Nhìn mật thất trước mặt, Kha Nguyệt và Lâm Hùng chậm rãi đi xuống. Lâm Hùng nhìn thấy đôi bướm câu hồn kia thì bất ngờ, Kha Nguyệt phải vỗ vỗ vai hắn hắn mới hoàn hồn trở lại. Đi theo Kha Nguyệt xuống mật thất.
Phía dưới này chỉ có một con đường, nên hai người cứ dọc theo một đường đó đi. Đi được khoảng một khắc thì trước mặt là hai lối đi. Cả hai người cùng đồng thời dừng lại xem xét. Nhìn nhìn một lúc, Kha Nguyệt nói với Lâm Hùng: "Biểu ca, hướng này." Rồi đi sang con đường phía bên phải.
"Sao muội biết?" Lâm Hùng thắc mắc, hắn nhìn qua dấu chân cũng không có trên mặt đất, sao tiểu muội lại khẳng định bà ta chắc chắn đi hướng bên này.
"Trên người bà ta mùi phấn son rất nồng đậm, là muội ngửi mùi hương mới biết bà ta đi hướng nào." Kha Nguyệt chậm rãi nói.
Nghe vậy Lâm Hùng cũng gật đầu, hai người lại rơi vào trạng thái im lặng. Cảnh giác đi về phía trước. Đi thêm một đoạn nữa, hai người nghe bên trong có tiếng cười vọng ra, tiếng cười man rợ như muốn phóng tất cả thù hận trong lòng ra bên ngoài. Kha Nguyệt cùng Lâm Hùng nghiêm mặt bước tiếp. Cùng lúc đó, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang đậu trên vai Kha Nguyệt cũng thả nhẹ một làn sương bao quanh cô và Lâm Hùng.
Đi thêm vào trong, tiếng cười bà ta càng to, còn có tiếng nói vọng ra: "Lâm Hi Văn, ta nói cho ngươi biết, hiện tại nữ nhi của ngươi đang ở trong tay ta. Ta sẽ để nó trả hết những gì mà hai mẹ con ngươi gây ra cho ta. Hahaha"
Nghe đến ba chữ Lâm Hi Văn, Kha Nguyệt hốt hoảng. Đúng là mẫu thân cô bị nhốt dưới này, bước chân cô ngày càng nhanh. Đến trước một lối rẽ nữa, một cỗ uy áp vô hình đánh úp lên Kha Nguyệt và Lâm Hùng. Tu luyện huyễn có ba cấp bậc nói là sơ cấp, trung cấp và cao cấp, còn có cực phẩm huyễn lực nhưng còn có cách gọi khác đó là huyễn sư, đại huyễn sư, huyễn vương và huyễn tôn. Mỗi một cấp được chia làm mười cấp nhỏ. Hiện tại Kha Nguyệt mới luyện được đến đại huyễn sư cấp 8, mà cỗ uy áp này là của cấp bậc huyễn vương. Cỗ uy áp này khiến Kha Nguyệt và Lâm Hùng đồng thời cảm thấy khó thở.
Thảo nào lão bà kia nói vào ban đêm trận pháp sẽ suy yếu, ra là có cỗ uy áp này. Kha Nguyệt đen mặt, đang tính xem tiếp theo nên làm thế nào mới có thể đi vào. Thì Tiểu Bạch thông qua quan hệ khế ước nói với cô: "Chủ nhân, chúng ta có thể giúp người. Uy áp này nếu chỉ một mình ta thì không đẩy lùi được nhưng có thêm Tiểu Hắc thì không thành vấn đề."
"Vậy chuyện này nhờ hai ngươi." Kha Nguyệt cười cười nói. Nghe Kha Nguyệt nói vậy, đôi bướm cũng tỏa ra uy áp của chúng. Dù gì chúng cũng là linh thú cấp 9, so với con người thì có thể nói chúng ở ngưỡng đại huyễn sư cấp 9. Một chút uy áp huyễn vương nho nhỏ này chúng không để vào mắt.
Sau khi đôi bướm phóng ra uy áp của mình, hai người Kha Nguyệt cùng Lâm Hùng đã không còn thấy khó chịu nữa. Hai người lại bắt đầu đi tiếp, dù sao đôi bướm cũng đã tạo ảo cảnh, họ dù có đi đến trước mặt Lan Thu thì bà ta cũng sẽ không phát hiện. Đi thêm một chút, rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy Lan Thu đang đứng trên một cái bệ nhìn xuống người nữ nhân ở phía dưới. Xung quanh nữa nhân đó là dây xích dày, gương mặt hốc hác, người không còn chút thịt. Nhìn gương mặt của nữ nhân bị dây xích trói chặt kia, Kha Nguyệt kích động. Dù gương mặt hốc hác nhưng vẫn có thể nhận ra, nữ nhân này rất xinh đẹp, Kha Nguyệt liền nhận ra đây là mẫu thân của mình. Gương mặt của cô hiện giờ cùng bà giống đến bảy phần. Đang muốn xông lên chỗ bà thì Kha Nguyệt bị một bàn tay gắt gao ngăn lại.
Lâm Hùng lắc đầu nhìn cô, Kha Nguyệt cố áp chế kích động trong người, nhủ thầm trong lòng *Không được kích động, như vậy sẽ hại mẫu thân.* Nhưng cô không kìm nén được tức giận, bả vai run run nhìn chằm chằm về Lan Thu. Lâm Hùng thấy Kha Nguyệt đã bình tĩnh thì mới ngẩng mặt nhìn vị đường cô này của hắn. Chưa nhìn thì thôi, nhìn xong hắn liền ngạc nhiên. Không phải vì nữ nhân bị trói kia xinh đẹp mà căn bản nữ nhân đó rất giống một người mà hắn đã từng gặp. Đó là Nguyệt Nguyệt cô nương ở Lưu Ly Phường. Nguyệt Nguyệt cô nương trên khuôn mặt thì mang theo vẻ sắc sảo, cùng một chút tinh nghịch. Còn nữ nhân bên dưới lại trông có vẻ nhu hòa, hiền lành nhiều hơn. Hắn bất giác nhìn sang Kha Nguyệt, nếu chưa gặp Nguyệt Nguyệt cô nương, hắn khẳng định tiểu muội này rất giống đường cô của hắn. Nhưng nếu gặp Nguyệt Nguyệt cô nương rồi thì...
Lan Thu kia nói đã rồi, thấy Lâm Hi Văn cả sức lực phản kháng cũng không có thì liền hả hê quay người rời đi. Kha Nguyệt đợi bà ta cùng Triệu ma ma đi ra bên ngoài đến lúc không thấy bóng dáng nữa mới lao ra. Nhưng chưa đến gần Lâm Hi Văn thì bị một bức chướng khí ngăn lại, đánh bật cô về phía sau. Kha Nguyệt thấy mẫu thân mình hai mắt vô hồn nhìn xuống dưới đất, không quan tâm đến cô bên này thì hô to:"Mẫu thân, mẫu thân, con đây, con là Kha Nguyệt đây."
Lâm Hi Văn nghe giọng nói này thì ngẩng đầu, đập vào mắt bà là một nữ tử đang cố gắng đập bức chướng khí kia. Nhưng nhìn một lúc, bà lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kha Nguyệt giọng nói có chút khàn khàn cất lên: "Ngươi không phải nữ nhi của ta. Quay về nói với Lan Thu, ta không ngu ngốc đến nỗi ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhận ra." Dù nữ tử trước mắt thoạt nhìn rất giống bà, nhưng nữ nhi của bà không phải bộ dạng như vậy.
Lâm Hùng bên này cũng gấp gáp nói: "Đường cô nàng thật sự là nữ nhi của người."
"Hai người các ngươi đừng hòng lừa ta, đừng nghĩ ta bị nhốt ở đây đầu óc mơ hồ rồi tính lừa ta. Nàng ta căn bản không phải nữ nhi của ta." Lâm Hi Văn hụt hơi nói.
Kha Nguyệt lúc này cũng bình tĩnh suy ngẫm lại, mới nhận ra diện mạo này là diện mạo lúc cô dịch dung. Mẫu thân đương nhiên không nhận ra cô, nhưng có biểu ca ở đây, nếu để lộ dung mạo này, thân phận của cô cũng sẽ bị biểu ca biết. Cân nhắc khoảng nửa phút, Kha Nguyệt lấy trong tay áo ra một bình ngọc, đổ nước từ bình ngọc vào khăn tay của cô, rồi nói: "Mẫu thân, người nhìn kỹ xem con có đúng là nữ nhi của người không nhé!"
Sau đó cô đưa khăn lên lau mặt, một lát sau, một gương mặt khác hiện ra. Lâm Hùng nhìn một màn này cũng đã ngạc nhiên đến cực điểm. Nữ tử trước mắt hắn bây giờ chính là Nguyệt Nguyệt cô nương, chỉ thiếu mỗi hình mặt trăng lưỡi liềm trên trán nữa thôi.
Lâm Hi Văn thấy cô thì cũng bất ngờ môi mấp máy: "Tiểu...Tiểu Nguyệt?"
"Mẫu thân, người nhận ra Tiểu Nguyệt không. Con đã gặp Vô Ưu gia gia và Linh cô rồi, họ cũng rất lo cho người." Kha Nguyệt vẫn nhìn Lâm Hi Văn nói.
Nghe đến tên Vô Ưu thần y và Linh cô, Lâm Hi Văn cũng đã tin tưởng đứa bé trước mắt là Tiểu Nguyệt, là nữ nhi của nàng: "Nữ nhi ngoan của ta, con chịu khổ rồi. Mẫu thân không sao, con mau đi, Lan Thu biết được sẽ không tốt." Nước mắt chảy xuống hai bên gò má của bà.
"Không đi, con phải cứu mẫu thân." Kha Nguyệt lắc đầu nói với Lâm Hi Văn. Rồi bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng. Không có trận pháp nào là không có lỗ hổng, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Giờ cô chỉ cần tìm ra lỗ hổng đó là có thể cứu được mẫu thân. Lâm Hùng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cũng cùng Kha Nguyệt đi tìm lỗ hổng của trận pháp này. Chuyện của biểu muội, khi nào cứu đường cô ra hỏi cũng chưa muộn.
Tìm một lúc, cuối cùng Kha Nguyệt cũng thấy ở bên mặt trái của bức ngăn cách, nơi đó là nơi dễ phá vỡ nhất, cũng là nơi yếu nhất của trận pháp, đồng thời nó cũng lại là nơi quan trọng nhất của trận pháp này. Nhưng có một điều, nếu cô phá vỡ nó, mẫu thân của cô bên trong sẽ vì trận pháp sụp đổ, uy áp của trận pháp đè lên mà mất mạng. Nhưng nếu không phá thì sẽ không thể cứu mẫu thân.
"Biểu huynh, huynh nhìn chỗ này xem." Kha Nguyệt gọi Lâm Hùng.
Lâm Hùng tiến đến xem, nhìn chỗ Kha Nguyệt chỉ, hắn cũng hiểu ý tứ của biểu muội mình. Nhưng hắn không hiểu rõ về trận pháp lắm, không biết làm cách nào để vẹn toàn. Nghĩ một lúc hắn mới cau mày nói:"Nếu ở đây có cái gì đó chống đỡ một lúc khi chúng ta vào cứu đường cô xong trận pháp mới bị phá thì tốt biết mấy."
"Cái gì đó chống đỡ sao?" Kha Nguyệt nghĩ nghĩ, nếu có cái có thể chống đỡ trận pháp lúc chỗ này bị đánh hỏng, thì đúng là cô sẽ có thời gian vào cứu mẫu thân trước khi trận pháp bị đổ. Có cái gì có thể chống đỡ được nhỉ?
Huyễn lực! Ánh mắt Kha Nguyệt sáng lên sau đó quay sang Lâm Hùng nói: "Biểu huynh, muội có cách."
"Huynh ngưng tụ một tầng huyễn lực, sau khi muội đánh vỡ một lỗ hổng nhỏ vào bên trong, huynh hãy nhanh chóng rót huyễn lực vào nơi đó. Chỉ cần chống đỡ trong vòng nửa khắc muội sẽ cứu mẫu thân ra." Kha Nguyệt nghiêm túc nói.
"Được, chúng ta bắt đầu đi." Lâm Hùng nghĩ một chút, thấy khả thi thì gật đầu nói. Sau đó hắn bắt đầu ngưng tụ huyễn lực. Kha Nguyệt bên này cũng ngưng tụ huyễn lực, tính toán xem chỉ phá vỡ một lỗ nhỏ trên trận pháp. Rồi đánh vào nơi kia, tấm chắn bị rách ra, Kha Nguyệt liền chui vào. Ngay lúc đó Lâm Hùng cũng rót huyễn lực vào nơi bị rách kia, chống đỡ cho trận pháp không bị sụp xuống.
Vào đến bên trong, Kha Nguyệt đến cạnh Lâm Hi Văn, sờ soạng cái xích một chút sau đó cô lại ngưng tụ huyễn lực đánh ra một chưởng vào dây xích kia. Nhưng không ngờ dây xích kia không nề hà gì. Dây xích này huyễn lực không đánh được nó sao? Vậy thì...
Kha Nguyệt liền truyền luyễn lực vào găng Phá Vân, rồi dùng lực bẻ gãy nó. Cũng may, găng tay sư phụ làm thật rất tốt, đúng như tên của nó. Dây xích này dưới găng Phá Vân liền giống như đống sắt vụn. Liếc mắt nhìn Lâm Hùng đã sắp không chống đỡ nổi cô liền nhanh chóng bẻ nốt dây xích dưới chân mẫu thân. Mấy giây sau khi trận pháp sụp đổ, Kha Nguyệt đã thành công đưa Lâm Hi Văn vào trong Ngọc Thạch Ấn. Lâm Hùng ở bên ngoài trận pháp nên cho dù trận pháp bị sập, hắn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Đặt mẫu thân đã hôn mê lên trên giường, Kha Nguyệt đút cho bà một viên Hồi Hồn Đan. Thấy sắc mặt bà đã đỡ hơn thì thở ra một hơi. Sau đó nói Tiểu Ngọc chuẩn bị một bồn nước. Tiểu Ngọc chuẩn bị bồn nước xong thì cô thoát y phục của Lâm Hi Văn ra sau đó đặt bà vào bồn nước. Lại nói Tiểu Ngọc mang mấy loại dược liệu tới, mẫu thân cô cần phải trị thương ngay bây giờ. Dù đã uống Hồi Hồn Đan nhưng cũng không thể chậm trễ. Kha Nguyệt ném mấy loại thảo dược vào bồn tắm, thêm đó lại cho Lâm Hi Văn ăn đan dược chữa thương. Một canh giờ sau khi thấy nước trong bồn đã đen một mảng thì lại nói Tiểu Ngọc chuẩn bị thêm một bồn bước nữa.
Cô lại đặt mẫu thân vào trong bồn nước đó, bắt mạch cho bà, thấy mạch tượng ổn định thì yên tâm. Lại ném vào đó mấy loại thảo dược rồi bảo Tiểu Ngọc canh chừng. Nửa canh giờ nữa hãy đưa mẫu thân cô ra ngoài, thảo dược này mẫu thân nàng phải hấp thu hết mới được. Sau đó cô lắc mình ra khỏi Ngọc Thạch Ấn. Đừng thấy Tiểu Ngọc nhỏ con, nhưng có khi còn lớn tuổi hơn cô, vả lại không gian bên trong do Tiểu Ngọc quản lý. Cho nên cô rất yên tâm Tiểu Ngọc có thể sắp xếp ổn thỏa cho mẫu thân.
Ra bên ngoài, thời gian vẫn chưa qua một khắc. Lâm Hùng bên này đang hoảng hốt vì không thấy Kha Nguyệt và đường cô đâu thì thấy Kha Nguyệt xuất hiện ngay trước mặt. Hắn nhìn nhìn cô sau đó lại nhìn đằng sau cô, nhưng không thấy Lâm Hi Văn đâu thì nhíu mày hỏi: "Biểu muội, đường cô đâu rồi?"
"Mẫu thân muội đã ổn rồi, giờ chúng ta ra khỏi đây đã rồi ra ngoài nói chuyện." Kha Nguyệt nhìn Lâm Hùng nói sau đó quay sang đôi bướm câu hồn nói: "Hai ngươi tạo một ảo cảnh để làm chỗ này giống như lúc trước đi, đừng để người khác phát hiện rằng chúng ta đã đến đây và cứu mẫu thân."
Đôi bướm lại thi triển ảo cảnh. Đợi chúng làm xong, Kha Nguyệt cùng Lâm Hùng lại đi ra ngoài. Cô khẳng định, lão bà kia đêm nay sẽ không dám cho người đến đây canh chừng. Bà ta sợ người ta nhận ra sự khác thường, cho nên chắc hẳn bên trên kia không có ai canh. Mà có người canh đi chăng nữa, cô có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc liền không lo sợ.