Sáng sớm hôm sau, ba chiếc xe ngựa đã đậu trước Sở Vương phủ. Sở Hạ Triều cưỡi ngựa chờ ở phía trước, cánh tay cường tráng ôm lấy dây cương, môi lạnh lùng.
Dương Trung phát mặc trên mình một bộ vải thô cũng phi ngựa lảo đảo mà theo sau Sở Hạ Kiều, mắt liếc về hướng Sở Vương phủ mà thấp giọng nói: “ Tướng quân, sau Tẩu tẩu của người còn chưa ra?”
Sở Hạ Triều không thèm trả lời.
Dương Trung Phát cười hắc hắc, đang muốn lại nói gì đó bỗng nhiên có chủ giật mình “Ra rồi!”
Sở Hạ Triều nhìn về phía tước cửa, liền thấy Nguyên Lí khoác trên mình một bộ trang phục màu sắc nhã nhặn mặt đầy tươi cười mà dẫn ngựa từ trong phủ đi ra.
Mái tóc đen của hắn được buộc cao bằng một cái đai màu đỏ tươi, quấn vào một cách tao nhã, hai bên tóc mái được vén lên một cách tinh nghịch, lộ ra ý vui mừng. Eo Nguyên Lý siết chặt lại, trên người còn treo một túi nước và một con dao găm, trên tay cầm một cây roi ngựa màu đen và đỏ.
“ôi!” Dương Trung Phát thắc mắc, “Lạc Dương cách Nhữ Dương ca trăm dặm dù có đi ngựa nhanh cũng phải mất một ngày, hắn không muốn ngồi xe ngựa, lại muốn cưỡi ngựa cả ngày ư? "
Đây không phải là việc một hai giờ mà là cả ngày, người không có thể lực tốt sợ rằng sau khi xuống ngựa cũng không khép được chân.
Vừa dứt lời, hắn liền thấy Nguyên Lí dứt khoát, nhanh chóng mà xoay người lên ngựa, tay phải thành thạo mà nắm lấy dây cương, thân hình phải được gọi là quá đẹp. Con ngựa ở dưới chân, so với Dương Trung Phát thì có vẻ ngoan ngoan nghe lời hơn nhiều.
“……” Dương Trung Phát chép chép miệng, “Nhìn cách lên ngựa thì đã biết có thẻ cưỡi ngựa mà đi cả trăm dặm.”
Nguyên Lí cưỡi ngựa đi tới bên cạnh bọn họ . Dường như là bởi vì hôm nay được về nhà, hắn phá lệ thần thái phi dương, trong mắt trong trẻo, cười tươi, khí phách thiếu niên tràn trề, “Tướng quân, khi nào chúng ta khởi hành?”
Sở Hạ Triều nhàn nhạt nói: “Bây giờ.”
Nói xong, hắn giơ roi dẫn đầu đi trước.
Nguyên Lí kéo chặt dây cương, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông ngựa, hạ giọng nói: “Đi thôi bảo bối, nuôi ngươi vạn ngày dùng ngươi một giờ, hôm nay phải chạy thật tốt.”
Con ngựa hú lên một tiếng, từng bước mà đi lên phía trước.
Trong thành Lạc Dương không thể phóng ngựa, Nguyên Lí thừa dịp cơ hội này cũng xem quang cảnh phồn hoa của thành Lạc Dương.
Hoàng đô không hổ là hoàng đô, đám người rộn ràng nhốn nháo, tường thành cao lớn nguy nga, mặt đường cũng san bằng mà sạch sẽ, không như ở nông thôn tùy ý có thể nhìn thấy phân và nước bùn.
Khi đi ngang qua Quốc Tử Học, từ trong tường vây bỗng nhiên tung ra một cái cầu đá, Nguyên Lí theo bản năng vươn tay bắt được. Ngay sau đó, liền có một thiếu niên áo trắng thò đầu ra khỏi tường, tóc vương mấy cây cỏ dại, hướng về phía Nguyên Lí hô: “Vị huynh đệ này có thể giúp ta ném cầu vào trong được không?”
Nguyên Lí trả lời: “Ngươi chờ một chút!”
Thiếu niên vội vàng nghiêng thân mình, Nguyên Lí giơ tay ném quả cầu, đá cầu trên không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, chính xác vào tay thiếu niên.
“Hảo thân tốt!” Thiếu niên kinh ngạc mà nhìn về phía Nguyên Lí, vui vẻ nói, “Tại hạ Kinh Triệu Doãn phủ Chiêm Thiếu Ninh, có thê kết bạn không?”
Nguyên Lí cười, ôm quyền nói: “Tại hạ Nguyên Lí ở Nhữ Dương, Thiếu Ninh huynh, ta xin phép đi trước.”
Ngựa dần dần đi xa, Chiêm Thiếu Ninh chớp chớp mắt, bỗng nhiên “A” một tiếng, mới nhớ tới, “Hóa ra hắn chính là Nguyên Lí ở Nhữ Dương ư?.”
Từ khi Nguyên Lí vì mẫu thân mà vào núi sâu tim kiếm suốt ba ngày chỉ vì muốn tìm được thao dược cứu người, tiếng tăm hiếu thuận của hắn nay đã được truyền đến Lạc Dương.
Chiêm Thiếu Ninh và phụ thân đều nghe được tin đồn về Nguyên Lí. Bọn họ biết Nguyên Lí dùng chút thủ đoạn để khiến thanh danh thêm nổi nhưng cũng có người sẽ cảm thấy không có gì bất thường. Giống như Chiêm Thiếu Ninh, hắn chuyện gì cũng không biết, khi còn nhỏ bởi vì tổ mẫu qua đời mà được người nhà dụ dỗ bảo khóc hai ngày sau đó có tin đồn rằng anh ta đã khóc ba mươi ngày vì cái chết của tổ mẫu, kể từ đó, mọi người nhìn thấy anh ta và khen anh có lòng hiếu thảo.
Trên thực tế Chiêm Thiếu Ninh không cùng tổ mẫu ở chung quá mấy ngày.
Ngày hôm trước Sở Vương phủ đại hỉ, Nhữ Dương Nguyên lang không đành lòng cự tuyệt lời khẩn cầu của Sở Vương phi, câu chuyện vì cứu trưởng tử mà gả vào Sở Vương phủ lại truyền khắp Lạc Dương. Đầu đường hẻm nhỏ lấy chuyện này trở thành tiêu đề để tán gẫu, làm mồi nhậu. Bởi vì tiếng thơm của Nguyên Lí vốn đã tốt, hầu hết mọi người đều khen hắn có của chỉ nhân nghĩa.
Chiêm Thiếu Ninh nhìn theo bóng dáng Nguyên Lí, từ trên tường vây nhảy xuống.
Người này cảm giác không tồi, có thể xử một xử.
*
Ra thành Lạc Dương, mọi người phi ngựa rất nhanh, không chút nghỉ ngơi. Mãi cho đến buổi trưa đói đến bụng kêu vang, mới tìm đến nơi có dòng suối dừng lại tu chỉnh.
Người hầu đem lương khô ra chia cho mọi người, Nguyên Lí ngồi trên tảng đá dưới một gốc cây, một mặt ăn nhưng chiếc bánh ngô cứng, một mặt nóng đến mồ hôi rơi đầy trán.
Ve sầu và ếch nhái có vẻ như kêu khắp bốn phía, không rõ là ở hướng nào cụ thể, kêu nhiều tới nỗi đau cả đầu.
Hắn ăn một miếng bánh ngô phải uống vào năm sáu nước miếng, không bao lâu, túi nước liền hết sạch.
Nguyên Lí cầm theo túi nước đến bên dòng suối múc nước.
Dòng suối rất rộng, nước cũng rất sâu, róc rách chảy.
Bên suối có người và ngựa ngồi chồm hổm cùng uống nước, ngựa cũng khát nước không chịu được mà vùi đầu xuống không muốn ngước lên, đông quá nên Nguyên Lý đi ngược dòng lên trên.
Thượng nguồn cỏ dại ngà càng nhiều, còn có vũng bùn nhỏ, Nguyên Lý đi một hồi liền nhìn thấy Sở Hạ Triều và Dương Trung Phát.
Dương Trung Phát xé toạc quần áo của mình đến 70 mảnh , cởi trần ngồi xổm bên nước uống nước, mắng nhiếc trời xui đất khiến, Sở Hạ Triều ngồi ở dưới bóng cây, hắn cũng cởi áo choàng bên ngoài ra, trên người rõ rang đã nóng, có chút mồ hôi ướt đẫm bên trong cổ áo.
Nhìn thấy Nguyên Lí, Dương Trung Phát nhiệt tình tiếp đón, “Tẩu tẩu cũng tới uống nước a?”
Nguyên Lí mày trừu trừu, đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, “uk.”
Dương Trung Phát nói: “Thời tiết này quỷ dị thật, buổi sáng đông lạnh đến run người, đến chính ngọ đã chuyển mồ hôi nhễ nhại, ngựa sắp xùi bọt mép.”
Nguyên Lí cũng mồ hôi đầy đầu, hắn xắn tay áo lên cao, về phía trước rửa mặt.
Núi song trong xanh, lạnh mát sảng khoái, trong trẻo. Lỗ chân long bị bịt kín nóng bức lúc nà cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này Nguyên Lí mới lấy ra túi nước, đổ đầy một bình.
Dương Trung Phát đôi mắt xoay chuyển, đáp lời nói: “Tẩu tử này kỹ năng cưỡi ngựa thật không tồi, đã bắt đầu học từ khi nào?”
“Năm sáu tuổi bắt đầu học, đầu tiên là tiểu mã, thuần thục lúc sau mới đổi thành đại mã,” Nguyên Lí cười nói, “ đó là kỹ thuật mà ta học được từ từ một lão binh Tịnh Châu.”
“Chẳng trách lại có thể tốt như vậy,” Dương Trung Phát nói, “Tẩu tẩu thân thủ quả thật cũng không tồi?”
Nguyên Lí khiêm tốn nói: “So với đại nhân còn kém xa.”
Dương Trung Phát rửa mặt, tùy tiện nói: “Tẩu tẩu chớ có khiêm tốn, ta đã lớn tuổi, ta không thể so với người trẻ tuổi sức lực tàn trề như các ngươi. Chờ một ngày có thời gian rảnh, chúng ta cùng tập luyện.”
Nguyên Lí vui vẻ đồng ý, lại cùng Dương Trung Phát hàn huyên vài câu.
Sở Hạ Triều ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi nhăn mày.
Dương Trung Phát vốn là vì thử Nguyên Lí, ai biết được hắn ta lại nói lệch đề. Ngay cả cách xưng hô “tẩu tẩu” cũng bị hắn nói nhầm thành “Nguyên công tử”, lại còn nói về ái tử nhà mình.
“Nghĩa Tuyên là con trai ta, ta chẳng bao giờ có thể tưởng tượng khi ta đã bốn mươi tuổi, thê tử của ta lại còn có thể sinh cho ta đứa con trai” Dương Trung Phát vuốt ve chòm râu, vẻ đắc ý khó nén, “Tuyên Nhi tuy mới chỉ có năm tuổi, nhưng thiên tư thông minh, biết ăn nói, chính là người có thể đọc sách rất tốt..”
Nguyên Lí cúi đầu uống nước, ngữ khí chân thành tha thiết mà nịnh hót nói: “Hổ phụ không sinh hổ tử, lệnh công tử sau khi lớn lên nhất định văn võ song toàn.”
Dương Trung Phát mừng rỡ cười to không thôi, bàn tay kích động mà vỗ vào lung Nguyên Lí, “đa tạ Nguyên công tử đã quá khen.”
Nguyên Lí bị nước làm cho sặc, trong tức khắc không làm chủ được, không xử lý kịp tình huống mà rơi xuống nước.
Dương Trung Phát sững sờ, hắn nhìn tay của mình, “Ta không cố ý!”
Ngay sau đó liền luống cuống, “Tướng quân, tẩu tẩu rớt xuống nước! Làm sao bây giờ, lão tử không biết bơi!”
Nguyên Lí vào nước trong chốc lát cũng bị làm cho hoảng hốt, dòng nước lạnh lẽo áp bách tứ phía, trong nháy mắt đã quá đỉnh đầu hắn, nghe Dương Trung Phát kêu lên, muốn đáp lại hắn một câu đừng hoảng sợ, ta biết bơi. Hắn đang chuẩn bị điều chỉnh tư thế mà nổi lên khỏi mặt nước, nước đột nhiên bắn tung tóe, một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo sau của Nguyên Lý và thô bạo nhấc anh ta lên khỏi mặt nước.
Nguyên Lí vừa từ dưới nước lên, Sở Hạ Triều căng chặt hàm dưới, cả người ướt đẫm mà đưa hắn vào bờ.
Tới bên bờ, Sở Hạ Triều ném Nguyên Lí lên, sau đó một mình sải bước đi lên.
Nguyên Lí cổ họng còn có chút ngứa, hắn nằm nghiêng ho khan một tiếng rồi sau khó không khỏi kinh ngạc mà nhìn Sở Hạ Triều, “Ngươi cũng không biết bơi?”
Sở Hạ Triều tuy rằng nhảy xuống nước cứu hắn lên, nhưng hoàn toàn là ỷ vào vóc dáng cao lớn, chân dẫm xuống đáy sông mà bước đi lên.
Nguyên Lí cúi đầu, quả nhiên thấy được nước bùn bám đầy chân và giày Sở Hạ Triều.
Sở Hạ Triều sắc mặt không tốt lắm, hắn cởi áo ra vắt hết nước, cơ bắp trên chiếc lưng trần cường tráng rắn chắc, tất cả đều là giọt nước tinh xảo đặc sệt, tóc cũng ướt đẫm.
Dương Trung Phát sợ tới mức chân mềm nhũn, ngồi ở trên bãi cỏ, "Quân ta ở phương bắc không giỏi bơi lắm, huynh đệ bơi giỏi đều không đi theo, may mà nước không sâu, tướng quân có thể đem ngươi lên, Nguyên công tử, ngươi thật sự làm ta sợ muốn chết. "
Nguyên Lí cả người cũng ướt sũng, hắn ngồi dậy, không để ý chính mình, ngược lại cau mày. Bệnh nghề nghiệp phạm vào, nhịn không được lo lắng sốt ruột nói: “Như vậy làm sao được. Các ngươi đều không biết bơi, sau nà sao có thể đánh thủy trận?”
Dương Trung Phát như là nghe được chuyện cười, “Chúng ta đánh đều là đánh trên rừng trên cạn, bọn họ so với chúng ta còn đang thiếu nước, lấy đâu ra nước để mà đánh thủy trận.”
Nguyên Lí đứng lên, gỡ đai lưng, cởi áo ngoài ra, “Nhưng một khi thật muốn đánh một trận thủy, các ngươi chẳng phải là phải chắc chắn sẽ thua sao?”
Dương Trung Phát miệng như đang muốn nói gì đó, lại không thể phản bác. suy nghĩ của hắn đã lạc đường, hắn suy nghĩ lại lời Nguyên Lý vừa nghĩ tới, đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, " Nếu là biết bơi, chúng ta đánh trận thủy cũng sẽ chiếm không ít lợi thế. Phương bắc tuy thiếu nước, cơ hội ngồi thuyền cũng ít, không có nơi luyện tập, lên thuyền sẽ còn cảm thấy choáng váng không thể đứng dậy. "
Nguyên Lí cũng biết đây là phương bắc vè cơ bản điều kiện thiếu hụt. Luận về nước, phương nam mạnh hơn so với phương bắc, lục sư cùng với vừa lúc tương phản. Nhưng Trần Vương Trần Lưu liền đóng tại vùng Giang Đông , về sau thiên hạ đại loạn, thế tất sẽ phai cùng Giang Đông đánh nhau.
Dương Trung Phát bỗng nhiên kích động mà vỗ tay đôi tay, dường như nghĩ ra một cách hay, “Có! Đến lúc đó sửa con thuyền thành một khối với nhau, ta sẽ kết nối chúng với nhau, điều này không làm giảm sự lắc lư, giống như đi bộ trên mặt đất ư ? "
Nguyên Lý thầm nghĩ ngươi và Tào Tháo đúng là có điểm chung, "Vậy nếu có người dùng lửa tấn công, vừa đúng lúc gió thổi đúng hướng bất lợi với ngươi, chẳng phải ngươi sẽ bị thiêu cháy từ đầu đến chân sao?"
Dương Trung Phát cứng họng, “Chuyện Này……”
Sở Hạ Triều nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Lí, “Ngươi biết bơi?”
Nguyên Lý đã cởi băng đô, mái tóc đen ẩm ướt buông dài trên lưng, vò mạnh nước trên tóc, ném nòng nọc mang theo xuống suối, "Ừ."
Sở Hạ Triều như suy tư gì.
Sở Hạ Triều và Nguyên Lý cả người đều ướt sũng, Dương Trung Phát đi lấy quần áo phơi cho bọn họ.
Làm theo Sở Hạ Triều, Nguyên Lý khoác áo choàng ngoài lên cành cây nhỏ để nước chả bớt, lại cởi thắt lưng trên người, vừa định cởi ra thì thoáng thấy thân trên của Sở Hạ Triều. .
Cơ bắp đầy đặn, cơ bụng nổi rõ trông thấy được, vai rộng, eo hẹp, đường cong từ lưng xuống eo rất mượt mà, đường Nhân Ngư khoét sâu đến eo quần..
Nguyên Lí còn đang mải ngắm nhìn thân hình đẹp ở trước mặt hắn, mình ngược lại có vẻ có chút gầy yếu, Nguyên Lí yên lặng mà lại đeo thắt lại đai lưng. Chẳng mấy chốc, hai người hầu đã mang quần áo đến.
Sở Hạ Triều vô cùng bình tĩnh, cũng không có dự định trốn đi thay, cứ như vậy ngồi ở trong bóng cây cởi quần áo, Nguyên Lý không mặt dày tới vậy liền trốn vào trong rừng cây mặc quần áo.
Sau khi Sở Hạ Triều thay quần áo, Nguyên Lý còn chưa đi ra, Sở Hạ Triều tình cờ nhìn vào trong rừng cây, thấy thấp thoáng một bóng lưng trắng nõn rắn chắc.
Vô tình dẫm lên nhánh cây.
Nguyên Lí quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy bóng lưng Sở Hạ Triều bước nhanh rời đi.
Bởi vì hai người bọn họ rơi xuống nước ngoài ý muốn, thời gian nghỉ ngơi kéo dài tới nửa canh giờ, chờ tới bọn họ hong lại tóc sau đó tiếp tục lên đường,tránh để cảm nhiễm phong hàn.
Nguyên Lí thoải mái thanh tân mà đi trở về trong đám người, sau sự việc làm hắn càng thêm đói bụng. Đã quá nửa canh giờ, Nguyên Lí cũng không nghĩ lại gặm sống bánh ngô nguội. Hắn bảo Mạnh hộ vệ dẫn người đi săn thú, kêu Lâm Điền đi đốt đống lửa.
Những người khác sợ nóng, nhanh chân trốn đi rất xa. Chỉ có những người đi theo Nguyên Lí khó nén sự hưng phấn, động tác lưu loát xử lí nguyên liệu nấu ăn.
Mạnh hộ vệ thu hoạch vụ mùa bội thu, mang tới đầu một con nai cùng một con gà rừng. Hắn đem đồ vật xử lý tốt, Nguyên Lí yêu cầu hắn tìm tới một mảnh lá chuối tây.
Người hầu lấy nguyên liệu ra.
Bắc Chu khi nấu ăn gia vị tuy rằng chỉ có muối và tương, nhưng đất rộng của nhiều, Nguyên Lí ở hiệu thuốc tìm được không ít vị có thể sử dụng làm gia vị. Thật sự thèm, hắn liền bảo người đánh một cái cho mình đỡ thèm.
Hiện giờ Nguyên Lí đã thành thạo sử dụng nguyên liệu nấu ăn, Nguyên Lí đã quen việc. Hắn dùng lát gừng chà lau qua thịt gà cho bớt tanh, lại dùng muối cùng tương đem thịt gà ngâm một lát. Mạnh hộ vệ xiên thịt nai, lại dùng hồi hương cùng hành gừng tỏi nhét vào bên trong con gà rừng.
“Rượu đâu?”
Lâm Điền hai tay đưa lên bầu rượu, Nguyên Lí đổ ra nửa bình rượu.
Trên cây gần đó vẫn còn có quả xanh mọc lên, Nguyên Lý kêu người làm hái một ít, cầm một quả lên nếm thử, mày nhíu lại vì chua..
Nhưng mà quả như vậy, vừa lúc có thể làm một gia vị.
Nguyên Lí dùng sức, vắt trái cây thành nước sốt sau đó sát lên da gà rừng và trên mặt thịt, sau đó gói vào lá chuối đã rửa sạch, đắp bùn vàng rồi vùi xuống đống lửa.
Khi nướng như vậy, phương pháp cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ khác là nướng tên lửa. chẳng mấy chốc, mùi thơm hấp dẫn trong miệng từ từ truyền đến.
Dương Trung Phát nuốt nuốt nước miếng, lúc trước cảm thấy Nguyên Lí xử lý nguyên liệu nấu ăn kỳ quái, lúc này lại mặt dày đi lên nói, “Nguyên công tử, có thể chia sẻ cho ta một chút không?”
Nguyên Lí là người đại khí, hắn không chia cho Dương Trung Phát, mà còn cho người khác một miếng thịt nai non nóng hổi.
Mọi người ăn đến miệng bóng nhẫy, hai mắt sang ngời, đầu lưỡi nóng nhưng cũng không chịu ăn chậm lại. Sở Hạ Triều nuốt ba miếng thịt nai to bằng lòng bàn tay, chậm rãi đi tới đống lửa ngồi xuống.
Nguyên Lí không so đo hiềm khích trước đây mà đem một cái chân nai to đưa cho hắn, cười tủm tỉm hỏi: “Không biết ta lúc trước đắc tội gì với tướng quân?”
Dương Trung Phát khụ khụ giọng nói, bắt đầu câu chuyện, “Nguyên công tử, ngươi có điều không biết .”
Nguyên Lí nhìn về phía hắn, “Hả?”
Dương Trung Phát nói: “Chúng ta lần này từ Bắc Cương trở lại Lạc Dương, là vì quân lương của mười ba vạn chiến sĩ Bắc Cương mà đến.”
Quân lương mười ba vạn chiến sĩ?
Nguyên Lý trong lòng rung động, yên lặng lắng nghe, mái tóc đen xõa trên vai, làm cho khuôn mặt bên cạnh dịu dàng như nước.
Những que diêm kêu tanh tách và thịt nai sốt xèo xèo với dầu.
Dương Trung Phát vốn là đang diễn kịch, nhưng trong lời nói cũng không khỏi mang theo một chút cảm xúc thật, "“Tiên Bi cùng Hung Nô lòng muông dạ thú, luôn để mắt đến đất phía bắc Trung Nguyên. Đến xâm lược biên cương Trường Thành của ta." , giết người Bắc Chu của ta, cướp đất Bắc Chu của ta, Bắc Cương mười ba vạn Chiến Sĩ của ta là một bức tường thành cao ngất khác, bảo vệ tất cả những người Hồ đang ở Bắc Chu! Khổ như thế nào chính chúng ta là người rõ nhất, công trạng chúng ta không nhắc đến nhưng mười ba vạn chiến sĩ Bắc Cương đã ở đây một năm, năm nay đã là tháng ba, nhưng bóng dáng của quân lương đều không thấy, ngay cả những binh sĩ này đã lâu không ăn một bữa no... "
Dương Trung Phát nói được vài câu thì đã rơm rớm nước mắt rồi, "Tướng quân của ta đánh giặc ở phía trước, quân lương đều do tiếp viện ở phía sau, lúc trước trong triều còn có Tiểu Các Lão , Tiểu Các Lão ít nhất hàng năm đều gửi quân lương cho ta đúng hạn, nhưng vì Tiểu Các Lão ốm nặng nên trong triều không ai còn nhớ đến 13 vạn Chiến Sĩ của Bắc Cương ta nữa, ta chờ thư của triều đình nhưng triều đình không trả lời. Lương thực ở biên cương đang cạn kiệt , ngày nào cũng chỉ húp một bát cháo mỏng, uống xong còn không có cảm giác đã ăn, đứa bé còn không chịu nổi thì làm sao các tướng sĩ có thể chịu được. Nguyên công tử, chúng ta. đang thực sự đói. "
Nguyên Lý nhớ lại những ngày còn làm công tác hậu cần, anh biết mỗi người lính được ăn bao nhiêu trong một ngày sau khi luyện tập vất vả, một vạn người đã là một con số không tưởng, nhưng 13 vạn người cần bao nhiêu lương thực trong một ngày? Đó là một con số đáng sợ.
Nhưng ở cổ đại, rất ít có binh lính có thể đều ăn no bụng mỗi ngày.
Nguyên Lí biết huấn luyện sẽ không tốt như thế nào, hắn cũng cảm giác được, hai mắt đỏ lên.
Thời xưa, đa số người đi lính đều là những người tị nạn, những người tị nạn nhập ngũ chỉ để có cơm no áo ấm, cuộc sống cũng chẳng đáng giá hơn cỏ rơm bên đường.
Vinh dự, áo gấm về làng, bảo vệ quốc gia. Đây là điều mà hầu hết mọi người chưa bao giờ nghĩ đến, ăn không đủ no, còn không biết mình bao nhiêu tuổi thì làm sao có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy ? Những Chiến Sĩ nơi biên cương này sợ rằng họ còn không biết rằng họ đang làm rất tốt nhiệm vụ bảo vệ quốc gia đại sự.
Ý tưởng trong đầu Nguyên Lí dường như càng thêm có động lực.
Hắn có thể thấy được, Sở Hạ Triều thiếu một người có thể ở phía sau giúp hắn lo mọi việc.
Trước kia người giúp Sở Hạ Triều cung cấp quân lương là Sở Minh Phong, nhưng mà Sở Minh Phong sắp không qua khỏi.
Nguyên Lí tuy không co binh mã, lại nhiều kinh nghiệm có đủ tự tin đe có thể nuôi quân dưỡng mã. Sở Hạ Triều có binh có mã, lại thiếu một người giỏi lo hậu cần.
Như vậy chẳng phải đúng là có thể hợp tác cùng nhau, cùng nhau mà thắng cục diện?
Nhưng đây chỉ là một ý tưởng nảy ra nhất thời, Nguyên Lý vẫn giữ những ý nghĩ này trong lòng, không để lộ một chút nào trên mặt.
Dương Trung Phát lau nước mắt, khẽ thở dài, “Nguyên công tử, chúng ta đều là người một nhà, ta cũng nên nói thẳng với ngài. Triều đình hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, quốc khố trống không, nhất định sẽ không cho chúng ta quân lương. Trước đó vài ngày, chúng ta thật vất vả mới có một kiện hàng hóa có thể duy trì quân lương, nhưng không nghĩ tới số hàng hóa này ở nửa đường bị một đám nạn dân cướp đi.”
Nguyên Lí có chút kinh ngạc, “Bị nạn dân cướp đi rồi?”
Dương Trung Phát nhìn vẻ mắt ngơ ngác không biết gì của hắn, trong lòng cũng bắt đầu do dự, “Đúng vậy” Lại nói tiếp “cũng có duyên, số hang hóa bị cướp đi kia, vừa lúc so với huyện Nhữ Dương cực gần.”
Nguyên Lí mày chậm rãi nhíu lại, vẫn luôn cười khóe môi thu liễm, “Đại nhân tra được nhóm người này là ai sao?”
Dương Trung Phát cười khổ, “Thật không dám giấu giếm, ta còn không tra được.”
Nguyên Lí thở dài, “Nếu ở chung quanh huyện Nhữ Dương thực sự có nạn dân như vậy, lòng ta khó an. Dương đại nhân, nếu là ngươi phát hiện dấu vết gì để lại, cứ việc nói cho ta, ta nguyện vì ngươi giúp một tay.”
Dương Trung Phát sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Sở Hạ Triều, nháy mắt vài cái.
Tướng quân, tẩu tẩu dường như thật sự chuyện gì cũng không biết.
Sở Hạ Triều biết không tra ra chuyện gì, nhẹ giọng mở miệng nói: “chín rồi.”
Nguyên Lí bừng tỉnh, mới nhớ tới phía dưới đống lửa còn có thịt gà. Hắn đem đống lửa dập tắt đi, dùng gậy gỗ đào con gà ở phía dưới, dùng sức gõ nát bọc đất đỏ phía trên.
Một đám người liền vây xung quanh hắn xem, vừa đập vỡ vỏ đất đỏ bên ngoài, một mùi hương thơm liền bay ra nồng đậm, lan toa khắp cả một vùng. Không ít người nuốt nuốt nước miếng, bụng lại bắt đầu kêu lên.
Dương Trung Phát lau lau miệng, còn chưa ăn cũng đã cảm nhận được mỹ vị, “Tay nghề của Nguyên công tử này thật tuyệt, ta thấy so với món ngon nhất Lạc Dương kia còn thơm ngon hơn nhiều!”
Nguyên Lí cười ha ha.
Lá chuối tây đã bị hong khô đến héo, thịt gà rừng cũng đã mềm nhũn, mùi hương nồng đậm, tươi ngon, ngọt bùi, trái cây thanh hương lại càng thêm ngon vạn phần. Chỉ là một con gà thật sự là thiếu, ngoại trừ Nguyên Lí và Sở Hạ Triều, những người khác cũng không được một hai miếng.
Sở Hạ Triều ăn đến không còn gì, Nguyên Lí nghẹn họng nhìn đống thịt trân trối, một con gà bị một mình hắn ăn hơn phân nửa, ăn xong vẫn chưa hài lòng.. Nhưng việc này không nên chậm trễ, sau khi cơm nước xong, mọi người lại lên đường đi về huyện Nhữ Dương .
Một ngày ra roi thúc ngựa, khi màn đêm buông sắc bao phủ kín đỉnh núi, đoàn người cuối cùng cũng có thể tới huyện Nhữ Dương.