Bác sĩ cùng y tá đẩy giường bệnh gấp rút đến phòng cấp cứu, người nằm trên đó cũng đã hôn mê, nơi ngực bị thương đã loang máu cả một mảng áo, con dao vẫn nằm tại vị trí đâm chưa được lấy ra.
Hà My lo lắng, cô mặc kệ bản thân đang mang thai mà cùng bác sĩ đẩy Justin đến phòng cấp cứu, bàn tay nắm chặt tay anh không buông.
Đến trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ đẩy Justin vào trong, Hà My muốn vào theo nhưng đã bị y tá ngăn lại:
“Người nhà vui lòng chờ ở ngoài”
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Hà My bần thần ngồi xuống ghế chờ, hai bàn tay cô lạnh ngắt, nét mặt trắng bệt, cho thấy cô đã lo sợ biết bao.
Từ xa nghe có tiếng người, đó là gia đình chồng cô cùng ba mẹ cô đang đi đến.
Ông nội Justin thấy cháu dâu như người vô hồn mà xót xa vô cùng, ong ngồi xuống cạnh Hà My rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, ở bên tai cô vỗ về trấn an:
“Con đừng sợ hãi, thằng nhóc con đó phúc lớn, mạng lớn, lại tốt bụng, chắc chắn ông trời sẽ không để nó rời khỏi con đâu.”
Hà My lúc này chẳng thể kiềm chế nổi nữa, cô bật khóc nức nở ôm lấy ông nội mà nấc từng tiếng.
Ba mẹ hai bên cũng không ngừng xót ruột, lo lắng. Hai người mẹ đã rơi nước mắt, hai người ba tuy đau lòng nhưng chỉ giấu bên trong. Giờ phút này họ chính là điểm tựa duy nhất để mọi người có thể dựa vào, họ không thể yếu lòng được.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, tựa như mấy thế kỷ vậy, mọi người vẫn hướng mắt về ánh đèn phòng cấp cứu trông chờ bác sĩ. Cuối cùng cánh cửa phòng đã bật mở, bác sĩ đầy căng thẳng mà đi ra ngoài.
Hà My nhanh chóng đi lại hỏi, mẹ cô và mẹ chồng phải vội đỡ vì sợ cô trượt chân té sẽ nguy hiểm đến hai mẹ con:
“Chồng của cháu thế nào rồi bác sĩ ? Anh ấy vẫn ổn đúng không ?”
Bác sĩ khẽ thở dài rồi đưa tay tháo khẩu trang xuống. Đôi mắt nhìn mọi người một cách đầy phiền muộn và nói:
“Vết thương đã được sơ cứu nhưng vì ở vị trí quá gần tim, cộng với việc mất máu quá nhiều nên bây giờ chúng tôi cần người nhà kí giấy cam kết. Sự sống của cậu ấy thật sự mong manh, cần phải thực hiện phẫu thuật gấp, người nhà hãy kí giấy xác nhận và chuẩn bị tinh thần nếu có tình huống xấu xảy ra. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tin tức từ bác sĩ khiến mọi người rơi vào trầm lặng, mẹ Justin khóc nghẹn, ba anh đến giờ chẳng thể kiềm được nữa, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Tâm Hà My như chết lặng, cô chẳng thể đứng vững nữa, cố gắng nắm lấy tay bác sĩ mà nghẹn ngào cất tiếng:
“Hãy cứu lấy anh ấy, xin bác sĩ hãy cứu lấy anh ấy.”
Mẹ cô phải ôm lấy cô để tránh cho cô quá xúc động, Hà My giờ phút này chẳng thể nghĩ được gì nữa rồi, cô như muốn phát điên khi Justin vẫn chưa thể thoát khổi vòng vây của tử thần.
Ông nội thay mặt ký giấy xác nhận rồi nói với bác sĩ:
“Hãy để vợ của nó vào trong với nó, giờ phút này cháu trai tôi cần nhất là vợ thằng bé ở cạnh.”
Ba anh nghe như vậy liền cất tiếng, trong lời nói có phần lo lắng:
“Hà My đang mang thai, con bé vào trong đó có hơi nguy hiểm đó ba…”
Ông nội lắc đầu rồi đáp:
“Không sao đâu, hãy để Hà My mang Justin về lại với chúng ta.”
Ông nội vừa dứt lời, Hà My lặp tức lao vào phòng cấp cứu.
Bên trong các y tá đang chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, nhìn thấy Hà My họ tự giác nép qua để cô tiến đến chỗ Justin đang hôn mê.
Anh nằm bất động trên bàn phẫu thuật, mũi và miệng truyền ống thở, trên cơ thể đều là dây truyền, gương mặt trắng bệt. Hà My nhìn thấy mà lòng quặn thắt, cô khụy xuống bên cạnh, tay nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Justin áp lên má như muốn truyền hơi ấm cho anh. Kiềm nén sự xúc động, cô khẽ thì thầm bên tai anh:
“Justin, anh phải cố gắng lên nhé, em với con còn có ba mẹ, ông nội, tất cả mọi người đều đang chờ anh tỉnh lại. Anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt cả đời, vậy thì phải vượt qua được cửa ải sinh tử này. Đừng để em một mình, xin anh !”
Khi lời nói đã dứt cũng là lúc Hà My ngất đi, các y tá hoảng hốt kêu lớn, mọi người ở ngoài sợ hãi muốn ập vào. Bác sĩ đi vào trong cùng ba cô đưa cô ra ngoài sau đó trở lại tiến hành phẫu thuật cho Justin.
Hai người mẹ cùng ba Hà My đưa cô đến phòng bệnh để truyền nước, chỉ còn mỗi ông nội cùng ba chồng là ở lại chờ đợi cuộc giải phẫu.
—————————————————————
Khi Hà My tỉnh lại liền thấy mình nằm trên giường bệnh, bên cạnh là mẹ cô và mẹ chồng đang trò chuyện.
Mẹ cô thấy cô tỉnh lại liền cất tiếng hỏi ngay:
“Con thấy trong người thế nào rồi ? Là do quá xúc động nên bị ngất đi đấy.”
Mẹ chồng cô cũng lo lắng hỏi han nhưng Hà My chẳng quan tâm, cô không màng đến bản thân đang vô cùng yếu ớt, muốn đi xuống giường bệnh.
Mẹ cô thấy vậy vội vàng cản lại, Hà My vùng vẫy gào lên:
“Mẹ buông con ra, con muốn đi tìm bác sĩ, con muốn biết Justin thế nào rồi. Anh ấy thế nào rồi ?”
Mẹ chồng cô phụ giúp mẹ cô ngăn cô rời giường, bà nhẹ nhàng cất tiếng trấn an:
“Con đừng loạn, bản thân đang yếu lắm đấy, Justin mà biết, nó sẽ không vui đâu.”
Nghe đến anh, nước mắt cô không thể kiềm được mà rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt. Cô nghẹn ngào:
“Anh ấy thế nào rồi hả mẹ, con muốn tìm anh ấy, muốn anh ấy chăm sóc con…”
Hai người mẹ thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, mẹ chồng cô tiếp tục nói:
“Phẫu thuật thành công rồi nhưng bác sĩ nói Justin có lẽ sẽ rất lâu mới tỉnh lại. Như thế cũng tốt, nó đã vượt qua được lưới Tử Thần mà trở về với chúng ta. Con ngoan, nghe lời mẹ mà dưỡng thai thật tốt, đừng để khi nó tỉnh lại nhìn thấy con yếu ớt, chắc chắn nó sẽ không vui đâu.”
Hà My khóc nghẹn sau đó cất tiếng:
“Con muốn đi gặp anh ấy, hai người cho con đi gặp anh ấy đi, nếu không tận mắt nhìn thấy Justin, con sẽ chết mất.”
Hai người mẹ tất nhiên không muốn thấy con mình đau lòng cho nên cùng đưa Hà My đến phòng bệnh của Justi.
Ông nội khi nghe được anh đã bình yên thì mới an tâm để ba anh đưa về, hiện tại chỉ có ba cô ở lại trông chừng anh cùng với hai người vệ sĩ.
Mọi người đều ở ngoài để mỗi Hà My đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Justin nằm trên giường yên tĩnh nhắm mắt mà lòng cô đau đớn nhưng vẫn có phần nhẹ đi so với lúc anh ở trong phòng phẫu thuật.
Vẫn là hành động nắm chặt lấy tay anh như muốn truyền hơi ấm của cô cho anh, Hà My khẽ nói:
“Anh đã vượt qua được cửa tử rồi, anh yêu. Hãy mau tỉnh lại nhé, em rất cần anh ở cạnh, bé con của chúng ta cũng sắp chào đời rồi, anh phải mau chóng tỉnh lại để còn thấy khoảnh khắc con mình sinh ra nữa chứ. Mau tỉnh lại nhé, em chẳng thể mạnh mẽ nếu như không có anh. Cũng chẳng biết từ bao giờ em lại yếu đuối như vậy, có lẽ là do có anh ở cạnh, anh mạnh mẽ bảo vệ em cho nên em đã ỷ lại vào anh rồi. Không cho phép ngủ quá lâu, nếu không em sẽ không nhìn mặt anh nữa. Vì vậy, hãy mau tỉnh lại nhé, mẹ con em cần anh.”
Nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt trào ra vươn lên hai bàn tay đang nắm chặt, thời gian vẫn lặng lẽ trôi và Hà My vẫn ngồi đó nhìn anh. Cô sợ một khi mình buông tay, hơi ấm truyền cho anh không đủ, anh sẽ rời xa cô….