Đứa trẻ hiện phát triển rất tốt, tim thai rất khỏe, chuyện ngày hôm qua như thế mà thai chỉ bị động một chút thôi. Không sao cả, ngày mai là có thể châtd viện được rồi.
- Ồ thật vậy sao, cảm ơn bác sĩ.
Mạc Thiểu Hu nằm trên giường bệnh lớn, phần bụng được vén lên thuận tiện cho việc khám thai.
- À, còn một tin vui nữa đấy.
- Là gì vậy hả bác sĩ?
- Xin chúc mừng đại gia đình nha, hiện thiếu phu nhân đang mang thai ba.
Mạc Thiểu Hu nghe tới đây vừa hồi hộp vừa lo lắng, không giấu nổi niềm sung sướng. Cô hồi hộp là vì tự nhiên lại thấy ngưỡng mộ bản thân chỉ có thể mang thai một lúc ba đứa trẻ. Còn lo lắng là vì việc mang thai ba sẽ vất vả hơn mang thai một rất nhiều và không biết mình có đủ là một người mẹ tốt cho ba đứa trẻ không nữa.
- Chúc mừng, xin chúc mừng cô nha!
Một giọng nói của người phụ nữ lớn tuổi vang lên, chân được băng bó vết thương kĩ càng, bà chống gậy thập thễnh đi lại.
Mạc Thiểu Hu trông thấy bà, hấp tấp cúi đầu chào hỏi.
- Sao phu nhân không nghỉ thêm chút nữa đi, đôi chân như thế rất dễ bị chảy máu lại đó.
- À không sao đâu, ta đã ở đây năm ngày rồi, cũng sắp khỏi rồi.
Bà để chiếc nạng sang bên cạnh, ngồi xuống ghế nắm lấy tay Thiểu Hu, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay bà truyền sang, ấm áp như lòng mẹ vậy.
- Cái Hoa thiếu gia gì đó đúng thật là tốt tính, cậu ta không những trả viện phí giúp tôi còn thường xuyên cho người tới điều dưỡng, ơn này tôi sao mà báo đáp được.
Ngừng một lúc, bà lại nói tiếp.
- Chỉ tiếc hiện cậu ta đang không ở đây. Thân già này của tôi không có gì cả, chỉ tiếc một lời cảm ơn đến cậu ấy. Nếu cậu ta ở đây, nghe tin phu nhân mang thai ba chắc chắn Hoa thiếu gia cậu ta sẽ vui lắm đấy.
Vui ư?
Chắc chắn là không rồi, bởi ngay từ đầu khi biết cô mang thai, hắn ta đã phủ nhận ngay quan hệ với cô.
Trách Quỷnh Ngạn Hoa, thực ra cũng không đáng. Là cô, thân là con gái mà không biết giữ mình để lúc mang thai rồi mới cảm thấy hối tiếc.
Bấy giờ hoàng hôn buông xuống, nắng chiều tà chảy vào trong căn phòng phả lên khuôn mặt thanh tú bầu bĩnh mang nét u buồn của người con gái lại càng thêm đôi nét nhẹ nhàng.
Quỷnh Ngạn Hoa cầm hộp cháo phía sau cánh cửa đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.
Hắn khoanh tay lại, khí chất uy nghi, bàn tay bấm số thoăn thoắt gọi cho một số.
- Alo, Hà Khiên cậu hiện rảnh không, giúp tôi điều tra người phụ nữ đã đi cùng Mạc Thiểu Hu hôm ở siêu thị...
____
Bánh xe lăn một hồi trên con đường xi măng trát đầy gạch vữa. Xung quanh là cánh đồng áng đang đến mùa bội thu trải dài trên mảnh đất cằn cỗi và lấm tấm vài chục căn nhà thưa thớt.
Mạc Thiểu Hu bước xuống xe, hai tay dang rộng cánh cò thư thái tận hưởng làn gió mát mà tạo hóa mang lại.
Cô tà tà di chuyển trên con đường mòn, ngón tay nữ tính từ từ cảm nhận trên bức tường mục nát, trong lòng nôn nao khó tả.
Mạc Thiểu Hu tha hương đã gần hai tháng rồi, bây giờ mang bụng bầu này trở về dĩ nhiên sẽ mang một cảm giác lạ lẫm.
- Chị Thiểu Hu, chị trở về rồi sao...
Mạc Thiểu Hu giật mình, thoăn thoắt quay ra sau.
- Chị, đúng là chị rồi!
Cậu nhóc chừng mươi mười năm tuổi, nắm lấy tay cô, khuôn mặt non xớt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Từ trên bầu trời sâu thẳm thổi xuống một làn gió ngan ngát như muốn cuốn phăng mọi thứ nhẹ tựa là bấc.
- Ưm, xin chào...
Thiểu Hu kiêng có phần rụt rè, tay nhỏ đang tìm cách giữ chặt chiếc váy trắng bị làn phong làm bồng bềnh tựa như cánh bướm rập rờn giữa chốn tiên cảnh.
Cậu nhóc thoáng chốc bị đơ người trước cảnh tượng đẹp như tranh vẽ hiển hiện ngay trước mắt, lồng ngực trái lỡ một nhịp hoạt động.
Bàn tay rám nắng của cánh đồng càng nắm chặt mong manh của cô hơn, dồn hết sức chỉ vào một câu nói.
- Chị... Chị Thiểu Hu, chị xinh quá... Em.... Em... Em thích chị!!
Gì vậy!!
Mạc Thiểu Hu đôi tròn xoe, hai lõm tai đỏ bừng, huơ tay lia lịa.
- Tôi...tôi không...
- Yo, nồng ấm thật đấy!
Thôi xong
Toang rồi.
Khóe vai Thiểu Hu giật bắn, cô không dám ngóc đầu ra sau nhưng cái ngữ điệu quen thuộc này, cho dù cô có ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra người đằng sau là ai.
Nhưng người đàn ông này rõ ràng không thích cô, hà tất gì phải ghen như vậy chứ.
Bị người ta nắm tay nắm chân, thắm thiết tỏ tình, mặt hắn đen như cái đít nồi, đoán già đoán non cái mạng quèn này của mình chắc cũng khó giữ rồi a!
Cậu nhóc đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cả thân thể chưa tới mét bảy xông xáo lao tới phía trước làm bia đỡ đạn cho chị, tuy chiều cao có chút chênh lệch lớn, nhưng ánh mắt chứa đầy sự răn đe.
- Hừ, anh thì trông cũng đẹp trai đấy, mà cái nết trông khó ưa thật. Tôi và chị Mạc Thiểu Hu sớm muộn gì cũng sẽ là của nhau rồi, người ta vốn không thích anh anh còn trưng ra vẻ mặt đáng ghét đó ra làm cái gì.
Người thanh niên lớn miệng, nhưng đột nhiên vô tình nhìn sâu vào cái ánh mắt đen ngầu vô đáy, cổ họng như bị mất chức năng liền cứng lại, vùng trán lấm lem mồ hôi.
- Lại đây!
Âm thanh làm Mạc Thiểu Hu khẽ rùng mình, từng bước từng bước nhẹ nhàng đi, ngay giây kế tiếp Quỷnh Ngạn Hoa liền bế thẳng người cô lên, bắp tay săn chắc làm điểm tựa cho bàn hông nhỏ bé, anh từ từ chếch môi cúi xuống hôn lên bụng cô, nhẹ nhàng cất giọng trầm ổn.
- Bé cưng, đi thôi!
- Anh đưa chị ấy đi đâu?!
Nào ai để nguyên cho như thế đương nhiên vẫn sẽ còn vương lại sự không cam chịu của tình đơn phương, cậu nhóc chỉ tay về phía hai người đang rời đi, dáng vẻ nửa trẻ nửa lớn hôm nay được mang thêm chút nghiêm nghị.
- Đứng lại, chị ấy là bạn gái của tôi, anh dám cướp ư!
Mạc Thiểu Hu tròn xoe mắt lần thứ n!
Thằng nhóc này là muốn giết người gián tiếp sao?!
Nên nhớ rằng bây giờ anh và cô đã là vợ chồng, những lúc anh muốn trừng phạt cô, thì cho dù cô có mang đôi chân của báo thì có chạy đằng trời!
Quỷnh Ngạn Hoa nhếch mép cười khẩy, thong thả đi tiếp, hắn căn bản cũng chẳng thèm chấp nhặt với mấy lời bồng bột của trẻ con.
Cậu nhóc sững người trước hành động của anh, vẻ không cam chịu, bụng nghĩ cô đang bị người xấu bắt đi.
Trong đầu nảy ra ý định chạy tới cứu cô về nhưng bị một bàn khác giật cổ áo lại, bước chân nhanh chóng thụt lùi về chỗ cũ.
Mái tóc tiểu Mạt dần rũ xuống, để chừa một con mắt sắc lạnh kinh hồn bạt vía.
- Cọng hành vỏ tỏi này ở đâu đây, tên nhóc này, chán sống rồi có phải không, biết đấy là vợ ai không hả!