Sau Khi Anh Ấy Chết Đi

Chương 10: Bén rễ


Rượu vào sinh ra dũng khí để làm càn. Ninh An tiến sát đến khuôn mặt của Lý Tử Đằng, mắt đối mắt với anh, khoảng cách đầu mũi hai người lúc này có thể tính bằng mi li mét.

Mọi tiếng ồn ào xung quanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng ấm nóng, mùi hương cơ thể một ngọt ngào một thanh mát hòa trộn cùng hương rượu cay nồng làm con người ta ngây ngất.

Thời gian như ngưng đọng.

Vào giây phút má chạm môi kề, Ninh An gục xuống ngực anh, mắt nhắm nghiền, say đến bí tỉ không biết gì nữa.

Nãy giờ cô đã uống quá nhiều rồi. Say rồi.

Đến buổi sáng hôm sau, Ninh An giật mình tỉnh dậy trên giường. Nghe tiếng xoành xoạch trong bếp, cô ngồi dậy đeo dép bông, chạy vào bếp đã thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng nấu cháo.

Khâu Ảnh bưng nồi cháo nóng hổi ra bàn ăn, mắt ngước lên nhìn Ninh An:

"An An dậy rồi à? Ra ăn cháo đi này."

Cô kéo ghế ngồi xuống, thận trọng dò hỏi:

"Hôm qua tớ làm sao mà về nhà được vậy?"

Nghĩ lại hôm qua, cô chỉ nhớ hai cô gái kia chạy đi chơi, để cô ngượng ngùng ngồi đó với anh. Cô uống liền mấy ly, sau đó... không có sau đó nữa, vì cơ bản cô chẳng nhớ được gì.

Cô bạn nhí nhảnh nhìn cô, đôi mắt nheo nheo lại trêu chọc:

"Khai thật đi, cậu với anh chàng Lý Tử Đằng kia có gì với nhau phải không?"



"Không... Không có!"

Vốn dĩ chỉ hỏi chơi chơi thôi, nhưng thái độ bối rối cùng gò má ửng hồng của Ninh An lại làm Khâu Ảnh thêm phần chắc chắn.

Hôm qua lúc cô quay lại đã thấy Ninh An say bí tỉ dựa vào lòng người đàn ông kia, anh ta cũng cứ để cô dựa như vậy mà không hề đẩy ra, nhưng cũng không có hành động gì quá đáng.

Anh ta cúi đầu nhìn cô, đắp áo lên chân cho cô, thậm chí bàn tay còn nghịch lọn tóc cô, cử chỉ có chút thân mật lại có chút cưng chiều. Chỉ là góc đó khá tối, Khâu Ảnh không nhìn rõ nét mặt của anh ta.

"Hôm qua cậu say ngất, tớ nhờ Lý Tử Đằng cõng cậu về đây đó cô nương ạ."

Vừa nghe xong Ninh An đã xấu hổ đến đỏ mặt. Làm sao mà không ngại được chứ, dù sao cũng mới chỉ gặp nhau lần thứ tư, cô đã bày ra dáng vẻ không nên có trước mặt người ta, không biết người ta có nghĩ cô là con sâu rượu hay là đứa con gái không đứng đắn không nữa.

Khâu Ảnh nhìn cô bạn trước mặt má đỏ bừng, cũng không dám hỏi gì thêm. Cô hiểu trong lòng Ninh An, một cảm xúc nào đó đã sớm bén rễ, chỉ là cô ấy không chịu thừa nhận, cô lại càng không thể nói gì đó tổn thương mầm non tình cảm đó được.

Kể từ khi mối tình đầu của cô ấy ra đi, cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào được Ninh An để tâm như vậy, còn đỏ mặt khi nghĩ đến người ta. Nếu như có người có thể giúp cô ấy quên đi người cũ, bước ra khỏi ám ảnh quá khứ thì thật tốt, Khâu Ảnh mong còn không kịp.

...----------------...

Kể từ buổi tiệc sinh nhật lần đó, Lý Tử Đằng thường xuyên xuất hiện trong cửa hàng hoa của cô hơn, có lẽ là một lần một tuần, có tuần còn tới hai lần, đều là đến để đưa đón Ngọc Diệu, cũng có khi là đưa đồ ăn đồ uống cho em ấy.

Nhưng Ninh An không có một chút nào là khó chịu, thậm chí cô có sự ảo tưởng của việc người yêu đến thăm mình mỗi tuần, giống như Lewis ngày đó luôn tới thăm cô và hẹn hò với cô. Đương nhiên, những tâm sự và suy nghĩ vô lý này cô đều giữ kín trong lòng, không nói với một ai.

Dần dần, số lần gặp mặt tăng lên, anh và cô ngày càng trở nên thân thiết hơn, xưng hô cũng đã trở nên gần gũi hơn nhiều. Cô gọi anh là Lee như những người khác, bởi lẽ gọi Tử Đằng quá đỗi thân mật, còn gọi cả họ tên thì lại có vẻ xa lạ quá. Anh gọi cô là Ninh An, còn khen tên cô rất đẹp, vừa nghe đã cảm thấy yên bình, giống như con người của cô vậy.

Hôm nay, anh lại đến.

Lúc bước vào, trên tay anh còn cầm hai hộp bánh ngọt, một vị sô cô la một vị đào.



Ngọc Diệu vừa thấy đồ ngọt trên tay anh đã reo lên thích thú, chạy đến bên anh xách lấy một hộp bánh.

"Oa, vị sô cô la em thích nhất. Cảm ơn anh Tử Đằng."

Anh xoa đầu cô nhóc, sau đó ngoảnh lên nhìn cô, đưa chiếc bánh vị đào lên trước vừa với tầm tay cô.

"Không biết cô thích vị gì nên tôi mua theo cảm giác, mong cô không chê."

"Cảm ơn anh. Tôi rất thích."

Đây không phải lời nói khách sáo, Ninh An thực sự rất thích vị đào, từ hoa quả, nước uống, bánh ngọt, đến cả mùi nước hoa cô dùng cũng là vị đào thơm ngọt.

Nếu không phải anh rất tinh tế thì có lẽ đây là một sự trùng hợp đặc biệt.

Miếng bánh màu hồng cam xinh đẹp, vị ngọt nhẹ tan ra trong miệng, hương vị tuyệt vời hợp với sở thích của cô. Nói thật lòng, cô rất muốn hỏi xem anh mua bánh ở cửa hàng nào, nhưng lại có chút sợ bản thân mình thất thố, giống như cái cách ngày xưa cô hay vòi vĩnh Lewis.

"Lewis, thơm quá! Anh mua trà đào này ở đâu vậy?"

"Bánh đào này ngon quá! Ước gì em được ăn mỗi ngày luôn nhỉ?"

"Sau này em chỉ dùng sữa tắm đào, dầu gội đào, nước hoa đào, cả người toàn mùi đào, để anh vừa ngửi thấy mùi hương là đã nhận ra em ngay."

Đó là những câu cô thường nói để làm nũng với anh, hỏi ra không phải vì muốn biết địa chỉ nơi bán, cô chỉ muốn anh biết cô rất thích, muốn anh thường xuyên mua cho cô, muốn anh ghi nhớ mùi hương của cô hơn mà thôi.

Vậy mà giờ đây, người mua bánh đào cho cô đã không còn là anh nữa.