An Lan buồn cười nói: "Thằng nhóc mày hôm qua xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, hôm nay đã giống như người chẳng có việc gì mà ngửi tới ngửi lui? Thích mùi hương trên người tao như vậy? Nhưng tao lại thấy hương hoa quế của mày càng xịn xò hơn ấy."
"Đó là do thuốc ức chế của tao hết hạn sử dụng thôi. Tao đã bảo mẹ tao bao lần rồi, Song Thập Nhất* không cần tích trữ quá nhiều thuốc ức chế, nếu không dùng hết thì dễ bị hết hạn lắm......" Kiều Sơ Lạc sửng sốt một chút, híp mắt nhìn An Lan, "Mày...... Ai nói cho mày hương vị tin tức tố của tao?"
(Song Thập Nhất tức ngày 11/ 11 hay còn gọi là Ngày Độc Thân của Trung Quốc. Nhân dịp này khoảng 80% cửa hàng trên AliExpress, Tmall.com và Taobao.com đồng loạt giảm từ 30% - 70% giá trị sản phẩm. Ngày 11/11 không chỉ là ngày Độc Thân mà còn Ngày hội mua sắm trực tuyến lớn nhất Thế giới do Alibaba khởi xướng.)
"Tao ngửi được mà." Mặc dù An Lan không định nói chuyện bản thân mình có khả năng sẽ phân hóa thành Alpha cho người khác biết, thế nhưng Kiều Sơ Lạc là bạn thân nhất của cậu, An Lan không muốn giấu cậu ta.
Quả nhiên, hai mắt Kiều Sơ Lạc sáng rực lên, nhỏ giọng nói: "Không phải chứ...... Mày...... Khó trách......"
"Khó trách cái gì?" An Lan thấy Kiều Sơ Lạc chỉ mải nói chuyện phiếm, nhanh nhẹn nghiêng người vói tay vào cặp sách của Kiều Sơ Lạc, giúp cậu ta lấy tập từ đơn ra.
"Gần đây mày cao lên rất nhiều, tự coi ống quần đồng phục của mình đi kìa?"
Nghe Kiều Sơ Lạc nói như vậy, An Lan bèn cúi đầu xuống. Quả nhiên phát hiện chân quần đồng phục của mình đã cộc lên một đoạn, lộ cả mắt cá chân ra ngoài.
"Khi ở bên mày tao cảm thấy an tâm cực kỳ. Hơn nữa...... Mày còn đẹp trai hơn trước." Kiều Sơ Lạc cố ý thò mặt qua, dựa vào vai An Lan một chút.
"Có đâu." An Lan thừa biết Kiều Sơ Lạc đang bày trò nghịch ngợm, cũng không phải thật sự ấp ủ suy nghĩ kỳ quái gì.
"Tao lừa mày làm gì. Mày nhìn Tống Vũ Văn hàng thứ hai đi. Từ lúc mày bước vào lớp, cô nàng đã quay đầu nhìn mày ít nhất ba lần rồi." Kiều Sơ Lạc nói.
"Không có mà." An Lan nhìn về phía Tống Vũ Văn, người ta còn đang chăm chỉ học thuộc từ đơn đấy, ok?
"Còn có Tạ Hiểu Phương hàng thứ năm nữa kìa! Lần nào cũng giả bộ quay đầu lại hỏi mượn đồ người ngồi sau, nhưng tầm mắt thì cứ dính ở trên người mày." Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc vô cùng đắc ý, như thể bản thân vừa mới mua được cổ phiếu Bluechip* vậy.
(*Cổ phiếu Bluechip Bắt nguồn từ cách gọi các thẻ đổi tiền trong trò chơi pocker tại các sòng bài lớn trên thế giới. Từ « chips » dùng để chỉ các tấm thẻ nhựa dùng để quy đổi tiền khi chơi. Giá trị của thẻ khác nhau tùy thuộc vào màu sắc. Nhưng thường thì màu xanh (blue) là mà có giá trị cao nhất. Vậy nên ghép hai từ « blue chips » là để chỉ các cổ phiếu chất lượng cao do các công ty lớn phát hành.
Cổ phiếu Blue chips thường do các công ty có vốn hóa lớn phát hành. Nó cũng thể hiện rằng công ty đó là công ty uy tín và có lịch sử lâu đời trong lĩnh vực của mình.)
"...... Có phải gần đây mày xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết rồi không?"
"Giang Kiều Diễm, cái đứa ngồi bên phải của người ngồi bên phải của mày cũng cố ý liếc nhìn mày nữa đấy."
An Lan bất đắc dĩ: "Kiều Sơ Lạc này, mày không nhìn người ta, sao biết được người ta đang nhìn tao. Chẳng phải mày vẫn luôn "mê trai" à, từ khi nào lại thấy có hứng thú với con gái thế?"
Kiều Sơ Lạc vốn đang định mở một khóa phân tích tâm tư của nữ sinh trong lớp với An Lan thì đột nhiên cau mày, chậm rãi rời khỏi vai An Lan, đầu cúi gằm xuống, hai tay bám chặt vào mép bàn, mặt mũi trắng bệch.
"Mày...... Mày sao thế? Thuốc ức chế của mày lại có vấn đề gì?" An Lan phát hiện Kiều Sơ Lạc không thoải mái thì lục tìm thuốc ức chế trong cặp sách cậu ta ngay tắp lự.
"Không...... Không phải là do thuốc ức chế......"
Bờ vai Kiều Sơ Lạc run lẩy bẩy, dường như vừa phải chịu một áp lực khủng khiếp nào đó. Cậu ta trực tiếp nằm rạp xuống mặt bàn.
"Mày rốt cuộc bị làm sao vậy?" An Lan đang muốn đứng dậy đi tìm thầy giáo thì bị Kiều Sơ Lạc túm chặt lại.
"Đừng đi...... Chờ một lúc...... Chờ một lúc sẽ tốt thôi......" Kiều Sơ Lạc tựa như đang nuốt nước miếng, ngay đến cả hô hấp cũng có chút khó khăn, hàm răng thì cắn chặt đến phát run.
An Lan nhìn mà sốt cả ruột, nhưng lại không biết có thể giúp gì cho Kiều Sơ Lạc.
Hơn mười giây sau, Kiều Sơ Lạc mới thở phào một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, chậm rãi mà ngồi thẳng dậy.
Lúc này, cô giáo dạy Anh đã lên lớp, đứng ở trên bục giảng.
An Lan khẽ nói: "Mày rốt cuộc bị làm sao thế? Nếu mày khó chịu thì nên nói với cô giáo."
Kiều Sơ Lạc dựng tập từ đơn lên, cúi đầu nói: "Có Alpha phóng thích tin tức tố......"
"...... Không thể nào. Nếu có Alpha phóng thích tin tức tố thì những Alpha khác đều phải cảm ứng được chứ." An Lan cố ý liếc mắt về những hàng phía sau, nhóm Alpha cao lớn không bất cứ phản ứng nào.
"Alpha kia đang uy hiếp tao." Kiều Sơ Lạc cắn cắn môi dưới, giọng điệu có chút sợ hãi nói, "Định hướng uy hiếp cùng dụ dỗ, chỉ có Alpha chất lượng cực tốt mới có thể làm được thôi."
An Lan ngây ngẩn cả người, Alpha chất lượng tốt ở trong lớp bọn họ chỉ có ba người.
Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên...... An Lan nhìn về phía hắn.
Hứa Tinh Nhiên đang nhìn bảng đen. Ngón tay tùy ý vén tóc trên trán lên, để lộ ra phần xương mày nối liền với sống mũi cao thẳng, mang đến một loại cảm giác nghiêm nghị lạnh lùng.
Bởi vì lông mi của hắn rất dài, dáng mắt lại ôn lương, nên mới có thể hòa hoãn được sự sắc bén ở trên khuôn mặt.
Hứa Tinh Nhiên là một trong số rất ít Alpha có thể dung hòa được sự mạnh mẽ với nét ôn hòa, luôn làm cho mọi người vui vẻ kia.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của An Lan, Hứa Tinh Nhiên đang nhìn tập từ đơn thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nở một nụ cười với cậu. Tầm mắt An Lan theo khóe môi người kia vẽ ra một đường cong nho nhỏ.
Sau đó, hắn cũng phát hiện Kiều Sơ Lạc không được thoải mái, bèn dùng khẩu hình hỏi An Lan: "Cậu ấy không sao chứ?"
An Lan lắc lắc đầu, mỉm cười nhìn đối phương.
Alpha chất lượng tốt vừa uy hiếp Kiều Sơ Lạc có lẽ không phải là Hứa Tinh Nhiên.
Hơn nữa, thân là một Alpha chất lượng tốt mà lại sử dụng tin tức tố để uy hiếp bạn học Omega, loại chuyện này hoàn toàn không phù hợp với giáo dưỡng của Hứa Tinh Nhiên.
An Lan xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Tiêu Thần đang ngồi ở cuối lớp. Đối phương vẫn trước sau như một mà nằm nhoài ra bàn ngủ gật. Tuy rằng không thể nhìn thấy gương mặt hắn, thế nhưng tư thế nằm úp sấp kia lại khiến cho bờ vai của hắn thoạt nhìn có vẻ rất rộng, má tì lên cánh tay săn chắc, thon dài ở bên ngoài tay áo.
Cho dù người này chỉ ngồi yên một chỗ thì vẫn có khí thế cực kỳ.
Là hắn uy hiếp Kiều Sơ Lạc sao?
Cái tên này có khi còn chẳng biết hết bạn học trong lớp ấy chứ. Chẳng lẽ hắn nằm mơ thấy Kiều Sơ Lạc đắc tội với mình, cho nên mới phóng thích tin tức tố hả trời?
.....Có vẻ hơi sai sai.
Chỉ còn lại một Alpha chất lượng tốt cuối cùng, An Lan nghiêng mặt nhìn đến vị trí cạnh cửa sổ lớp học.
Chỗ ngồi của Cố Lệ Vũ ở hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên. Lúc này ánh nắng còn chưa chiếu vào cửa sổ, Cố Lệ Vũ chống cằm, cụp mắt nhìn cuốn sách nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, có vẻ thật thần bí khó lường.
Ngũ quan của hắn ngoại trừ nét kiên cường rắn rỏi thường thấy ở Alpha thì còn rất tinh xảo, thậm chí nhìn từ góc độ của An Lan còn lộ ra vài phần xinh đẹp cùng kiều diễm.
An Lan nuốt một ngụm nước miếng, vừa lúc Cố Lệ Vũ lật sách, trang sách dấy lên một làn gió nhè nhẹ khiến lông mi cùng mấy sợi tóc trên trán Cố Lệ Vũ cũng rung động theo. An Lan sợ bản thân bị phát hiện, vội vàng quay đầu đi.
Mình điên rồi sao, vậy mà lại cảm thấy Cố Lệ Vũ đẹp?
An Lan sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, có lẽ là vì ngũ quan của Cố Lệ Vũ tuy rằng rất lập thể, thế nhưng dáng mắt của hắn lại cực kỳ tinh tế, đuôi mắt hơi hơi xếch lên trên. Nếu như Cố Lệ Vũ là người hay nói cười thì đây chắc chắn sẽ là một đôi mắt đào hoa lắm.
An Lan đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Thần. Người kia vẫn đang ngủ, ngón tay thon dài khoát lên cánh tay còn lại, bên tai còn có vài lọn tóc rủ xuống, thoạt nhìn thì ngoan ơi là ngoan?
Ngoan cái đầu mày á An Lan!
Ngay lúc đó, Tiêu Thần bỗng nhiên quay đầu lại rồi mở bừng mắt ra. Ánh mắt đáng lẽ nên lim dim buồn ngủ vậy mà lại vô cùng tỉnh táo.
An Lan sợ tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng khỏi ghế.
Ngón tay Tiêu Thần gõ xuống mặt bàn vài cái, có thể những người khác sẽ không nghe thấy âm thanh đó, nhưng đối với An Lan mà nói lại vang dội cực kỳ.
An Lan hốt hoảng, vội vã quay đầu đi, giả bộ bản thân đang nhìn Hứa Tinh Nhiên chứ không phải Tiêu Thần. Ai biết Hứa Tinh Nhiên lại đang chống cằm, có chút buồn cười mà nhìn cậu, tựa hồ đối với hành vi ngó nghiêng quan sát nhóm Alpha chất lượng cao trong lớp của cậu cảm thấy rất hứng thú.
An Lan nhanh chóng cúi đầu xuống, chờ đến khi Hứa Tinh Nhiên quay đi thì mới nhìn xác nhận Cố Lệ Vũ một lần cuối cùng.
Cố Lệ Vũ vẫn cúi đầu, ngón tay thon dài kẹp bút bi.
An Lan chẳng hiểu sao lại ngẩn người ra. Tiếng đọc bài xung quanh, tiếng các bạn học lật giở trang sách cùng một mảnh đồng phục màu xanh trắng, hết thảy đều bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới kia.
Ngũ cảm nhạy bén của cậu tựa như đã bị đối phương tước mất khả năng tập trung. Xương mày cùng sống mũi của Cố Lệ Vũ khiến An Lan liên tưởng đến một khẩu súng kìm hãm mọi ái tình cùng dục vọng, thế nhưng đôi môi mím chặt của hắn dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngâm nga một bài thơ êm dịu. An Lan chưa bao giờ thấy người nào thế này, nội tâm của hắn có vẻ thực lạnh lùng cứng rắn, rồi lại dùng cách dịu dàng nhất để đối xử với thế giới này.
An Lan hít sâu một hơi, quay đầu lại.
Người phóng thích tin tức tố áp chế Kiều Sơ Lạc sẽ là Cố Lệ Vũ sao?
An Lan không nhịn được lại liếc mắt nhìn qua, Cố Lệ Vũ vẫn đang cụp mắt xuống. Dù là Kiều Sơ Lạc hay là An Lan thì hắn vẫn giữ vững một trạng thái hờ hững, không chút quan tâm nào.
Cách ba đến năm giây, An Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Thần, đối phương vẫn còn đang say giấc nồng.
Lúc này, cô giáo tiếng Anh đang điểm danh gọi học sinh lên bảng viết từ đơn. Nhóm học sinh dưới lớp nháy mắt đều run cầm cập.
"An Lan...... An Lan......" Kiều Sơ Lạc dùng khuỷu tay huých vào người An Lan.
"Làm gì đấy?" An Lan nhỏ giọng hỏi.
"Cô giáo gọi mày lên bảng viết từ đơn kìa." Kiều Sơ Lạc nói.
An Lan lập tức đứng dậy, trong lòng thầm rủa một câu "Đậu má", tiết toán hôm qua đã gọi cậu, hôm nay nghe viết tiếng Anh lại gọi cậu, xui thế này có nên đi chùa tạ Thái Tuế không đây!
Sau khi An Lan đi lên bục giảng, cô giáo lại nhìn cả lớp cười nói: "Còn có ai xung phong lên bảng nghe viết nữa không?"
Những học sinh khác lập tức cúi gằm mặt xuống, giả bộ đang học thuộc từ đơn.
An Lan đảo mắt nhìn Kiều Sơ Lạc một cái. Thành tích tiếng Anh của nhãi con này vẫn luôn rất ổn, sao còn không mau lên đây chia sẻ hoạn nạn với anh mày?
Ai ngờ ngay đến cả một cái liếc mắt Kiều Sơ Lạc cũng chẳng thèm bố thí cho An Lan. Đúng là "Anh em chỉ như chim cùng rừng, gặp phải tai vạ thì thân ai người nấy bay".
An Lan liếc mắt nhìn xuống dưới lớp, ngoại trừ đại biểu môn tiếng Anh đeo cặp "đít chai" dày cộp thì chỉ có mỗi lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên là còn bình tĩnh mà nhìn lên bảng đen.
Có lẽ đã nhận được ánh mắt cầu cứu của An Lan, Hứa Tinh Nhiên liền rũ mi cười cười, đang muốn giơ tay lên thì cô giáo tiếng Anh lại nói: "Cố Lệ Vũ em lên đi. Chữ của em đẹp nhất lớp."
An Lan chỉ thiếu nước xỉu ngang.
Có thể đứng sóng vai cùng bậc lão đại như Cố Lệ Vũ ở trước bảng đen này, tự sâu trong đáy lòng An Lan cảm thấy —— đứng càng cao thì càng rét!
Cố Lệ Vũ gập sách lại, đi lên bục giảng.
Nếu đây là Hứa Tinh Nhiên thì mọi người đã ngửa đầu để thưởng thức tư thế oai phong của lớp trưởng từ lâu rồi. Cho dù có Tiêu Thần không dễ chọc kia thì các bạn học vẫn sẽ lén lút mà ngắm nhìn vài cái.
Chẳng qua, đây lại là Cố Lệ Vũ cho nên bên dưới lớp vẫn cứ một mảnh cúi gằm mặt, tựa như thể đang vào cung diện thánh, không có một ai dám ngẩng đầu để nhìn ngắm thánh nhan.
An Lan cũng vội vã quay người lại, mặt đối diện bảng đen.
Ôi chao...... Cố Lệ Vũ đang đứng ngay bên cạnh đây này, cậu nào dám nhìn lén chứ.
Cố Lệ Vũ cầm chiếc khăn lau bảng, cánh tay hắn rất dài, tùy tiện xoa xoa hai cái, nửa cái bảng đen đã được lau sạch bong.
Mà An Lan vẫn đang đứng như trời trồng ở góc bên kia, cách Cố Lệ Vũ một khoảng rất xa.
Ngay khi cậu đang cố gắng chỉnh đốn lại suy nghĩ của bản thân thì một chiếc khăn lau bảng được đưa tới trước mặt.
"Hả?" An Lan quay mặt sang, đập vào mắt là cần cổ cùng với đường cong lưu loát nơi hầu kết của Cố Lệ Vũ.
Cố Lệ Vũ thấy An Lan mãi không có phản ứng, bàn tay cầm khăn lau bảng liền nhẹ nhàng vung lên, công thức toán học ở trước mắt An Lan đã bị xóa sạch bách.
Đó là của tiết học cuối cùng ngày hôm qua lưu lại.
Chờ đến khi Cố Lệ Vũ cầm khăn lau bảng về, An Lan mới ý thức được đối phương vừa rồi đã giúp mình lau bảng!
Một người gần như không nói chuyện với các bạn trong lớp như Cố Lệ Vũ vậy mà lại giúp cậu lau bảng?
"Có một vài từ đơn thường được sử dụng khi viết văn. Nói các em không nghe, nghe xong không nhớ, nhớ còn nhớ sai, tôi thật sự là bó tay với các em rồi. Từ đầu tiên! Consume!"
An Lan cũng là một trong số rất nhiều người không học thuộc từ mới. Phần lớn thời gian chỉ cần đọc từ nào thì cậu đều có thể dựa vào quy tắc phát âm mà viết ra.
"Từ thứ hai, insignificant!"
An Lan lại dựa theo cách phát âm để viết ra, mặc dù cậu còn chẳng nhớ rõ nghĩa của nó là gì.
Cứ như vậy, sau khi nghe viết được mười từ đơn, cô giáo tiếng Anh cuối cùng cũng dừng lại.
"Được rồi, hai em bỏ phấn xuống, có thể về chỗ rồi."
An Lan đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên phát hiện bản thân mình viết sai từ "appreciate" rồi, ở giữa đáng lẽ là "c", nhưng cậu lại viết nhầm thành "s"!
Cái từ này cậu biết, vậy mà còn viết sai, thật là tức chết mà!
Nhưng An Lan cũng đã đi xuống bục giảng rồi, hơn nữa lối quay lại bảng đen còn bị cô giáo chắn mất nữa chứ.
Cố Lệ Vũ đi ngang qua phần bài làm của An Lan thì hơi dừng lại một chút.
An Lan nhìn hắn tiện tay cầm viên phấn mà mình vừa bỏ xuống kia lên, ngón tay thon dài đặt ở trên chữ "s", cổ tay xoay một cái, chữ "s" liền biến thành chữ "c"!
An Lan ngây ngẩn cả người, còn Cố Lệ Vũ thì lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên lướt qua mặt cậu rồi trở về chỗ mình.