Dịch Nam Yên không biết rằng địa vị của mình đã tăng lên một cách khó hiểu, cô hài lòng nhìn bộ quần áo hiện tại của Diệp Sơ Hạ, sau đó nhét bữa sáng do Dương Thư mang đến vào lòng nàng, rồi quay người đi thay quần áo.
Diệp Sơ Hạ uống sữa chưa được bao lâu thì Dịch Nam Yên đã thay quần áo đi ra, nàng quay đầu lại, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vào mùa hè, Dịch Nam Yên hiếm khi mặc quần, đặc biệt là quần dài, nhưng bây giờ cô mặc một chiếc quần dài ra ngoài, không chỉ vậy, nếu không nhìn vào sự khác biệt về chi tiết, trang phục của cô trông không khác gì với Diệp Sơ Hạ, thậm chí màu sắc cũng như nhau.
Dịch Nam Yên cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng cô vẫn tự tin nói: "Nhìn gì? Lát nữa tôi còn phải đến phòng gym, mặc như này có vấn đề gì không?"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, lắc đầu, cúi đầu gặm bánh bao.
Dịch Nam Yên thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, mở tủ quần áo ra cô cũng không biết mình có bị điên hay không, những chiếc váy xinh đẹp treo trên đó không mặc, mà đi chọn bộ này từ đống quần áo chồng chất như bị ma dựa.
Tuy nhiên, cô đã tìm được lý do để thuyết phục bản thân rằng đúng lúc mấy ngày nay cô không đến phòng tập, mặc váy rất bất tiện, nhưng cô hoàn toàn quên mất mình chỉ thay đồ thể thao sau khi đến phòng tập.
Cô ngồi đối diện với Diệp Sơ Hạ và chậm rãi ăn bữa sáng, nhìn thấy Diệp Sơ Hạ tự nhiên trong lòng cô có chút vui mừng khôn tả.
Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng cũng cảm thấy phức tạp khó tả.
Chắc cô không biết rằng mỗi khi cô vui vẻ cố gắng kiềm chế bản thân nhưng thực chất lại rất lộ liễu, cô dùng sức kìm nén đôi lông mày, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, khóe môi luôn không nhịn được nhếch lên.
Diệp Sơ Hạ đã lớn từng này, nhưng nàng chưa bao giờ mặc loại quần áo tựa tựa những set đồ cho hội bạn thân như này với các bạn cùng trang lứa.
Có thể trong cốt truyện, vì muốn làm nổi bật sự thê thảm của nữ chính, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua người cùng giới nào có ấn tượng tốt với nàng, chỉ có một số ít, lại còn là sau khi tiếp xúc mới thay đổi ấn tượng về nàng.
Đôi khi Diệp Sơ Hạ tự hỏi liệu có phải nàng trông đặc biệt thích hợp thu hút những người kỳ lạ hay không, nếu không thì tại sao từ bé đến lớn nàng chưa từng gặp một người bạn nào có suy nghĩ bình thường vậy?
Khi một người rơi vào môi trường luôn phủ định bản thân trong một thời gian dài, sẽ khiến họ rất dễ dàng bác bỏ chính mình, nếu Diệp Sơ Hạ không có sự giáo dục của gia đình, có lẽ trong môi trường này, nàng không tự ti thì cũng sẽ cảm thấy rằng có thể mình trời sinh là không được lòng mọi người, nếu không tại sao người khác lại nhắm vào nàng một cách vô duyên vô cớ như vậy?
Diệp Sơ Hạ đã qua cái thời mà nàng hâm mộ với những người có bạn bè từ lâu rồi. Trong thời đại mà việc chị em tốt mặc đồ cùng kiểu nhưng khác màu là điều rất phổ biến, Diệp Sơ Hạ thường thuộc về ví dụ tiêu cực, một khi nàng đụng hàng với ai đó thì người đó sẽ không bao giờ mặc bộ quần áo đó nữa, đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hạ gặp phải người cố tình muốn đụng hàng với nàng.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù nàng đã không quan tâm đến những thứ này từ lâu rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy hành vi lén la lén lút của Dịch Nam Yên... ờm... có chút đáng yêu.
Mặc dù nàng cảm thấy đây không còn là lén lút nữa, nhưng trong lòng Dịch Nam Yên, có lẽ cô cảm thấy mình kiếm cớ rất hoàn hảo đúng không?
Nàng cúi đầu để che giấu nụ cười trong ánh mắt, sau khi ăn sáng, nàng và Dịch Nam Yên cùng nhau ra ngoài.
....
.........
Chiếc xe thể thao lái thẳng đến tầng dưới của ký túc xá, Diệp Sơ Hạ vẫy tay chào tạm biệt cô.
Dịch Nam Yên nhìn nàng một cái, không biết tại sao lại nổi máu tsundere, hếch cằm lên coi như lời chào tạm biệt, giây sau khởi động xe thể thao rời đi.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt và mãn nhãn trước skill thay đổi sắc mặt của Dịch Nam Yên, rõ ràng vừa rồi cô có chút ngại ngùng khi nàng ngồi ghế phụ, thậm chí còn mở cửa sổ bật điều hòa, bây giờ nàng vừa xuống xe, cô lập tức thay đổi sắc mặt.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy rằng đây có thể được gọi là một kỹ năng độc đáo của cô.
Nàng lắc đầu, không quan tâm đến tâm trạng thay đổi thất thường của Dịch Nam Yên, quay người bước lên lầu.
Lúc này, cửa ký túc xá đã mở, bởi vì sáng nay ở khoa bạn cùng phòng nào đó có một tiết học không thể bỏ lỡ, mặc dù bình thường bọn họ coi nhẹ tiết học này, nhưng khi nhắc đến điểm danh thì dù không muốn dậy cũng phải dậy đi học.
Dù sao thì bọn họ không có những người bạn tốt có thể điểm danh thay họ.
Diệp Sơ Hạ đạp con gián chạy ra khỏi khe cửa một cách vô cảm, đẩy cửa ra và đi vào.
Nhìn xem, đây là nơi kỳ lạ của họ mà nàng đã từng nói, ký túc xá nữ nào có thể chất đống quần áo một hai tuần chưa giặt, có thể ăn quà vặt không dọn, đến nỗi thu hút chuột đến trú ngụ, gián tới hoành hành?
Thành thật mà nói, nếu không phải xót tiền, Diệp Sơ Hạ đã chuyển ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng giờ đây cuối cùng nàng cũng có thể dọn ra ngoài, mặc dù trêu mấy tên đần này rất vui, nhưng môi trường ký túc xá này thực sự khiến Diệp Sơ Hạ không thể chịu nổi.
Khi Diệp Sơ Hạ vào ký túc xá, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người, một người nằm trên giường chưa dậy, người còn lại vội vàng trang điểm, có lẽ là vì có việc gấp, khi nàng về nhưng không mở miệng châm chọc mà chỉ trợn mắt rồi quay đầu đi.
Diệp Sơ Hạ cũng không quan tâm lắm, nàng liếc nhìn lịch học, vì dự định tham gia kỳ thi lên cao học nên nàng đã không bỏ lỡ bất kỳ khóa học nào, nàng thường xuất hiện xung quanh giảng viên để tạo ấn tượng tốt, dù sao ngày nào nàng cũng có mặt, giảng viên không nhớ mặt nàng mới là lạ.
Bây giờ nàng không còn ý nghĩ này nữa, nhưng dù sao nàng đã kiên trì lâu như vậy, bất kể thế nào, nàng phải giành được học bổng học kỳ này, nếu không, những nỗ lực của nàng từ đầu học kỳ đến giờ chẳng phải đổ sông đổ biển sao? Vì vậy, hiện tại, Diệp Sơ Hạ không có kế hoạch trốn học để làm những thứ khác.
Đối với những người không có mục tiêu mà nói, học đại học có thể nói là rất nhàn, cho dù trượt một khóa, chỉ cần không quá thái quá, đều có thể được thi lại, nhưng đối với những người có mục tiêu, cuộc sống đại học vẫn phong phú.
Nếu không có những ký ức đó trong giấc mơ, Diệp Sơ Hạ sẽ giống như những người này, nàng sẽ không buông bỏ thời gian đại học và tận dụng tất cả những lợi thế để kiếm lời cho mình, bây giờ cách làm của nàng thực ra cũng giống vậy, điểm khác biệt duy nhất là nàng không muốn học hành chăm chỉ và không muốn làm giáo viên nữa.
Diệp Sơ Hạ thực sự rất ghét dạy trẻ, bởi vì một số đứa con nít ranh không phải chỉ cần mời gia sư giỏi là có thể dạy dỗ tốt, mà vấn đề là chúng ngứa đòn, nếu không phải vì tiền, nàng thậm chí còn chẳng thèm cho chúng một ánh mắt nữa là.
May mà bây giờ không phải đối mặt với những điều này.
Diệp Sơ Hạ tính toán thời gian, sau khi xác nhận rằng chuyến đi tới lui từ bệnh viện thú cưng sẽ không làm trễ nải thời gian của mình, nàng lấy điện thoại di động của mình đến bệnh viện thú cưng và chụp một vài bức ảnh về chú mèo con từ nhiều góc độ khác nhau rồi mới rời đi.
Lúc này, tác dụng gây mê của mèo con đã hết, nhìn thấy Diệp Sơ Hạ thì kêu to, có lẽ nó rất đau.
Mèo là sinh vật có khả năng chịu đau rất mạnh, nhưng mạnh đến đâu cũng có giới hạn, chưa kể sinh vật luôn không nhịn được tỏ ra yếu thế khi đối mặt với người gần gũi với chúng.
Qua tấm kính, Diệp Sơ Hạ không thể chạm vào nó, vì vậy nàng chỉ có thể nhỏ giọng an ủi nó.
Có lẽ vì vật nhỏ này mà nàng đã tốn rất nhiều tiền, Diệp Sơ Hạ thực sự hy vọng rằng nó sẽ khỏe mạnh.
Một con mèo nhỏ lên bàn mổ tốn rất nhiều tiền, chi phí điều trị theo dõi cũng không thấp hơn khi mổ, nhất là nó thiếu chi trước, làm gì cũng bất tiện, phải được nuôi dưỡng tỉ mỉ hơn những con mèo khác, đó lại là một khoản chi phí lớn khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Sơ Hạ cảm thấy nôn nóng, so với phần lớn bạn bè đồng trang lứa, nàng thật sự rất biết tiết kiệm, nhưng chi tiêu cũng không nhỏ, dù sao quần áo trên người nàng không rẻ, cho nên tiền dành dụm của nàng cũng không nhiều, nếu không làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở.
Mặc dù nàng có ý định lợi dụng Dịch Nam Yên, chẳng hạn như ăn ké một bữa hay thứ gì đó, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng cô như một cái máy ATM biết đi, tất nhiên, vật nhỏ của ai thì người nấy nuôi, mặc dù với mức độ nhẹ dạ cả tin của Dịch Nam Yên, thì ngay cả khi nàng thực sự coi cô là một cây ATM, cũng chưa chắc cô đã phát hiện ra.
Thật sự là kỳ tích khi một người như vậy đến giờ vẫn chưa bị lừa.