“Github là một trang web giao lưu đồng tính nổi tiếng dành riêng cho các tu sĩ. Trong màn đêm dài đằng đẵng, khi bạn cùng phòng đang ngáy khò khò, chỉ có giao diện tối màu cùng hàng chữ nổi bật mới có thể mang lại niềm an ủi. Dù cho tâm hồn cô đơn đến đâu, cậu chỉ cần ma sát một chút là hết ngay ý mà...”
Lâm Hòe: “Cái mà anh nói, là Pornhub chứ không phải Github.”
“Là Github, không phải Pornhub.”
“Rõ ràng anh vừa nói Pornhub, tôi nghe thấy chữ p.”
“Cậu còn trẻ như vậy không nghĩ đến sự nghiệp, cả ngày chỉ biết dùng VPN của thư viện để vào trang web người lớn, không lành mạnh chút nào.” Sở Thiên Thư nói xong liền vòng tay qua vai y, “Để anh rửa não cho cậu vậy...”
“...”
“Dễ đến dễ đi.” Sở Thiên an ủi y, “Mấy đồ này mất cũng chả sao, về sau tham gia nhiều trò chơi, còn thu được một đống đạo cụ thú vị hơn nữa kìa.”
Lâm Hòe ngước mắt: “Thật sao?”
“Nói dối làm chó.”
Lâm Hòe nghe xong liền đứng dậy, phủi phủi vài chiếc lá dính trên ống quần rồi vui vẻ mỉm cười. Khi y quay đầu lại, biệt thự đã ở trong trạng thái chồng chất lượng tử*, ngoài sáng thì vặn vẹo run rẩy, còn trong tối thì hoàn toàn mất dạng.
Nơi họ đang đứng đúng là khu biệt thự, nhưng giờ đây nó đã trở thành một mảnh hoang tàn. Âm thanh xe cộ cùng tiếng chim hót xuyên qua bức tường nhà vang vọng trong không trung. Lâm Hòe biết, một khi khung cảnh hoàng hôn dần tối màu, thì ánh đèn của hàng ngàn hộ dân cư sẽ được thắp sáng. Và trong dòng sông lấp lánh đó, chính là nhà của chúng sinh.
Y và Sở Thiên một trước một sau, không ai lên tiếng. Đến cổng khu dân cư, Sở Thiên nói: “Từ đây đi ra là đường chính, sau đó rẽ trái là đến trạm xe buýt. Cậu có mang theo vé tháng không?”
Phương hướng mà hắn nói cũng chính là đại lộ rợp cây xanh mà bản đồ Gaode* của Lâm Hòe đang chỉ dẫn.
Lâm Hòe hơi chần chừ, đoạn nói: “Thật ra tôi còn muốn hỏi cái này...”
Sở Thiên chắp hai tay sau đầu, vừa đi vừa đá, trông rất thiếu năng lượng: “Hả?”
“Tôi có thể gặp lại anh sau khi rời khỏi đây không?”
Sở Thiên đang đi phía trước liền dừng lại đáp: “Người chơi, bất kể đã trải qua những gì hay kề vai sát cánh với ai, một khi ra khỏi đây, chắc chắn sẽ quên sạch. Đây là quy tắc, cũng có thể gọi là một loại bảo vệ.”
“Tại sao lại là bảo vệ?”
“Có lẽ sợ ra ngoài sẽ bị hội đồng. Nhưng sau khi vào chơi lại, ký ức sẽ được khôi phục, giống như hai sợi dây bị tách ra vậy.” Sở Thiên nói, “Từ đây có thể thấy, ký ức là thứ ít quan trọng nhất, có thể dễ dàng thay đổi...”
“Ồ.” Lâm Hòe có chút tiếc nuối.
Sở Thiên hỏi y: “Máy cậu còn pin không?”
“Còn, sao vậy?”
Sở Thiên lấy ra điện thoại: “Thêm WeChat đi, mặc dù sẽ chẳng nhớ gì đâu, nhưng dữ liệu của Mã Hóa Đằng* sẽ mãi mãi trường tồn, không giống như của Lý Ngạn Hoành**...”
Lâm Hòe ngơ ngác nhìn hắn: “Không phải anh nói cho dù thêm Wechat, cũng sẽ quên tôi là ai sao?”
Sở Thiên trả lời như lẽ đương nhiên: “Càng nhiều bạn càng tốt chứ sao. Cậu vẫn còn trẻ, đâu hiểu được tầm quan trọng của bạn bè Wechat khi mở cuộc thăm dò ý kiến hay trong các hoạt động 'cắt dao'* chứ.”
Lâm Hòe:...
Y mở mã QR cho Sở Thiên quét. Chiếc điện thoại này đã bị vỡ trong lúc chủ nhân cũ nhảy lầu, sau đó dưới sự hướng dẫn của bạn cùng phòng, y đã mua sim và tạo tài khoản Wechat mới. Sau khi yêu cầu kết bạn được chấp nhận, Sở Thiên hài lòng cất điện thoại.
Trao đổi thông tin xong là đến lúc chia tay. Lâm Hòe đi trước Sở Thiên, ngay khi một chân y bước qua cánh cổng của tiểu khu thì đằng sau truyền đến giọng nói: “Quạ.”
Là giọng điệu khi gọi ai đó. Lâm Hòe sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu: “Hả?”
“Không có gì.” Sở Thiên ung dung nhún vai, “Tôi gọi nhầm.”
Nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng chẳng mang ý này. Lâm Hòe nhìn bộ dạng giả vờ vô tội của đối phương, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Đợi Lâm Hòe rời đi, Sở Thiên mới nhắm hai mắt, vô thức cắn móng tay.
Đây là hành động hắn thường làm khi đang mải suy nghĩ. Lúc này, trong đầu hắn, hai bóng hình đang dần chồng lên nhau.
'Rốt cuộc có phải...' Hắn nghĩ, 'Không, mình cần quan sát thêm.'
'Phải tìm ra cách.'
Mãi cho đến khi tới trạm và chen lấn trên chiếc xe buýt đông đúc, Lâm Hòe đang bám vào tay vịn mới chợt phát hiện ra một điều.
Y đã không còn nhớ được khuôn mặt và tên của người đã từng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình.
Trước khi rời khỏi, y nghe thấy âm thanh của hệ thống: “'Áo mưa' của bạn sẽ được cất trong ba lô và có thể sử dụng cho lần chơi tiếp theo“. Vốn dĩ y còn định ở lại biệt thự để tìm hiểu thêm, nhưng không ngờ trò chơi lại cảnh giác đến vậy.
Quyền năng của nó quả thực rất đáng gờm, thậm chí còn vượt xa năng lực của y đến nỗi có thể dễ dàng bóp méo ký ức.
Song, việc phá vỡ quy tắc lại chẳng vui chút nào. Điều Lâm Hòe thích nhất là chống lại những kẻ tự ảo tưởng rằng bản thân có sức mạnh vượt trội. Hổ không gầm lại tưởng Hello Kitty, Lâm Hòe sẵn sàng tiếp đón đến cùng.
Nghĩ như vậy, y cố gắng nhớ lại tên của người nọ. Đương lúc y còn đang loại trừ Kotori Itsuka và Satone Shichimiya, phụ xe đã lớn tiếng nhắc nhở: “Cái cậu ngồi sau, đúng là cậu đấy, đến trường S rồi kìa.”
Sau khi xuống xe, một luồng hơi nóng ập thẳng vào mặt y. Cơ thể Lâm Hòe đang sử dụng hiện giờ là của một sinh viên đại học, trường của cậu ta tọa lạc tại vùng ngoại ô của thành phố S nhộn nhịp. Mới một tháng trước, chính cái thân xác này đã leo lên tháp đồng hồ* trong khuôn viên trường rồi nhảy xuống.
Lúc đó Lâm Hòe đang đi loanh quanh trong sân. Những năm gần đây y đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, ở huyện Văn ngủ đông thật lâu. Trớ trêu thay có một lão giáo sư khảo cổ học vô tình đào y lên, làm y đành phải chạy ba trăm dặm trong đêm tối lẻn vào phòng thí nghiệm phá nát dụng cụ đắt tiền của gã. Thành phố S có phong cảnh tuyệt đẹp cùng dân cư đông đúc, nhân lúc bản thân đã đạt được tu vi mong muốn, y liền có ý định mượn tạm một thân xác để tận hưởng cuộc sống.
Ngay lúc sắp thăng thiên bởi lượng dương khí dồi dào do sự chêch lệch tỷ lệ nam nữ 7:1 trong trường đại học S, y vô tình bắt gặp một xác chết chất lượng cao lại còn miễn phí này. Thi thể nằm trên mặt đất, không có linh hồn, khuôn mặt tuấn tú. Tuân theo phương châm không lãng phí đồ ngon, y không chút do dự tiếp nhận nó, thậm chí còn dành cả một đêm để tu sửa lại.
Khi Lâm Hòe tỉnh lại, y đã chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng đối mặt với giảng viên nghiêm khắc, bài tập vô tận, một người bạn gái bắt cá ba tay, cùng GPA chưa đến 1.7, vì dù sao những lí do để một sinh viên tự tử cũng chỉ có vậy. Nhưng sau khi sắp xếp thông tin do chủ cũ để lại, y mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản.
Bố mẹ cậu ta ly hôn vì tình cảm bất hòa, nhưng họ lại rất hào phóng. Mặc dù có đứa con trai đã ra riêng nhưng mỗi năm vẫn đều đặn gửi hàng chục nghìn phí sinh hoạt. Y là kiểu người cô độc, lại chẳng hiểu tình cảm, vậy nên đối với chuyện này không hề sinh ra cảm giác áy náy. Ngoài ra, mặc dù học lực của cậu ta không đủ để giành giải cấp quốc gia, nhưng chung quy vẫn là một sinh viên xuất sắc có thể giành giải nhỏ ở trường. Vì thế nói cậu ta tự sát do đời sống học tập còn vô căn cứ hơn.
Lâm Hòe có thử suy xét đến việc cậu ta trót vay mượn trái phép trên các trang trực tuyến 714*, bởi với cái ngoại hình đó, mấy vạn đô la cũng hoàn toàn có khả năng. Y lo lắng suốt một tuần, nghĩ rằng chỉ cần có ai gọi đến, y sẽ bò dọc theo đường dây cáp dọa chết người đó. Bởi vì vô cùng háo hức, y thậm chí còn nghiên cứu kĩ thuật bò ra khỏi ti vi của Sadako**. Nhưng đáng tiếc chuyện này vẫn chẳng xảy ra, vậy là kĩ năng độc đáo của y cứ thế bị bỏ xó.
Chủ cũ không có bạn gái cũng không có bạn trai, quan hệ với ba người bạn cùng phòng hết sức mờ nhạt. Bình thường cậu ta luôn cô độc một mình, bởi vậy khi Lâm Hòe lần đầu tới ký túc xá chào hỏi, mọi người đều hết hồn. Cậu bạn đang sắm vai Gia Cát Lượng còn sợ tới nỗi “sai một li đi một dặm“.
Chỉ là hiện tại Lâm Hòe đã thành công tạo dựng mối quan hệ bố con thắm thiết với ba người bạn cùng phòng này. Vừa mới mở cửa ký túc xá, mùi ễnh ương Tứ Xuyên* hòa quyện với mùi tất thối xộc thẳng vào mũi y. Một người đã đến phòng thí nghiệm, một người đi sinh hoạt câu lạc bộ nhảy, người còn lại thì mang đồ ăn về phòng, vừa đớp vừa chơi The Witcher 3 trên máy tính.
Lâm Hòe đứng đằng sau nhìn thao tác của cậu ta. Người đang chơi The Witcher 3 tên Lộ Cẩm, có khuôn mặt trẻ trung đáng yêu; quê ở Lan Lăng, tỉnh Sơn Đông; lớn lên ở Tứ Xuyên; trình độ tiếng phổ thông dừng ở mức 2B*, không phân biệt được “l” với “n“. Lâm Hòe phải mất một thời gian dài mới nhận ra cậu ta không phải người Nam Ninh mà là Lan Lăng Sơn Đông, và cũng chẳng có mỹ nam nào tên Nam Ninh Vương**.
Lộ Cẩm đánh xong ván game liền hài lòng ngả người thở ra một hơi dài. Cảm nhận được hơi thở mát lạnh của Lâm Hòe từ đằng sau, cậu ta hét lên: “Cái đệt! Mày về lúc nào đấy?”
“Vừa nãy.”
“Bố đi không phát ra tiếng gì cả, làm con sợ muốn chết.” Lộ Cẩm vỗ ngực, “Bố tìm nhà thế nào rồi?”
Lâm Hòe lắc đầu, ngồi xuống đối diện cậu ta: “Không tốt lắm.”
Lộ Cẩm “ồ” một tiếng rồi nói: “Thật ra mày không cần chuyển ra ngoài đâu, ký túc xá này vẫn khá tốt ngoại trừ việc bị cắt mạng lúc mười hai giờ. Cùng lắm thì mày mua 4G, một tháng cũng chỉ mất vài chục tệ.”
Về phần mạng bị ngắt, Lâm Hòe căn bản không để ý. Tất cả những gì y quan tâm chỉ có mùi. Bởi vì là quỷ nên năm giác quan của y rất nhạy cảm, đối với người khác là mùi hôi thì qua mũi y là một núi xác tắm máu.
Song, dù mới làm người lần đầu sau một trăm năm, y vẫn hiểu các nguyên tắc ứng xử cơ bản. Vậy nên y không nói thẳng mà chỉ đáp: “Ở đây không quen.”
Lộ Cẩm nói: “Mày ở đây hai năm rồi, sao tự dưng lại không quen. Tìm nhà bên ngoài đắt bỏ xừ, đã thế mấy căn quanh đây còn bị bọn đầu cơ chiếm hết, tỷ lệ vào ở không cao, nhỡ đâu còn có ma ý chứ.”
Lâm Hòe nói: “Không sao, tao thích những nơi náo nhiệt.”