Sao Npc Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi

Chương 2: Hạn chế ăn đồ Ăn nhanh được làm từ dầu cống rãnh*


*Là loại dầu chế từ rác thải và nước bẩn.

Cùng lúc màn hình TV sáng lên còn có âm thanh nặng nề của tiếng chuông.

“Đinh!”

“Đinh!”

Tiếng chuông vang vọng khắp đại sảnh. Vẻ mặt ai nấy đều cứng đờ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía màn hình TV trong phòng khách.

Lâm Hòe có chút mờ mịt. Lúc này Sở Thiên đột nhiên ghé sát vào tai y.

“Người mới, trò chơi bắt đầu rồi.”

Người đàn ông nhìn y bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiếng ồn trắng kéo dài truyền ra từ TV. Theo sau là một giọng nói khàn khàn già nua.

“Hoan nghênh đã đến tham dự.” Màn hình lóe lên những bông tuyết, “Để tôi xem nào, một, hai, ba, bốn, năm... Mười một, hửm? Mười một? Thú vị đấy, haha.”

“Trong xã hội ngày nay, thị trường chuyển phát nhanh tăng trưởng vượt bậc... Cũng bởi vì nguyên nhân này, hiện tại giới trẻ đã không còn thích ra ngoài nữa... Hahaha... Có thể nhận hàng mà không cần phải rời khỏi nhà. Về vấn đề này, một lão già cổ hủ như ta thực sự rất khó chịu.” Âm thanh già nua cười nói, “Cho nên nhiệm vụ lần này là để mọi người thoải mái mua sắm và nhận hàng. Yên tâm, ma quỷ bọn ta khác với những tên trộm vặt, đều là những thương nhân nghĩ sao nói vậy. Bọn ta cam đoan tất cả các sản phẩm đều là hàng chính hãng, [bao đổi bao trả].”

“Để việc mua sắm thêm thuận tiện, một ứng dụng dành riêng cho mọi người đã được tạo ra.” Lão già chậm rãi nói, “Tải ứng dụng xuống, sau đó mua hàng...”

“Vậy, cho hỏi.” Diệp Khả Khả mạnh dạn ngắt lời, “Trong ứng dụng bán những gì?”

Âm thanh từ màn hình TV bỗng ngừng lại.

“Khu mua sắm của quỷ, tất nhiên là bán...”

“Mấy thứ quỷ quái rồi!”

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười già nua oán độc vang vọng, như âm thanh của từng chiếc móng nhọn đang cào vào mặt kính. Đèn trong phòng khách nhấp nháy điên cuồng.

Sắc mặt Phùng Dao trắng bệch, cô lùi lại một bước về phía Trương Lộ cũng đang run rẩy. Lâm Hòe liếc nhìn đám người, đoạn dùng hai ngón trỏ bịt chặt tai.

“Phụt!”

TV đột nhiên tắt nguồn. Là do Sở Thiên bước tới rút ​​dây cắm.

Giọng nói của lão già miễn cưỡng biến mất, chiếc đèn chùm cũng ngừng nhấp nháy.

“Tôi đến đây không phải để xem video tiếng cười ma quái.” Hắn lắc lắc cái phích cắm trong tay, “Nói xong thì biến, còn muốn dùng tiếng cười để chiếm thời lượng lên hình cơ đấy?”

Mọi người nhìn về phía Sở Thiên đang tự tìm chết:...

Lâm Hòe vẫn duy trì tư thế bịt tai, ngồi xổm tiến lại gần: “Cái TV này...”

“Nếu rút phích cắm ra, nó sẽ hết điện.” Sở Thiên nói, “Đây là khoa học.”



“Anh thật sự là người theo chủ nghĩa duy vật?” Lâm Hòe nghiêng đầu nhìn hắn.

Sở Thiên nói: “Đúng vậy, lập trình viên và người xuất gia bọn tôi không bao giờ nói dối.”

Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu đầy kiêu hãnh và tự hào.

Lâm Hòe mím môi, không tự chủ nhìn chằm chằm đường chân tóc của đối phương.

Đúng lúc này, bên tai mọi người vang lên một giọng nói:

“Công bố nhiệm vụ: Sống sót tại biệt thự Thượng Cẩm trong vòng bốn ngày. Mỗi người sẽ được phát một ứng dụng mua sắm và 998 tệ, phải mua ít nhất một mặt hàng mỗi ngày và phải đảm bảo số dư tài khoản bằng 0 ngay tại thời điểm trò chơi kết thúc.”

“Nhiệm vụ phụ, trong số người chơi tồn tại một con quỷ. Quỷ sẽ dùng mọi cách để phá đám, bốn ngày sau sẽ giết chết người chơi chưa hoàn thành nhiệm vụ. Nếu phe người tìm được quỷ trước, trò chơi sẽ kết thúc, người chơi sống sót. Giết được quỷ sẽ có phần thưởng bổ sung. Nếu xác định sai... haha, quỷ sẽ được gỡ bỏ hạn chế.”

“Bây giờ đã muộn, trò chơi sẽ bắt đầu vào 8 giờ sáng mai. Mỗi sáng cứ đúng 8 giờ, khu mua sắm sẽ mở cửa. 8 giờ mỗi tối, hàng sẽ bắt đầu giao. Người chơi nên sắp xếp thời gian mua sắm hàng ngày thật cẩn thận, đừng mua quá nhiều đồ vô dụng và hãy nghỉ ngơi thật sớm.”

Âm thanh đột ngột dừng lại, sắc mặt mọi người có vẻ không tốt cho lắm.

Trong số đó có Lâm Hòe, khuôn mặt vốn đã trắng bệch nay lại càng tái nhợt hơn.

Y chột dạ sờ mũi, lén liếc nhìn mọi người.

“Nội dung trên tờ giấy là thật...” Hoàng Lộ lẩm bẩm, “Quả nhiên có quỷ...”

Nói xong, cô mở tờ giấy được tìm thấy trước khi Lâm Hòe đến biệt thự. Bên trên là lời nhắn xiêu vẹo được viết bằng bút carbon.

“Trong số các người, có quỷ giả danh.”

Rõ ràng có mười hai người ở đây, vậy mà lão già chỉ đếm đến mười một. Sau khi nghe xong, tình bạn khăng khít như polyetylen giữa mọi người ngay lập tức tan biến như bị oxy hóa. Một số người không giỏi che giấu biểu cảm đã bắt đầu nhìn nhau với vẻ nghi ngờ cùng sợ hãi.

“Có quỷ... Có quỷ!” Trương Lộ hoảng hốt, “Sao lần này lại có nhiều điều kiện và hạn chế như vậy? Vừa phải sinh tồn, vừa phải chủ động mua sắm, lại còn cả tìm quỷ nữa...”

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của mọi người, Lâm Hòe cảm thấy rất kỳ quái. Y muốn quay sang hỏi người bên cạnh, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc cờ lê trong tay Sở Thiên, y liền im lặng quay đầu về hướng khác.

Nam sinh tên Diệp Hiến bên kia cũng mang sắc mặt trắng bệch: “Tóm lại, nhiệm vụ được chia thành ba loại, bao gồm nhiệm vụ sinh tồn, nhiệm vụ chủ động và nhiệm vụ nằm vùng. Theo lý thuyết thông thường, trò chơi sẽ chỉ tồn tại ít nhất hai nhiệm vụ, nhưng lần này... có tận ba.”

“Trừ khi,“ Hoàng Lộ nói, “Trong nhiệm vụ lần này tồn tại người chơi có kinh nghiệm vượt bậc, hoặc một người được đánh giá là “cực kỳ có tố chất”, khiến độ khó bị đẩy lên. Và kinh nghiệm của người này cũng không hề tầm thường, bởi lần này còn xuất hiện người chơi mới. Theo lý thuyết mà nói, chơi cùng người mới sẽ không quá khó. Vậy trong số chúng ta, ai là người có thâm niên đó?

Nói xong, cô nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt của mọi người vẫn chẳng xuất hiện dấu hiện bất thường.

Không một ai thừa nhận.

Lâm Hòe:...

Lúc này y mới ý thức được, trên cuốn sổ nhật ký được tìm thấy trong căn phòng ký túc sau khi y chiếm lấy xác của cậu sinh viên nhảy lầu ngày hôm đó, mang nội dung gì.

Lẽ nào y lỡ chiếm nhầm xác của một cao thủ rồi? Lâm Hòe mê mang.

Chỉ là sau khi suy nghĩ lại, y cảm thấy chuyện này rất phản khoa học. Cho dù nguyên chủ có cao siêu đến mức nào thì giờ đây cái lõi bên trong đã thay đổi, như vậy nhân vật mà trò chơi xác thực cũng phải là chính bản thân Lâm Hòe chứ không thể nào là cậu sinh viên đại học trước đó được.

'Vì vậy, chân tướng chỉ có một.' Y nghĩ, 'Một là trò chơi nhận ra được thực lực thật của mình, hai là còn có một cao thủ khác ở đây.'



Đột nhiên, nơi cửa sổ mà ánh mắt hắn đảo qua xuất hiện một bóng người.

Là một người giao hàng rất cao, trên người mặc đồng phục màu xanh. Cổ gã vặn vẹo, đầu đập vào khung cửa sổ, từng ngón tay dán sát vào tấm kính lạnh lẽo, nở một nụ cười méo mó độc ác.

“A!!!” Có người phát hiện ra cảnh tượng ngoài cửa sổ, “Là gã! Cái tên giao hàng đã chết đó!!”

Từ trong đám đông truyền đến một vài tiếng hét chói tai, mọi người bắt đầu tụ lại thành nhóm. Khi Sở Thiên cầm cờ lê đi tới, gã giao hàng đã biến mất, chỉ lưu lại dấu tay trên cửa sổ.

“Tầng này cao hai mét rưỡi, người giao hàng trèo lên, đầu gã... chạm tới cả trần...” Người phát hiện ra gã run rẩy nói, “Nó sẽ vào đây! Sẽ giết hết chúng ta!”

“Không thể trì hoãn được nữa.” Hoàng Lộ nói, “Loại trò chơi này càng kéo dài càng khó, bởi vì đã có biện pháp kết thúc bằng cách bắt được quỷ trà trộn, nên mục tiêu chính của chúng ta sẽ là bắt con quỷ đó...”

“Tôi không đồng ý.” Một người đàn ông trung niên mặc quần áo đắt tiền tên Vu Phú tức giận nói, gã tựa hồ như vẫn chưa hoàn hồn, “Tôi không quan tâm các người có kinh nghiệm thế nào nói nhăng nói cuội ra sao, đó vẫn là một con quỷ! Nếu nhận định sai, tất cả chúng ta sẽ chết!”

“Đúng vậy...” Nữ sinh tên Phùng Dao cũng gật đầu với khuôn mặt tái nhợt, “Không có chứng cứ đầy đủ thì không thể xác định được...”

“Theo tôi, chúng ta nên ưu tiên việc mua sắm trước, còn việc tìm quỷ vẫn nên để nó là nhiệm vụ phụ.” Một người đàn ông trung niên khác với khí chất điềm đạm tên Đường Văn nói: “Hàng ngày chúng ta sẽ kiểm tra danh sách mua hàng của từng người để tìm quỷ, được chứ? Quỷ chắc chắn sẽ mua một số món hàng để gây rối.”

“Tôi thấy Đường Văn nói đúng.” Người phụ nữ trẻ tuổi thuộc tầng lớp trí thức tên Nghê Hiểu nói.

Cả bọn miễn cưỡng lấy đề xuất của Đường Văn làm kim chỉ nam. Dù biết rằng quỷ không thể giết người cho đến khi hạn chế được gỡ bỏ, nhưng sự tồn tại của nó vẫn làm mọi người không khỏi sợ hãi.

“Lúc tới đây tôi đã kiểm tra qua biệt thự, có tổng cộng sáu phòng, nhưng tôi đề nghị ba người nên ở chung một phòng.” Sở Thiên nói, “Nhỡ người chung gối là quỷ thì còn có người thứ ba giúp đỡ.”

“Được, chúng ta chia phòng đi.” Đường Văn gật đầu, “Ở đây vừa đủ sáu nam sáu nữ.”

Hoàng Lộ nói: “Biệt thự chia làm ba tầng, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai và tầng ba đều có ba phòng. Xét đến vấn đề hỗ trợ lẫn nhau, tôi đề nghị chúng ta mỗi tầng ở một phòng.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Lâm Hòe vẫn đang ngơ ngác: “Người mới, cậu thấy thế nào?”

Lâm Hòe: “A? Chị nói gì cơ?”

Nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của đối phương, Hoàng Lộ có chút không vui.

Tỷ lệ tử vong của người mới rất cao, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến một vài người cũ không thích dẫn theo họ. Trong trò chơi hoàn toàn khác với bên ngoài, một khi tử vong được kích hoạt, những sai lầm vô ý của họ rất có thể sẽ liên lụy đến người cũ, gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền.

Ba lần vượt qua trò chơi đã dần khiến cho trái tim mềm yếu của Hoàng Lộ kiên cường hơn rất nhiều. Mặc dù vậy, cô vẫn có ấn tượng rất tốt đối với người mới không khóc không nháo lần này, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ của cậu... xem ra vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với trò chơi.

“Cậu cũng biết mà?” Cô đè nén sự khó chịu trong lòng, “Đây không phải trò chơi một người, mà là trò chơi yêu cầu sự đoàn kết để vượt ải. Ai cũng cần đóng góp ý kiến riêng của mình để giải đố, cũng đừng mang suy nghĩ sẽ có người giúp cậu thoát khỏi đây...”

Lâm Hòe nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói rất có lý. Cuối cùng y chân thành hỏi: “Thật ra tôi có một đề xuất... Một phòng có bao nhiêu giường vậy?”

Hoàng Lộ: “?”

“Hai.” Sở Thiên đứng một bên tùy ý nói.

Hoàng Lộ hoàn toàn không hiểu được mục đích hỏi câu này. Đoạn Lâm Hòe lại nói: “Vậy thì, về vấn đề chia phòng, để đảm bảo mỗi người được an toàn và thoải mái...”

“Tôi đề xuất chia nhóm dựa trên cân nặng, một béo tương ứng với hai gầy.” Hắn nói, “Nếu không, hai cái giường ghép lại cũng không đủ để ngủ mất.”

Mọi người:...