Quyền Tài

Chương 57: Phải thua sao?


Sân thể dục Nguyệt Đàn.

Trong không khí tràn ngập không khí dè chừng khân trương, phàng phất yên tĩnh trước khi bào tố buông xuống. Phó cục trưởng Từ Yến dẫn theo đội viên đội Thành Tây từ cửa lớn bước vào sân bóng, nhìn sang xa xa đã thấy quần áo đội Thành Đông sắc đỏ ngồi ở trên bãi cò dậy tập thể dục.

Từ Yến nghiêm sắc mặt một túc, quay đầu lại đảo qua mặt mười đội viên, “Tôi nói một lần cuối cùng! Mục tiêu chúng ta chỉ có thắng lợi! Đeu nâng tình thần lên! Đừng để cho phân cục Thành Tây mất mặt!”

“Rõ!”

“Rỗ!”

Hôm nay có trận đau phi thường mau chốt, không ít người trong phân cục đều bị gọi tới cổ vũ, Đàm Lệ Mai, Thường Quyên thậm chí đến lão Nghiêm cùng đen đây. Quách Phàn Vỹ, Thung Tử vẫn là chủ lực thủ xuất phát, Tiểu Cao và đội viên chính thức khác ngày hôm qua bị thương, Quách Thuận Kiệt cùng nhận được tư cách chủ lực, mọi người cửi áo khoác tiến vào sán bãi bắt đầu tập thể dục. Đổng Học Bân và hai đội viên thay thế bô sung khác thì đứng ở sau lưng Từ Yến và Lý Khánh, dưới rạp che năng nhìn sang sân bóng.

Bên cạnh, vị trí Hứa Diễm Phó chính ủy cách bọn Đổng Học Bân cũng không xa, cách xa nhau hơn mười thước mà thôi.

Từ Yến nắm chặt xách tay nghĩêng đầu nhìn nàng, ánh mắt có phân lạnh lùng.

Hứa Diễm cùng vừa chuyên đầu, nặn ra một nụ cười nói với Từ Yến, “...Chuẩn bị thua mấy bàn?”.

Từ Yến nhíu mày, “Lời này chính là lời tôi muốn hỏi cô”.

“Ha ha, cũng không biết các người tin tưởng như thế, vậy chờ xem đi”.

Hứa Diễm phòng chừng cùng hạ nhiệm vụ phải thắng lợi cho đội bóng, còn chưa khai chiến, đội bóng hai bên đều tự lình đội, trong lúc đó cùng mơ hồ ngửi thay được một mùi thuốc súng rất đậm. Người trọng tài vẫn người thị cục ngày hôm qua, thay hai bên chuẩn bị sẵn sàng, liền thôi một tiếng còi bắt đầu.

Thành Đông phát bóng, hai chán nhanh chóng truyền lại, đã đột phá gìữa trận tuyên.

Hứa Diễm lấy tay làm tư thế loa phóng thanh, lớn tiếng nói: “Tiến công! Xông lên!”

Đoàn người Thành Đông giống như ăn thuốc kích thích, một người khí thế hơn so với một người, căn bản mặc kệ phía sau không phòng thủ cái gì, dùng the dời núi lấp biên đè ép lên. Đùng, một người chuyền bóng sai lầm bị người Ban Ký Luật Thanh tra đội Thành Tây chặt đứt, còn không đợi đội Đổng Học Bân phản công, một cái giày đinh dừ tợn lộ ra xoạc bóng từ bên cạnh. Anh em Ban Ký Luật Thanh tra dọa cho nhảy dựng, vội lui lại né, kết quả bóng bị lấy mất rồi, một lần nữa về tới chán đội Thành Đông.

Tràng diện có phần kịch liệt, có phần gấp gáp.

Đổng Học Bân âm thầm nắm tay, phạm quy, đá phạt đền, phạm quy, đá phạt đền. A, hắn đột nhiên cảm thay mình rất xấu, đội mình và những người lãnh đạo đang chờ đợi thắng lợi, mà mình cùng đang cầu nguyện mọi người lâm vào cục diện be tắc rớt lại phía sau, nếu để cho người biết trong lòng mình trông mong cái gì, chắc sẽ bị đội mình đánh chết mất.

Tuýt! Tiếng còi vang lên!

Đổng Học Bân ngẩng đầu, nhìn thay Thung Tử ôm lấy chân nằm trên mặt đất kêu to, bên cạnh là một cầu thủ đối phương chèn bóng từ sau lưng buông tay vô tội, không ngừng nói gì đó về hướng người trọng tài. Người trọng tài cúi đầu nhìn tình huống Thung Tử, do dự một chút, rút thẻ vàng với cầu thủ đối phương.

Từ Yến không cam lòng, “Nhấc chán quá cao đá người! Tại sao chỉ là thẻ vàng!?”

Trong lòng Đổng Học Bân lộp bộp hạ xuống, thây Thung Tử vẫn ngã xuống đất không dậy nổi, hắn kéo một đội viên thay thế bổ sung lên, lập tức vọt tới, phim thuốc trị liệu lên trên chân hắn, “Thung Tử! Thể nào? Có đau lắm hay không?” Đổng Học Bân rõ ràng tính cách Thung Tử nhất, hắn không phải loại người giả bộ, vẻ mặt đã thống khô như vậy, vậy tuyệt đối không phải giả.

Thung Tử can đô mồ hôi, khê lắc đầu, “Tôi... không đá... nổi nữa”.

“Không có việc gì, tôi vịn cậu ra ngoài” Đổng Học Bân đờ hắn đi ra ngoài đánh ký hiệu, thay thế bổ sung về hướng Từ Yến.

Tử Yen trầm mặt lại,_con mắt chăm chủ nhìn người trọng tài.

Đoàn người Thành Tây cũng không phục vây quanh người trọng tài, “Hắn không đá bóng! Rõ ràng cho thấy là bỏ bóng đá người!”

“Thẻ đỏ! Cho thẻ đỏ!”

Hứa Diễm nói với Từ Yến: “Tôi xem là đội các người giả ngã hả? Ăn vạ sao?”

Ngươi mới giả ngã! Đổng Học Bân giận dữ, cơn tức dần dần dâng lên, trận đấu mới bắt đầu năm phút đồng hồ đã bốn lần dìng động tác nguy hiểm đốn người, nếu không phải Hứa Diêm trước đó hạ bổ cục, đoàn người Thành Đông dám đá như vậy sao? Đừng nói đây là thì đấu hữu nghị, mặc dù quyết đấu chung kết World Cup cũng không có khả năng bị đá ác như vậy! Cái này nhất định là nhằm vào phân cục Thành Tây và Từ Yến!

Đàm Lệ Mai chạy ra, đoạt cái phun thuốc từ trong tay Đổng Học Bân phun vào Thung Tử, con mắt đã đỏ lên.

Đổng Học Bân cũng không phải hiền, sau khi cắn răng đưa mắt nhìn Hứa Diêm cười ha hả, đã nhớ kỹ cái món nợ này.

Cuối cũng không có cách nào, người mới vừa cùng Đổng Học Bân đờ Thung Tử vào phải thay thế bổ sung cho Thung Tử. Trải qua một chuyện này, các đội viên đội Thành Tây đều bị cơn tức câu dẫn, xuống chân cùng hung ác lên vài phần so với trước, đoạt bóng tiến công thì trong miệng hùng hùng hô hô chửi câu thô tục, không chút nào trông nom lãnh đạo có ai đẻn xem hay không.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Đội Thành Đông vẫn không ngừng đốn người, căn bản mặc kệ có thể ăn thẻ đỏ hay không.

“A!”

Lúc sắp chấm dứt nửa cuộc tranh tài, một tiếng hét thảm vang lên!

Sổ 13 đối phương tại lúc tranh đầu cầu trên tay vụng trộm làm động tác, ở giữa không trung dùng cùi chò nặng nề chia vào gáy một đội viên chính trị Thành Tây. Người nọ bay chéo ra ngoài, cánh tay chạm đất, không hề phòng bị liền ngã ở trên bãi cỏ, không còn có thể đứng dậy!

Người trọng tài đứng ở góc độ không nhìn thay động tác kia, thôi còi tuýt tuýt, nhưng chưa cho thẻ vàng.

Đổng Học Bân và rất nhiều người lại nhìn rõ ràng, mặt tái đi, quát to: “Thẻ đỏ đi!”

Các đội viên đội Thành Tây trong cơn giận dữ, bao bọc vây quanh người trọng tài, “Hắn có động tác trên cánh tay!”

“Ngưod mù hả? Cái này mà không nhìn thấy?”

Kết quả người trọng tài chắng những không sửaa án, ngược lại còn vung tay lên, đưa ra thẻ vàng đối với người mắng hắn mù!

Vẻ mặt Từ Yến cực kỳ khó coi, nhưng nghĩ lại ngày hôm qua trong điện thoại lãnh đạo răn dạy mình phải lấy đại cục làm trọng, Từ Yến khè hít một hơi, “...Đừng nói nữa! Tiếp tục trận đầu!”

Nửa trận đấu rất nhanh kết thúc, đội Thành Tây ăn một tấm thẻ vàng, đội Thành Đông thì là bốn cái, điểm số vẫn không đều.

Nghĩ ngơi, một người về chỗ hò hét nói: “Lãnh đạo, đám người này đá quá đểu, cái này còn gọi bóng đá sao?”

Lại một người ai oán nói: “Người trọng tài cùng hướng về đội bọn họ! Không có cách nào đá!”

Từ Yến mặt băng giá không nói gì, hiển nhiên cũng là nôi giận đối với lối đá vô lại của bọn họ, thậm chí nàng hoài nghĩ mục đích Hứa Diêm rất có thể không phải thắng trận đấu, mà là kéo diêm sổ thành thể hoà, khiến cho đội Thành Tây lưng đeo mối sỉ nhục tám trận không thắng, hoặc là muốn cho đội viên bô sing thay thể bên mình hao tổn sạch sẽ, khiển cho đội Thành Tây không có người để đôi, như vậy trên trận sẽ ít đi nhiều người!

Bởi vì nguyên nhân bị thương, hôm nay Thành Tây đội chỉ còn ba người thay thể bô sung, hơn nữa trong đó còn có Đổng Học Bân là thủ thành, tính cả đội viên trước khi giữa trận chấm dứt bị thương phải thay the kia. buôi chiều nay, đội Thành Tây đã không có người để thay đôi, nẻu là có thêm người bị thương mà nói, không thể không đẻ cho Tiểu Đổng từ thủ thành đi đá trúng vệ hoặc tiên phong?

Phải thua sao!?