Quyền Tài

Chương 524: Không đem tôi để vào mắt?


Giờ nghỉ trưa đã đến.

Tô Giai buổi sáng ngồi chút lập tức đi rồi, Đổng Học Bân nhìn văn kiện vừa đưa lên, lại nhìn đồng hồ, cầm thẻ cơm mà Chu Diễm Như làm cho hắn đi xuống căn tin dưới lầu.

“Vương Chủ nhiệm”.

“Vương tỷ khỏe”.

“Vương tỷ, ăn chưa?”

Trong đại viện, chỉ thấy một cô gái chừng hai lăm hai sáu tuổi chậm rãi đi đến, nàng bộ dáng trông cũng được, một đầu tóc ngắn, cũng không phải quá ngắn, chỉ chưa chấm áo mà thôi, trên người mặc một cái áo khoác ngắn, giày da dưới chân màu đỏ, cảm giác thực chói mắt, nàng vừa tiến vào đại viện, không ít nhân viên công tác văn phòng đường phố đều nhiệt tình theo nàng chào hỏi.

Đổng Học Bân xem qua ảnh chụp của nàng, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đây là Vương Ngọc Linh? Chủ nhiệm Phòng làm việc? Cháu gái bí thư Khu ủy Vương An Thạch?

Vương Ngọc Linh trên mặt hơi thở thanh xuân nồng đậm, cười hì hì đối với mấy người gật gật đầu, ứng phó vài câu, rồi lướt qua bọn họ đi vào phòng làm việc lầu chính, xoay eo lưng cũng thật sự lợi hại, tuyệt không giống cán bộ lãnh đạo phòng làm việc, ngược lại có chút hương vị thành phần tri thức thanh xuân.

Đổng Học Bân nhìn theo nàng, đối với Vương Ngọc Linh có một ấn tượng bước đầu.

Giữa trưa ăn cơm xong, Đổng Học Bân trở về văn phòng bí thư, một bên xem văn kiện một bên hút thuốc, trong đầu lại nghĩ đến sự tình Vương Ngọc Linh, tạm thời thu thập Cảnh Tân Khoa, tuy rằng độ mạnh yếu còn không có lớn lắm, nhưng mà xem như cũng có chút tác dụng lập uy, tiêu đi một ít hào quang em trai Khu trưởng trên đầu Cảnh Tân Khoa, hiện tại chính là Vương Ngọc Linh này, ngày hôm qua ngày đầu tiên mình nhận chức nàng xin nghỉ, buổi tối tiệc đón gió cũng không có tới, hôm nay còn đến muộn suốt một buổi sáng, Đổng Học Bân ngay cả giấy xin phép cũng không có nhận, cái này có điểm cảm giác không đem hắn để vào mắt.

Cũng là đau đầu.

Thùng thùng thùng, tiếng đập cửa vang lên.

“Tiến vào”.

Cửa vừa mở ra, Vương Ngọc Linh lạnh lẽo đẩy cửa ra, thản nhiên kêu một tiếng Chủ nhiệm.

Đổng Học Bân vững vàng ngồi, cười nói: “Là Vương Chủ nhiệm? Không nghĩ tới văn phòng đường phố chúng ta còn có cán bộ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, mời ngồi”.

Vương Ngọc Linh hình như là nghe loại lời này cũng nhiều rồi, trên nét mặt không có phản ứng gì, “Chủ nhiệm quá khen”.

“Tôi nhớ rõ cô là chủ quản phụ nữ cùng kế hoạch hoá gia đình? Có việc sao?”

“Cũng không có gì, chỉ là ngày hôm qua có việc không có tới, nên qua chào ngài” Vương Ngọc Linh trong mắt hơi lộ vẻ không yên, giống như tâm tư không ở nơi này.

Đổng Học Bân hơi gật đầu, trong lòng đã muốn có chút không thoải mái.

Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên, Chu Diễm Như cười cười đi đến, “Chủ nhiệm, tư liệu các xã khu cư ủy hội tôi đã lấy đến cho ngài, ngài xem khi nào thì mở hội nghị công tác xã khu?”

Đổng Học Bân cười cười, “Tôi trước làm quen đã, qua vài ngày nói sau”.

Vương Ngọc Linh chen vào nói: “Chủ nhiệm, không có việc gì vậy tôi trở về” Quay người lại, nhìn thấy Chu Diễm Như miệng nàng lập tức nở nụ cười, thấp giọng nói: “Chu tỷ, tôi mới mua cái túi, lát nữa tôi tìm chị, hì hì” Một chút cũng không kiêng dè đây là ở văn phòng lãnh đạo, Vương Ngọc Linh giống như đương nhiên là vậy, nói xong hứng trí rất cao mở cửa đi ra ngoài, mắt cũng không nhìn Đổng Học Bân một chút.

Chu Diễm Như thực xấu hổ, nhìn nhìn vẻ mặt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân tâm phiền, mặc kệ khi mình lại bí thư khu ủy vì cái gì không gặp hắn, nhưng Đổng Học Bân chức vụ dù sao cũng là Vương An Thạch bí thư đánh nhịp, cho nên Đổng Học Bân đối với Vương Ngọc Linh cũng thực khách khí, tự giác đã muốn thực cấp nàng mặt mũi, nhưng ai biết Vương Ngọc Linh này một chút cũng không để hắn vào mắt, chẳng những trên thái độ không có một tia tôn trọng, giống như ngay cả nói cũng đều lười nói với hắn, khí chất đại tiểu thư rất đậm.

Chu Diễm Như vội nói: “Chủ nhiệm, Tiểu Vương còn trẻ, còn có chút chưa thành thục, ngài đừng chấp nhặt cùng nàng”.

Đổng Học Bân ha ha cười nói: “Tôi xem hai ngươi quan hệ không tệ?”

Chu Diễm Như cũng không biết nên nói như thế nào.

“Được rồi, văn kiện đặt ở đây đi, để tôi xem”.

“Được, vậy tôi… trở về? Có việc ngài thông báo tôi”.

Chờ Chu Diễm Như đóng cửa đi ra ngoài, Đổng Học Bân sắc mặt liền hơi hơi trầm xuống, tôi có thể mặc kệ vấn đề cô muộn, khả cô ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng đều không hiểu sao? Từ khi tiến vào phòng cô đó là cái thái độ gì? Thực nghĩ đến ngươi có chú làm bí thư khu ủy là sẽ không có người dám phê bình cô sao? Không thoải mái thì không thoải mái, Đổng Học Bân cũng không thực tính làm gì nàng, trải qua một ngày tìm hiểu, Đổng Học Bân cũng nghe nói về chuyện của Vương Ngọc Linh, biết nàng không có tâm tiến tới gì, cũng không có trí tuệ chính trị gì, ở phòng làm việc bên này thuần túy chính là không lý tưởng, không có tâm tư tranh quyền đề bạt gì, hơn nữa mặt mũi bí thư khu ủy Đổng Học Bân không thể không cấp, cũng chỉ có thể nhịn, mở một mắt nhắm một mắt đi, ai bảo nhà người ta có chú làm to chứ? Đổng Học Bân vừa tới khu Nam Sơn, đã muốn đem Cảnh Tân Khoa chọc tới, hắn còn không biết Khu trưởng sau lưng Cảnh Tân Khoa đối với mình là cái tâm tư gì, cho nên cũng không thể gây thù hằn nhiều.

Cầu thang tầng ba lầu phụ.

Chu Diễm Như bất đắc dĩ nói: “Ngọc Linh, em vừa rồi đó là cái thái độ gì, em như vậy không được”.

Vương Ngọc Linh cùng nàng sóng vai xuống lầu, không cho là đúng bĩu môi, “Chu tỷ, thái độ của em làm sao? Với ai em không phải đều như vậy sao, có cái gì”.

“Đổng Chủ nhiệm là phiền đó, em…” Chu Diễm Như tìm lời khuyên.

Vương Ngọc Linh lại cười hì hì ngắt lời nói: “Cái gì lãnh đạo, trẻ tuổi như vậy, nhìn so với em còn nhỏ hơn, đừng nói đừng nói, Chu tỷ, đi văn phòng em chơi, cho chị xem cái xách tay hôm nay em mua, chị tuyệt đối là thích, hì hì, chị nếu thích em ngày mai cũng mua cho chị một cái”.

Chu Diễm Như ánh mắt dịu xuống, xoa xoa tay nàng, “Em đó, khi nào thì có thể thành thục được vậy?”

Vương Ngọc Linh không phục, “Chị như thế nào còn nói như vậy, em thế nào cũng phải với ai đều thấp ba phần mới kêu thành thục? Em sợ cái gì” Nàng cho tới bây giờ bắt đầu từ ngày đầu tiên tới văn phòng đường phố, tất cả mọi người đối với nàng khách khách khí khí, ngay cả Cảnh Tân Khoa cũng chưa từng tìm nàng phiền toái, đây cũng làm cho Vương Ngọc Linh đã quen, dần dần dưỡng thành tính tình làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không đem lãnh đạo cho là cái gì.

Chu Diễm Như thở dài, cũng không nói cái gì nữa.

Vương Ngọc Linh kéo tay nàng, “Đi một chút, xem túi xách của em đi”.

“Ài, chị xem như không có cách nào với em”.

Toàn bộ văn phòng đường phố Quang Minh mọi người biết, Vương Ngọc Linh ở phòng làm việc vị trí có vẻ đặc thù, một tuần có thể muộn ba lượt xin phép hai ngày, không làm việc đàng hoàng không nói, lại là loại người cứng mềm không ăn, trừ bỏ cùng Chu Diễm Như Chủ nhiệm đảng chính quan hệ vô cùng tốt, thời gian nàng đi làm hầu như cũng không cùng các cán bộ nói chuyện, cái giá rất lớn, người không biết còn tưởng rằng nàng là lãnh đạo văn phòng đường phố, ai mặt mũi cũng không cấp, Chủ nhiệm cũ trước kia Vương Ngọc Linh cũng chưa cùng hắn nói qua một chữ “Ngài”. Bất quá mọi người cũng biết, người ta có chú làm bí thư khu ủy, tự nhiên cũng có tư bản cao ngạo, lãnh đạo bài danh ở phía trên Vương Ngọc Linh cũng không có người sẽ đi tìm nàng phiền toái, không cần thiết vì vậy đắc tội lãnh đạo khu ủy, trên vấn đề này, các cán bộ đều là cùng một ý tưởng với Đổng Học Bân.

Một giờ rưỡi chiều.

Đổng Học Bân xuống lầu thị sát một vòng, phát hiện rất nhiều vấn đề, ví dụ như thái độ phục vụ của nhân viên công tác trong đại sảnh phục vụ hành chính, ví dụ như thái độ công tác các phòng ngành văn phòng đường phố, xem ra mình ngày hôm qua nhìn thấy chỉ là hiện tượng mặt ngoài, mọi người là vì ứng phó mới biểu hiện ra, nhìn một cái, mới một ngày liền nguyên hình, cắn hạt dưa, nhàn rỗi tán gẫu, rất nhiều nơi đều có vẻ rời rạc. Bất quá Đổng Học Bân cũng rõ ràng này không phải là vấn đề một chốc là có thể chỉnh đốn sạch sẽ, thân ở cơ quan, loại hiện tượng này hầu như từng văn phòng đều có thể nhìn thấy, từ từ đi qua, thời điểm đi ngang qua văn phòng đảng chính, Đổng Học Bân còn nghe thấy được tiếng Vương Ngọc Linh cười khanh khách.

“Chu tỷ, em đã nói cái túi này không tệ chứ?”

“Em tuổi còn trẻ, mang cái túi gì cũng đều dể coi mà”.

“Hì hì, chị cũng chưa già, màu lam đi, em xem màu lam thích hợp với chị, ngày mai em mua cho chị một cái, đặc biệt tiện nghi, chỉ hơn một trăm”.

“Không cần, chỉ đã chừng này tuổi, cũng không cần thiết mua mấy cái này”.

Đổng Học Bân mặt nhăn mày nhíu, trong lòng nói hai người quan hệ cũng thật tốt, đây vẫn là thời gian đi làm, cho dù nói chuyện phiếm cũng phải có điểm đúng mực chứ? Đổng Học Bân đối với Chu Diễm Như không có ý tưởng gì, chỉ là đối với Vương Ngọc Linh phản cảm càng ngày càng sâu.

Kẹt, cửa đột nhiên mở.

Vương Ngọc Linh cười ha ha từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân nàng hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng nhạt đi, “Đổng Chủ nhiệm, anh như thế nào ở đây?”

Hắc, còn hỏi ngược lại tôi?

Cô là lãnh đạo hay tôi là lãnh đạo??

Nhưng nghĩ đến bí thư khu ủy, Đổng Học Bân vẫn bảo trì phong độ, vẫn cấp cho nàng mặt mũi, “Tôi đến thị sát, công tác thế nào?”

Vương Ngọc Linh không có hứng thú nói: “Đều đã làm xong”.

Đổng Học Bân ừm một tiếng, vừa muốn nói điểm gì, Vương Ngọc Linh lại cáo từ rời đi trước.

“Văn phòng có người chờ tôi, Chủ nhiệm, tôi đi trước” Vương Ngọc Linh vẫn là thái độ không coi ai ra gì kia.

Đổng Học Bân vốn còn muốn thông qua Vương Ngọc Linh đem bí thư khu ủy mời đi ra ăn cơm liên lạc một chút cảm tình, vừa thấy như vậy, trong lòng hơi lạnh lùng, thiếu chút nữa đương trường trở mặt, nhưng mà trải qua gặp nạn trên biển, Đổng Học Bân cũng trầm ổn hơn một ít, không hề xúc động giống như lúc trước, đè ép cơn tức, hắn xuống lầu đi đến bãi đỗ xe, cũng không kêu lái xe, tự mình lái chiếc Passat kia thẳng đến khu ủy.

Đại viện khu ủy.

Nghiêm khắc mà nói hôm nay cũng tính là ngày đầu tiên Đổng Học Bân chính thức nhận chức, hắn cần đến chỗ lãnh đạo phân công quản lý báo cáo.

Đổng Học Bân tới văn phòng chính phủ khu, gõ cửa văn phòng thường vụ Khu trưởng, đợi trong chốc lát cũng không có người mở, vì thế Đổng Học Bân lại lên một tầng lầu, tìm được văn phòng Khu trưởng, còn không đợi hắn gõ cửa, một khoa viên đi ngang qua liền nói cho Đổng Học Bân hôm nay là Khu trưởng đi họp, Cảnh Nguyệt Hoa cùng thường vụ Khu trưởng đều ở phòng họp nhỏ, có khả năng phải vài giờ mới xong.

Bất đắc dĩ, Đổng Học Bân đành phải xuống lầu, lại đi văn phòng khu ủy, muốn gặp bí thư khu ủy Vương An Thạch, nhìn xem có thể ở trên công tác được lãnh đạo ủng hộ hay không, đây mới là mục đích chủ yếu chuyến đi lần này của Đổng Học Bân. Về phần Khu trưởng bên kia, có Cảnh Tân Khoa ở nơi đó đối với vị trí của mình như hổ rình mồi, Đổng Học Bân căn bản là không cần phải suy nghĩ, Khu trưởng không có khả năng ủng hộ hắn.