Ninh An lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, bệnh mất ngủ của cô hình như lại tái phát rồi. Khi Lý Tử Đằng còn ở đây, dù không đến chỗ cô được thì cũng luôn cố gắng gọi cho cô vào buổi tối nên đã một thời gian rồi cô không cần dùng tới thuốc. Nhưng lần này công việc của anh có vẻ bận rộn lắm, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có một cuộc gọi nào.
Nhiều lần nhấc máy muốn gọi cho anh, cô lại sợ làm anh phân tâm phiền muộn, cuối cùng lại đặt xuống mà nằm trằn trọc tới nửa đêm.
Lúc gần mười hai giờ, bỗng nhiên có cuộc gọi đến, ngón tay khấp khởi vui mừng, chưa đầy hai giây mà cô đã nhấc máy.
"A lô"
"Ninh Ninh"
Giọng của anh rất trầm, Ninh An có thể nghe được cả sự mệt mỏi qua giọng nói ấy.
Dùng cả hai tay để giữ điện thoại, cô hỏi han anh, trong lòng có chút xót xa:
"Anh mệt lắm sao?"
"Ừm, có hơi mệt một chút. Nhưng nghe được giọng em, anh thấy tốt hơn nhiều rồi."
Nói xong câu đó, bỗng nhiên cả hai đều rơi vào im lặng.
Có lẽ anh không biết, ở bên này đầu dây khoé mi cô đã ươn ướt nhưng vẫn cố gắng kìm nén tiếng nức nở trong lồng ngực. Cô cứ ngỡ rằng mình đã trưởng thành rồi, không còn là thiếu nữ mới yêu, sẽ không còn kiểu xa vài ngày là nhung nhớ, bám dính lấy người ta, nghe người ta nói vài câu mà tủi thân đến phát khóc như vậy nữa.
Nhưng hoá ra tình yêu chính là như vậy, khiến cho người ta trưởng thành lên, cũng khiến cho người ta trở nên trẻ con, thích làm nũng.
Thấy cô im lặng, anh lại hỏi thêm:
"Sao bắt máy nhanh như vậy? Em không ngủ được sao?"
Bình thường anh luôn dặn cô đi ngủ sớm, cô có vẻ cũng rất nghe lời, nhưng hôm nay chính anh lại phá đi quy tắc, nửa đêm gọi cho cô vì hôm qua đã không có thời gian nhắn cho cô một cái tin nhắn.
Nghe được lời quan tâm của anh, dù kìm nén cỡ nào cũng không giấu được tâm trạng, giọng cô có chút hờn tủi nũng nịu:
"Ừm, em không ngủ được. Nhớ anh."
Cô nghe được giọng anh khẽ cười ở bên kia, sau đó là lời hồi đáp ấm áp:
"Anh cũng nhớ em, rất muốn gặp em."
"Vậy bao giờ anh mới về?"
"Ngoan, thứ hai tuần sau anh về rồi."
Vậy là còn ba ngày nữa thôi, cô có thể cố gắng được.
"Ninh Ninh, em bật video lên đi, anh muốn nhìn thấy em."
A, vì nghĩ hôm nay anh lại không gọi tới, cô mặc váy ngủ hai dây mỏng manh thoải mái, hay nói cách khác là quá mức nóng bỏng, tóc tai cũng đang rối bời. Vội vàng vuốt vuốt vài cái, xốc chăn lên che đi phần trên, xong xuôi cô mới bật video lên.
Anh xuất hiện trên màn hình, có vẻ vừa tắm xong, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn ươn ướt. Anh ngồi tựa trên đầu giường, ánh đèn chụp chiếu sáng một nửa khuôn mặt nam tính điển trai.
"Đêm rồi mà Ninh Ninh nhà ta vẫn thật xinh đẹp."
Anh vừa cười vừa trêu cô, khiến Ninh An dù qua màn hình cũng đỏ bừng hai má, bối rối kéo chăn che nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn:
"Anh... Em tẩy trang hết rồi..."
"Ừm, anh cũng đâu biết con gái trang điểm ra sao đâu. Chỉ là nhìn em trong bộ dạng nào anh cũng thấy đẹp cả."
Anh đã nói đến vậy rồi, cô gái nhỏ cũng chẳng biết từ chối như thế nào, ngại ngùng mà nhận lời khen ấy từ anh, trong lòng còn vui như hoa nở.
Hai người cứ như vậy nói chuyện rất lâu, kể cho nhau hôm nay đã ăn gì, gặp những chuyện gì đặc biệt, cho đến khi anh hỏi:
"Đã buồn ngủ chưa?"
A, cô vì quá vui vẻ mà quên cả thời gian. Đã gần một giờ sáng rồi, có lẽ anh ấy thấy mệt lắm.
"Tử Đằng, anh đi nghỉ sớm đi."
"Anh không ngủ được, vì ai đó đấy. Anh phải nhìn ai đó ngủ ngon thì mới ngủ được."
Hoá ra anh không thấy phiền, chỉ là anh lo lắng cho cô thôi. Cô vì sự quan tâm này, vừa ngại ngùng vừa vui vẻ đến mức nói lắp:
"Vậy... Vậy chúng ta cứ để điện thoại như vậy rồi ngủ cùng nhau nhé?"
Ở bên kia, anh bỗng khựng lại một chút, sau đó liền nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Ừm, ngủ cùng nhau."
Ôi, hình như cô vừa nói gì đó rất mờ ám, sao có thể nói ba chữ đó được chứ? Anh... Chắc sẽ không hiểu lầm ý cô đâu đúng không?
Cô lắp bắp, qua tấm màn hình mà anh có thể nhìn rõ mặt cô đỏ như cà chua chín:
"Ơ... Ý em không phải thế... Em..."
"Được rồi, anh hiểu mà."
Anh cố nén cười, không nỡ chọc ghẹo cô gái da mặt mỏng này thêm nữa.
"Được rồi, ngủ đi. Bao giờ em ngủ thì anh mới ngủ được. Anh đọc truyện cho em nhé."
Cứ như vậy, đặt điện thoại bên tai, chìm vào trong giọng đọc trầm trầm dịu dàng của anh, Ninh An dần dần đi vào giấc ngủ say, điện thoại tuột khỏi tay lúc nào không biết.
Người bên kia vẫn đọc truyện, cho tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô mới dừng lại.
Nhìn màn hình điện thoại chỉ còn hướng lên trần nhà, anh khẽ hôn gió, thì thầm:
"Ninh Ninh, ngủ ngon."
Đêm nay, hình như cô mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.
Rất đẹp.