Quý Thời Ngộ hận Dư Thính, cho dù cô là vợ anh ta.
Cuộc hôn nhân của hai người đối với anh ta mà nói chỉ là một ngôi mộ dành cho người sống, bên trong chất đầy phiền muộn và tuyệt vọng.
Khoảng thời gian bị bệnh, mỗi ngày Dư Thính đều khóc bên giường anh ta, khóc đến mức khiến Quý Thời Ngộ phiền lòng. Nhớ lại hai mươi năm quen biết, cô ngỗ ngược tự cao, cực kỳ đòi hỏi ở anh ta, có lẽ cái chết đối với anh ta là một sự giải thoát.
Chỉ là Quý Thời Ngộ không ngờ có một ngày mình có thể sống lại.
Trả thù.
Ý tưởng này chiếm lĩnh tâm trí.
Không phải Dư Thính thích anh ta sao? Vậy thì để cho cô có được tình yêu của riêng mình rồi từng bước một phá hủy, trả lại gấp đôi những tổn thương mà bố và anh ta đã phải chịu đựng.
Ý định này được Quý Thời Ngộ tính toán kỹ lưỡng, nhưng mọi thứ lại không diễn ra theo kế hoạch.
Dư Thính rời xa anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp kia khó có thể nhìn thấy một chút tình yêu giống như kiếp trước.
Quý Thời Ngộ khó hiểu, bối rối, không thể hiểu tại sao.
Mặc dù chán ghét Dư Thính, nhưng anh ta chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào hoài nghi việc cô thích mình, cho đến khi Yến Từ thường xuyên xuất hiện bên cạnh Dư Thính, Quý Thời Ngộ cuối cùng cũng hiểu ra là vì sao.
Tất cả sự chú ý của Dư Thính dần dần chuyển từ trên người anh ta sang Yến Từ. Ánh mắt cô nhìn về phía cậu ta giống hệt kiếp trước khi nhìn về phía anh ta. Quý Thời Ngộ thừa nhận, khoảnh khắc đó ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng anh ta rất lý trí, sẽ không vì vậy mà buông bỏ thù hận để thích cô.
Vì vậy anh ta dọn đi khỏi nhà họ Dư, hoàn toàn tách khỏi đó.
Ánh trăng ngày hôm đó rất đẹp, Dư Thính và Yến Từ sóng vai ngồi cạnh nhau, hết thảy đều hoàn mỹ như vậy, phù hợp như vậy. Nhớ lại kiếp trước, Quý Thời Ngộ không cam lòng. Chỉ do dự ngắn ngủi vài giây, anh ta liền gửi vị trí Dư Thính cho A Đông.
Nhiều năm sau Tôn Chí Khoan sẽ ra tù, dựa vào gì mà bố đã chết, còn bọn họ còn có thể sống thoải mái như vậy? Quý Thời Ngộ phải để nhà họ Dư và Tôn Chí Khoan trả giá.
Tuy nhiên, kết quả không như anh ta mong đợi.
Khi Dư Dung ném từng xấp chứng cứ trước mặt, Quý Thời Ngô cảm thấy mình dường như đã biến thành một trò đùa, kiếp trước anh ta là trò cười, kiếp này vẫn như vậy.
Tội trạng của anh ta nhẹ, chỉ bị kết án vài tháng, giam giữ trong nhà tù ở Giang Thành.
Quý Thời Ngộ là tội phạm trẻ tuổi nhất trong phòng giam, bởi vì dáng vẻ đẹp tự nhiên thu hút sự chú ý của trưởng phòng giam, khi gã thừa dịp buổi tối mà nhào tới, Quý Thời Ngộ lấy bàn chải đánh răng đã chuẩn bị từ trước đâm vào nhãn cầu của gã, máu bắn ra bốn phía. Trong lúc giằng co, mặt anh ta cũng bị đối phương làm cho bị thương.
Xung quanh hỗn loạn, cả người Quý Thời Ngộ đầy máu, ngã trên mặt đất.
Cũng kỳ quái, lúc này vậy mà anh ta nghĩ đến Dư Thính, lúc bị bắt cóc có phải cũng sợ hãi như anh ta lúc này hay không.
Quý Thời Ngộ bị tăng án phạt, mấy ngày sau Dư Chi Châu đến thăm.
Khuôn mặt anh ta bị hủy hoại, râu ria lộn xộn, mặc quần áo tù, cả người chật vật. Dư Chi Châu hiển nhiên rất hài lòng với trạng thái này của Quý Thời Ngộ, chỉ trào phúng nói ra một câu: “Cậu hoàn toàn không xứng đáng có được sự yêu thích của Thính Thính.”
Nhớ kiếp trước, Dư Chi Châu cũng nói với anh ta như vậy.
Quý Thời Ngộ cảm thấy giống như xuyên qua giấc mộng kiếp trước, mỗi khi Dư Chi Châu hay những người khác lên tiếng châm chọc, người đầu tiên đứng ra bảo vệ anh ta vĩnh viễn đều là Dư Thính.
Kể từ đó, anh ta bắt đầu thường xuyên mơ ước được sống lại.
Lần đầu tiên Dư Thính mặc áo cưới; Dư Thính thẹn thùng nhìn anh ta; Dư Thính lôi kéo anh ta đi hẹn hò, len lén hôn anh ta ở rạp chiếu phim. Khi đó anh ta chỉ cảm thấy phiền không chịu nổi, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ còn lại phiền muộn khó hiểu.
Bản án nhanh chóng kết thúc, Quý Thời Ngộ ra tù.
Dư Dung không hổ danh với lời thề, chỉ cần cô còn sống sẽ không để Quý Thời Ngộ được một ngày tốt lành.
Anh ta bị loại khỏi trường, không chỉ không nhận được bằng tốt nghiệp cấp ba, mà bất kỳ trường học nào cũng không muốn nhận anh ta nữa. Quý Thời Ngộ có học tập ở kiếp trước, cho dù không có bằng cấp cũng có thể lợi dụng tài hoa ở một công ty để tìm chỗ đứng.
Nhưng không có công ty nào bằng lòng muốn tuyển anh ta, cho dù anh ta đổi tên cũng rất nhanh bị công ty phát hiện.
Quý Thời Ngộ lại trốn đến thành phố khác, kết quả cuối cùng vẫn như cũ.
Cuối cùng anh ta lựa chọn thỏa hiệp, tìm một tiệm cơm nhỏ để kiếm sống, mỗi ngày chen chúc trong căn nhà chung ba mươi mét vuông với người khác, không có quần áo kiểu cách cũng không có giày đẹp đẽ, mỗi ngày nghe tiếng bạn cùng phòng cãi vã từ ngày này qua ngày khác, hết đêm này qua đêm khác.
Cuộc sống áp bức khiến anh ta khổ không thể tả, Quý Thời Ngộ dường như đã quên mất mình từng là thiếu gia lớn lên trong ngấm vóc lụa là. Đương nhiên cuộc sống kia là nhà họ Dư ban cho, hiện giờ nhà họ Dư thu hồi, anh ta chẳng qua là sống lại những ngày đáng lẽ phải sống như thế.
Thời gian trôi qua, không có khoảnh khắc đẹp nào thuộc về anh ta.
Cho đến một ngày nào đó, Quý Thời Ngộ gặp lại Dư Thính.
Cô gái đã trưởng thành như những gì trong trí nhớ.
Tóc dài, cao gầy, trắng nõn xinh đẹp, khí chất không hợp với toàn bộ tiệm cơm. Yến Từ ở bên cạnh, bàn tay trước sau vẫn kề sát vào eo cô.
Họ nhìn thấy anh ta, không nói gì cả, giọng nói và bóng lưng của họ hòa vào màu tuyết.
Dư Thính nhảy nhót, đôi mắt nhìn về phía Yến Từ ẩn chứa tình yêu nồng đậm.
Không lâu trước đây, cô cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh ta.
Điều khác nhau chính là Yến Từ sẽ đáp lại, hoặc nhẹ nhàng cười, hoặc phủi đi bông tuyết trước trán cô, cuối cùng nhét bàn tay lạnh lẽo của cô vào trong ngực, đó là chuyện Quý Thời Ngộ chưa bao giờ làm.
“Bọn họ trời sinh một cặp, người ngoài hâm mộ cũng vô dụng.”
Phải.
Trời sinh một cặp, người ngoài hâm mộ cũng vô dụng.
Tuyết rơi dày đến tối cũng không dừng lại.
Quý Thời Ngộ ở trong phòng cho thuê lật xem quyển sổ cũ nát kia, mỗi một trang phía trên đều là bút tích Dư Thính để lại.
[Hy vọng A Ngộ có thể nhanh chóng khỏe lại.]
[A Ngộ phải vui vẻ nha~]
[Thính Thính cả đời đều sẽ ở bên A Ngộ.]
Thính Thính cả đời… đều sẽ ở bên A Ngộ.
Lời thề của cô đã được giữ vững từ thời thơ ấu cho đến khi anh ta chết.
Nhưng Quý Thời Ngộ dấn thân vào vũng bùn sâu, không muốn quay đầu lại nhìn cô một cái.
Nếu như ngày đó sớm nhận ra, có lẽ tất cả đều đã không như vậy.
Lạch cạch.
Bạn cùng phòng đi ngang qua dụi tàn thuốc trên giấy, giấy mỏng manh trong nháy mắt bị hỏng một lỗ.
“Ai da người anh em, thật ngại quá, cái gì vậy, sách biên tập lại à?”
“Ừ.”
Thứ được xóa đi chính là cuộc đời, thứ thay đổi là kết thúc.
Chuyện kiếp trước Dư Thính là vợ anh ta, chỉ có anh ta biết.
Cuối cùng Quý Thời Ngộ nhìn quyển sổ kia, khép lại rồi ném vào thùng rác.
—— Không còn lưu luyến.