm thấy thực có lỗi với trượng phu, thực xin lỗi với nữ nhi, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ cảm giác tội ác.

Đổng Học Bân thực động tình, một bên giữ lấy đầu lưỡi nàng, một bên tay ở trên người nàng mà thao tác.

Nhớ thương nàng nửa năm, hôm nay lần đầu tiên được thưởng thức hương vị của Ngu đại tỷ, Đổng Học Bân đã có điểm động tình.

Tư tư, ti ti, thanh âm hai đôi môi quấn lấy nhau thỉnh thoảng vang lên.

Không bao lâu, Đổng Học Bân dừng hôn, thân nhổm lên, trở tay đem quần áo lạnh ở ngoài cởi ra, quẳng xuống chân giường, lại hôn lên cổ Ngu đại tỷ, trên tay tìm vạt áo thun của nàng, kéo áo thun của nàn lên, trực tiếp cởi ra ném ra khỏi ổ chăn, tuy Ngu Mỹ Hà hai tay vội vàng che kín, nhưng nàng về điểm khí lực này làm sao so được với Đổng Học Bân, trong nháy mắt, quần thun cũng được cởi ra.

Cặp đùi trắng min, cái lưng trơn nhẫn, tất cả đều lộ ra ở bên ngoài.

Ngu Mỹ Hà có điểm gấp, ôm thân thở dốc hấp tấp nói: “Tiểu Bân, chúng ta… chúng ta không được”.

Trong phòng dù sao cũng có vẻ tối, ánh trăng xem ra cũng là không đủ,

Đổng Học Bân cũng không nghe nàng, quay người khoát tay, đem cái đèn bàn ở trên đầu giường bật lên.

Ngu Mỹ Hà kinh hô một tiếng, “Đừng bật đèn, đừng bật đèn”.

“Bật đèn để thấy rõ”.

“Đừng nhìn…”. Ngu Mỹ Hà chân tay luống cuống che lại, xấu hổ đến cực điểm.

Đổng Học Bân tầm mắt thưởng thức ở trên người nàng đổi tới đổi lui, trong ánh mắt còn lộ ra một luồng lửa nóng, không tự chủ sờ lên cái mông nở nang của nàng, “Đại tỷ, chị thật xinh đẹp”.

Ngu Mỹ Hà vội vàng kéo mền lên, chẳng những đem thân che lại, ngay cả đầu cũng trùm lại nốt.

Đổng Học Bân là thích nàng ở cái chỗ hơi ngốc này, cổ tay kéo ra, cùng nàng cùng nhau chui vào ổ chăn, đem tay sờ soạng về phía trước vài cái, rốt cuộc tìm được rồi một ít bộ vị có vẻ mấu chốt, hắn là thực nhịn không được, cái hậu quả gì cũng bị để qua sau đầu.

Ngu Mỹ Hà là người từng trải, biết Tiểu Bân muốn làm gì, hoảng nói: “Đừng, không được”.

“…Vì sao?” Đổng Học Bân ôm thắt lưng nàng.

“Tôi, tôi năm nay đã hơn ba mươi tuổi”.

“Vậy thì làm sao? Chị có hơn bốn mươi tuổi tôi cũng thích”.

Ngu Mỹ Hà cũng không biết nên nói cái gì, “Đối với cậu… Tôi so với cậu lớn hơn tuổi, tôi, ta còn có con nhỏ, Thiến Thiến đã hơn mười tuổi”.

Đổng Học Bân ghé vào bên cạnh lỗ tai nàng nói: “Với chị mà nói cái này nửa điểm quan hệ cũng không có, chị cho dù bốn mươi tuổi, nữ nhi của chị hai mươi tuổi, thì có liên quan gì?”

“Nhưng mà… nhưng thế này không tốt”.

“Như thế nào không tốt?”

“…Chính là… chính là không tốt lắm”.

“.....”

Trong ổ chăn tối đen trầm mặc ngắn ngủi vài giây loại.

“Tiểu Bân” Ngu Mỹ Hà thấp giọng nói: “Cậu, cậu để cho tôi suy nghĩ trong chốc lát được không?”

Đổng Học Bân ừm, “Chị cứ suy nghĩ đi, tôi hôn nhẹ trước?” Thấy nàng không hé răng, Đổng Học Bân liền tiếp tục hôn ở trên tai cũng cổ của nàng.

Ngu đại tỷ đưa tay lên một phen che miệng lại, thân thể liền căng thẳng lên, “Đừng…”

Đổng Học Bân nang mặt nàng lên, chậm rãi vỗ về, “Suy nghĩ tốt chưa?”

“…Còn chưa có”.

Lại hôn một lát, “Hiện tại thì sao?”

Ngu Mỹ Hà không lên tiếng, toàn thân da thịt đều hồng nhuận đến lợi hại.

Ước chừng qua năm phút, Ngu Mỹ Hà rốt cuộc không thể chịu được Đổng Học Bân nhiệt tình, lắp bắp đẩy ra hắn, “Trong nhà… trong nhà có cái kia không… cái đó đó…”

Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, “Cái gì vậy?”

Ngu Mỹ Hà cắn môi cố hết sức nói: “Áo… áo mưa”.

Đổng Học Bân đã biết thành rồi, liền nói có, chân trần lập tức xuống giường, cái này vẫn là hắn trước kia khi cùng Huyên di làm đã mua sẵn, đi ra lấy ra một cái, rồi nhanh chóng mở bao bì.

Ngu Mỹ Hà cầm lấy ổ chăn lắc lắc đầu, thật khẩn trương.

Đại công cáo thành, Đổng Học Bân như mãnh hổ vồ mồi một phát chui vào mặt trong, xông lên Ngu Mỹ Hà giống như một con sơn dương nhỏ.

Ngu đại tỷ bị nửa đẩy nửa đặt lên trên giường, trên mặt nóng rát một mảnh, “Có thể… có thể tắt đèn hay không”.

“Không thể, muốn nhìn cho rõ chị”.

“…Cái này… sẽ không bị thủng chứ?”

“Sẽ không”.

“…Vậy… vậy…”

Đổng Học Bân chỗ nào còn có tâm tư nói chuyện phiếm, hít vào một hơi, ở trong tiếng kêu áp lực của Ngu đại tỷ hung hăng bắt đầu dày xéo nàng.