Săn Tìm

Chương 66: Sau khi thất bại


Lúc Lâm Khấu Khấu bước ra từ phòng trà, Bùi Thứ và sư thầy cũng vừa kết thúc ván cờ đầu tiên và đang chuẩn bị cho ván thứ hai.

Từ khi nhận ra sự khác thường của Trí Định, anh hơi lo lắng cho tình hình trong phòng trà nên đã bị phân tâm, câu được câu mất nói chuyện với sư thầy về lớp thiền tu, chùa Thanh Tuyền, không để ý tới tình hình ván cờ nên bị sư thầy đánh cho không còn mảnh giáp, vẻ mặt đầy mây đen.

Thoáng thấy cô đã ra, anh lập tức buông tay, đứng dậy ngay.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Lâm Khấu Khấu.

Tiết Lâm đã sốt ruột chờ đợi từ lâu, bây giờ trong lòng cũng dậy lên một nỗi hồi hộp khó tả, ánh mắt dán chặt vào mặt cô như muốn tìm ra thứ gì đó; người sư già vừa được nguôi giận nhờ ván cờ lại nhíu hàng mày chổi chà lại, hiếm khi bày ra vẻ mặt xoắn xuýt, quan sát nét mặt của cô với chút dò xét.

Nhưng Lâm Khấu Khấu lại rất bình tĩnh.

Chẳng thể nhìn ra chút tâm trạng nào trên gương mặt thanh tú có chút lạnh lùng của cô, Lâm Khấu Khấu chỉ nói với Bùi Thứ: “Đánh xong chưa?”

Bùi Thứ khẽ gật đầu: “Chỉ đợi cô thôi đấy.”

Cô ra khi nào thì anh sẽ đánh xong khi ấy.

Thế là Lâm Khấu Khấu gọi anh đi.

Tiết Lâm đang buồn chán tựa trên cột hành lang, bấy giờ trở nên gấp gáp, vô thức đứng thẳng dậy hỏi: “Hai người nói chuyện xong rồi à, ông ta đồng ý bên cô rồi hả?”

Lâm Khấu Khấu quay lại nhìn cô ta một cái, không nói gì hết.

Cô bỏ đi với Bùi Thứ.

Tiết Lâm đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cơn tức bùng lên trong lồ ng ngực: “Thắng thì thắng thôi, có cần khinh bỉ tới mức vênh váo không thèm nói với người thua cuộc thế không?”

Từ đầu tới cuối, Trương Hiền không hề tỏ ra có chút hứng thú gì với Tiết Lâm, hôm nay lại hẹn riêng Lâm Khấu Khấu tới uống trà, là người bình thường đều biết bản thân đã rơi vào thế yếu. Vì thế Tiết Lâm đã đoán ra được kết cục bại trận của mình, thấy Lâm Khấu Khấu ra ngoài lại càng không còn trông mong gì nữa, chỉ muốn chết một cách thoải mái thôi.

Nhưng Lâm Khấu Khấu lại không đáp.

Trong lòng cô ta rất bức bối, vô thức nghĩ rằng Lâm Khấu Khấu đang làm kiêu, không xem ai ra gì, càng nghĩ càng thấy cái nhìn lúc nãy của cô tràn đầy ý miệt thị.

Nhưng Thư Điềm đứng ngoài quan sát lại tinh tế hơn nhiều, cô ta chỉ bối rối trong chốc lát rồi cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nếu thắng thì sao lại như thế…”

Nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ, nhớ lại gương mặt bình tĩnh ban nãy, cảm giác của cô ta hoàn toàn khác với Tiết Lâm.

Chẳng hiểu sao cô ta cứ có cảm giác hơi trầm lặng.

Nhưng thái độ của vị cố vấn headhunter mà cô ta nghe danh từ thuở mới vào nghề kia quá khắc chế, quá giữ thể diện với bên ngoài.

Tiết Lâm nghe thế, đầu tiên là dùng ánh mặt cực kỳ nghiêm khắc nhìn lướt qua Thư Điềm, thấy cô ta lập tức cúi gằm mặt xuống như một con nai hoảng hốt mới ngẩng đầu lên.

Họ thua rồi ư…

Nhưng, nhưng sao có thể được?

Cô ta nhíu chặt mày, nhìn bóng lưng của Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đã mất hút ở chỗ rẽ, sau đó nhìn lại cánh cửa khép hờ trong phòng trà, chỉ cảm thấy sương mù trong lòng không những không tiêu tan mà càng thêm dày đặc.

*

Trên đường về, Lâm Khấu Khấu không hề nói lời nào.

Bùi Thứ đi cạnh cô cũng chẳng hỏi, cứ thế đi thẳng về lớp thiền tu với cô.

Dưới lầu có học viên đang uống trà tán gẫu, ai thấy họ cũng đánh tiếng chào.

Lâm Khấu Khấu chỉ đáp lại vài ba câu.

Bùi Thứ thì như đã thân quen với những người ở đây, hiếm khi không bày ra bộ dạng kiêu ngạo mà cười đùa với mọi người một lúc.

Hai người lên lầu.

Trong hành lang không có ai khác, dưới lầu loáng thoáng tiếng cười, những thứ này càng làm nổi bật sự vắng lặng ở trên đây hơn.

Ánh chiều tà đỏ rực phía Tây đang trải dài trên một góc hành lang.

Lâm Khấu Khấu đi tới trước phòng mình, cầm thẻ mở cửa ra.

Bùi Thứ thấy cô quẹt hai lần mới mở được cửa bèn hỏi: “Nghiêm trọng vậy à?”

Giọng nói của Lâm Khấu Khấu bình thường như chẳng có gợn sóng nào: “Tôi muốn ở một mình chút xíu.”

Bùi Thứ lặng lẽ nhíu mày.

Lâm Khấu Khấu không hề quay lại nhìn anh mà chỉ cụp mắt đi thẳng vào phòng rồi khép cửa lại.

Trong phòng hơi lộn xộn, rèm cửa kéo ra một nửa nên ánh sáng hơi mờ mịt.



Cô cởi giày qua loa rồi đi tới bên cạnh bàn, mở cửa sổ ra, ngồi xuống ghế, một chân co lên đặt trên ghế, sau đó lấy thuốc lá ra.

Đây là bao thuốc mà tối qua lúc xuống núi uống rượu cô chưa hút hết.

Nhưng không biết có phải vì tâm trạng bấy giờ không ổn không mà đến cả cái bật lửa còn chống đối cô, ấn mấy lần vẫn không chịu bật ra tí lửa nào, mãi tới lần thứ năm mới châm được.

Sau đó cô ném cái bật lửa lên bàn khiến nó vang lên một tiếng “bốp”, Lâm Khấu Khấu vùi đầu vào điếu thuốc trên tay, rít một hơi thật sâu, cảm nhận làn khói đắng ngắc đang từ từ tràn vào phổi, dường như nicotin được khuếch tán đã có chút công hiệu, bộ não ong ong suốt quãng đường từ phòng trà về tới đây cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại như được ngâm trong nước lạnh.

Những suy nghĩ ngổn ngang từ từ tan biến.

Cuối cùng những thứ hiện dần ra trong não là câu chuyện của Trương Hiền trong lúc cô ở chuẩn bị rời khỏi phòng trà…

“Nếu cô nghĩ năm đó tôi là người đúng thì sao cuối cùng người thành công lại là Đổng Thiên Hải? Nếu cô nghĩ trước đây cô là người đúng thì sao bây giờ kẻ như cá gặp nước lại là Thi Định Thanh?”

“Trên đời này không có trắng đen đúng sai gì hết, chỉ là ảo tưởng của con người ta mà thôi.”

“Cô ở trong chùa Thanh Tuyền ròng rã một năm tròn, chẳng lẽ vẫn chưa nghĩ thấu hay sao?”

Cô đứng trước cửa, tay gác trên cạnh cửa, chưa kéo ra.

Quay đầu nhìn lại, Lâm Khấu Khấu chỉ bắt gặp ánh mắt sắc sảo có chút vất vả của Trương Hiền, nó tựa như một vực thẳm có thể nhấn chìm người ta bất cứ lúc nào.

Đó là mối hận không thể hóa giải suốt bao năm qua.

Lâm Khấu Khấu đã cảm giác rằng mình không thể nào thuyết phục được Trương Hiền, nhưng không ngờ không chỉ thua mà còn thua một cách “độc đáo” như thế, trở thành con cờ của người khác, thậm chí còn bị người ta chất vấn cay độc thế này!

Trong khoảnh khắc đó, cô gần như muốn thốt lên rằng…

Trên đời này chắc chắn là có trắng đen phải quấy!

Dù năm đó Đổng Thiên Hải đã sai, nhưng giờ ông ta chọn Thi Định Thanh cũng có khác gì Đổng Thiên Hải năm đó đâu?

Nhưng lời tới bên miệng đụng phải ánh mắt bình tĩnh của Trương Hiền, cô câm như hến, không thể nói được gì.

Nếu Đổng Thiên Hải và Thi Định Thanh giống nhau, ông ta chọn người không có thù oán mà còn chung kẻ địch với mình là Thi Định Thanh thì có sao đâu?

Mà cô ghét Thi Định Thanh, nhưng lại làm việc cho Đổng Thiên Hải…

Khác gì với việc Trương Hiền chọn Thi Định Thanh chứ?

Lúc này đây, trong lòng Lâm Khấu Khấu sinh ra một cảm giác cực kỳ hoang đường, chỉ cảm thấy mình như một gã hề trang điểm hài hước đứng trên sân khấu, bị đèn sân khấu rọi vào, cố gắng hết sức để biểu diễn nhưng cũng chỉ là trò cười trong mắt người khác.

Làn khói lượn lờ qua những ngón tay mảnh khảnh.

Cô như bị vây trong làn khói, ngồi yên bất động, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang lặn dần bên ngoài cửa sổ.

7 giờ 15 phút tối, cuối cùng mặt trời cũng lặn hết.

Ánh sáng ở phía chân trời đã biến mất.

Trong chùa vang lên một tiếng chuông muộn, những ngọn núi biến mất trong bóng tối, đèn hành lang cũng sáng lên.

Lúc 6 giờ, Bùi Thứ có gõ cửa một lần nhưng bên trong chẳng có tăm hơi gì; 6 giờ rưỡi anh nhắn tin WeChat gọi Lâm Khấu Khấu ra ăn cơm tối, cô cũng không đáp; đến giờ, anh bước ra từ phòng mình, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, cuối cùng cũng xài hết sự kiên nhẫn của mình.

Bùi Thứ xuống lầu một chuyến.

Lúc đi lên, bên cạnh anh là Cao Trình, người thường ngày quản lý sự vụ của lớp thiền tu.

Cao Trình trẻ tuổi, cầm trong tay tấm thẻ có thể quét mở tất cả phòng của mọi người, thế mà đứng trước cửa Lâm Khấu Khấu lại run lẩy bẩy đến mức không nói được gì: “Anh, anh Bùi à, chuyện này không ổn lắm đâu?”

Tính Lâm Khấu Khấu thế nào, người trong lớp thiền tu đều biết cả.

Lúc tâm trạng tốt thì nói cười vui vẻ, có mắng cô thế nào cũng chẳng tức giận gì; nhưng lúc tâm trạng tệ rồi á, đừng nói là đắc tội với cô, chỉ cần đứng trước mặt cô thôi đã là sai lầm rồi!

Thậm chí còn không cần phải nói tiếng nào.

Cô chỉ cần nhìn một cái là người đối diện sẽ nảy sinh cảm giác mình không nên tồn tại trên cõi đời này ngay.

Cao Trình thực sự rất kính trọng Lâm Khấu Khấu nhưng cũng sợ hãi cô, dù thế nào đi nữa cũng chẳng dám cầm thẻ quét mở phòng cô trong tình huống chưa được đồng ý thế này.

Bùi Thứ đứng thẳng người, gương mặt từng phảng phất ý cười không còn chút cảm xúc nào nữa.

Anh chỉ nói: “Nếu có chuyện gì thì cậu chịu trách nhiệm nhé?”

Cao Trình thầm nhủ trong lòng chắc không tới nỗi nào đâu, rồi đứng sững ở đó.

Bùi Thứ sốt ruột đợi thêm tí nữa, sau đó giật luôn thẻ phòng trong tay gã bước lên một bước, quẹt thẻ “tinh” một tiếng, xoay tay nắm cửa rồi đẩy ra.

“Khụ…”

Một mùi khói cay nồng xộc ngay ra sau khi mở cửa khiến anh ho sụ một tiếng, Bùi Thứ vô thức nhíu mày, nhìn vào trong phòng.



Không bật đèn, trời lại tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng le lói từ bầu trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ đang mở, nhờ thế mà thấy được lờ mờ có người đang ngồi trên ghế với điếu thuốc đang cháy trong tay, dù tia lửa đỏ leo lét nhưng vẫn chưa tắt.

Nghe tiếng mở cửa mà cô vẫn chẳng buồn quay đầu lại.

Đôi mày đang cau lại của Bùi Thứ lại càng nhíu chặt hơn, anh cố nén sự tức giận đang dâng lên trong lòng, bật đèn lên, căn phòng sáng ngời ngay lập tức.

May mà không có lắp chuông báo khói, từ ánh đèn, khói trong phòng cứ như sương mù vậy, dù đã mở cửa sổ để gió vào vẫn không thể xua tan nổi, ai không biết còn nghĩ trong phòng đang đốt đồ đấy.

Tách trà được dùng làm gạt tàn trên bàn đầy những mẩu thuốc lá.

Bao thuốc rỗng bị vứt bừa một bên.

Thoạt trông cực kỳ lộn xộn.

Ánh đèn đột nhiên được bật lên khiến mắt cô không thích nghi được ngay.

Cuối cùng Lâm Khấu Khấu cũng nhíu mày, quay đầu lại nhìn tới phía cửa.

Cao Trình thấy cô quay đầu lại liền nói ngay: “Em còn có việc, em đi trước đây!”

Sau đó quay người chuồn mất hút.

Trước cửa chỉ còn mỗi Bùi Thứ đang lạnh mặt, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: “Ra đây.”

Ra đây?

Giờ Lâm Khấu Khấu không muốn nói chuyện với bất cứ ai, thậm chí nhìn thấy anh còn hơi khó chịu: “Tôi đã bảo là tôi muốn ở một mình một lúc rồi mà.”

Bùi Thứ cười lạnh: “Ở một mình một lúc là ngồi trong phòng hút mấy điếu thuốc à? Có cần tôi gọi vài thùng rượu lên cho cố vấn Lâm của chúng ta mượn rượu giải sầu, uống cho thỏa không hả?”

Trong lời nói đều là sự mỉa mai.

Nhưng Lâm Khấu Khấu lại làm như không nghe ra, chỉ đáp: “Được thôi.”

Thậm chí lúc nói còn khẽ cười.

Sau đó hàng mi dài cụp xuống, hút thêm một hơi từ điếu thuốc đang cháy dở.

Nhưng không đợi cô hút xong, thái độ lạnh lùng và thờ ơ này đã hoàn toàn đốt cháy hết sự kiên nhẫn của Bùi Thứ.

Anh bước vào, chộp lấy điếu thuốc rồi dập tắt trong gạt tàn.

Lâm Khấu Khấu nhíu mày, ngước mắt lên nhìn: “Quản trời, quản đất, quản cả việc người ta hút thuốc, họ Bùi à, hình như anh quản hơi nhiều rồi đấy?”

Gương mặt tuấn tú của Bùi Thứ chẳng hề có biểu cảm gì: “Tôi nói là cô ra với tôi.”

Lâm Khấu Khấu nhìn anh: “Anh không hỏi tôi đã nói chuyện gì với Trương Hiền à?”

Bùi Thứ nói: “Bộ dạng cô thế này mà tôi còn phải hỏi hay sao?”

Từ khi Lâm Khấu Khấu bước ra khỏi phòng trà, anh đã biết kết quả rồi.

Lâm Khấu Khấu nghe thế lại càng nóng nảy: “Nếu biết rồi thì tới tìm tôi làm gì nữa? Trương Hiền sẽ chọn Thi Định Thanh, case này tôi với anh dã tràng xe cát rồi, đừng có làm phiền tôi nữa.”

Bùi Thứ tức cười: “Lâm Khấu Khấu lừng danh mà chỉ có tí gan thôi sao, chỉ được thế thôi à?”

Gương mặt Lâm Khấu Khấu lạnh như băng, nhìn thẳng vào anh.

Lời nói của Bùi Thứ như con dao sắc nhọn xé toạc tim cô: “Năm xưa vì hoàn thành một case mà cô chia rẽ gia đình người khác, khuyên người ta ly hôn, hôm nay chỉ ăn một trận thua thôi mà trốn trong phòng hút thuốc không dám gặp ai! Lâm Khấu Khấu à, cô khiến người ta thất vọng quá.”

“…”

Cô định mở miệng mắng “Anh thì biết cái gì”, nhưng lời tới khóe miệng lại thấy gương mặt lạnh lùng mà phẫn nộ của Bùi Thứ, cô thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế là im lặng rất lâu.

Lâm Khấu Khấu cúi đầu xuống, lau sạch tàn thuốc dính trên móng tay rồi thản nhiên nói: “Nếu đã khiến anh thất vọng thì tôi rất xin lỗi.”

Bùi Thứ bất động: “Nếu xin lỗi là êm chuyện thì cần headhunter để làm chi hả?”

Lâm Khấu Khấu chợt cảm thấy như mình đã không bình thường mà người trước mặt còn bất thường hơn: “Anh hâm à?”

Từ đầu tới cuối Bùi Thứ luôn rất tỉnh táo: “Làm gì có.”

Anh cầm luôn điện thoại của cô trên bàn, đi ra ngoài cửa rồi nói: “Ra đây với tôi.”

Lâm Khấu Khấu nhíu mày: “Làm gì?”

Bùi Thứ quay đầu lại nhìn cô: “Trận chiến này vẫn chưa vãn đâu. Tôi không nhúng tay vào ân oán giữa cô và Thi Định Thanh; nhưng từ khi bước chân vào ngành headhunter này, tôi không bao giờ muốn để bà ta sống yên cả. Lâm Khấu Khấu, case này cô đòi chia 50% với tôi, cô có nghĩa vụ phải làm việc cho tôi. Tôi không cần biết giờ cô sống hay chết, chỉ cần còn thở thì phải ra đây cho tôi.”