Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 116: Là Vì Cứu Ông Ấy?


"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Điện hạ!"

Phạm Chu và Vân Hoài đều kinh hãi, bóng dáng Giang Uẩn thoáng chốc lướt qua, giống như chú chim non bay vào biển lửa.

Sắc mặt Tùy Hành cũng thay đổi, khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh màu xanh ấy biến mất, con ngươi hắn co lại, trái tim gần như vỡ tung. Thế lửa dữ dội nhưng không sánh bằng khinh công hơn người của Giang Uẩn, nếu đổi thành kẻ khác mạo hiểm xông vào, chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Tuy đây là lần đầu tiên Tùy Hành thấy Giang Uẩn có bản lĩnh như vậy.

Từ Kiều lo lắng hỏi: "Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Tùy Hành nắm chặt cán dao, hít sâu một hơi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nói: "Đợi."

Lúc này hắn buộc phải giữ bình tĩnh, không được mất kiểm soát.

Khắp nơi đều là ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Một đường xông vào, Giang Uẩn gặp vài sát thủ đài Thanh Tước, y dùng tay làm động tác giả, đám sát thủ đó nhìn thấy sợi bạc phóng ra từ tay áo Giang Uẩn, bọn họ lập tức kinh hãi, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Bọn họ không phải là những sát thủ thông thường, mà là tử sĩ của Tề vương, cho dù mắc kẹt trong biển lửa không thể ra ngoài cũng phải thề chết bảo vệ ông ta. Tề vương dựa vào đài Thanh Tước thống trị thiên hạ, đây không chỉ là nơi sa đọa hưởng lạc mà còn là nơi ông ta thu thập tình báo các nước. Tề vương chỉ cần ngồi trên đài cao là có thể nắm rõ thế cục thiên hạ trong lòng bàn tay. Ở một góc độ nào đó, tòa cung điện đầy rẫy tội ác này chính là gốc rễ để Tề vương bảo vệ thiên hạ mục nát của Tề quốc. Lúc Tề vương mới đăng cơ, ông ta còn tuyên bố trước mặt đám triều thần rằng, "Thanh Tước còn, Tề quốc còn; Thanh Tước mất, Tề quốc vong", "Thanh Tước chính là tai mắt của quả nhân, bôi nhọ Thanh Tước, đồng nghĩa với việc bôi nhọ quả nhân".

Đài Thanh Tước xây dựng đến nay đã hơn ba mươi năm, thời gian còn lâu dài hơn cả sự nghiệp làm quan của đám quý tộc Tề quốc. Mọi người đều biết, hai chữ Thanh Tước là vảy ngược của Tề vương, tuyệt đối không thể phỉ báng xúc phạm. Tề quốc là quốc gia được cai trị bởi tầng lớp quý tộc, ngay cả gia tộc họ Điền có căn cơ sâu xa, mỗi năm đều phải chủ động dâng lên những thiếu niên có dung mạo xinh đẹp vào đài Thanh Tước để hầu hạ Tề vương. Hai năm đầu kể từ khi Tề vương lên ngôi, hai vị quan Ngự sử có tính cách cương ngạnh vì mắng chửi Tề vương xây đài Thanh Tước, hoang dâm trụy lạc mà bị ông ta cho nổ tung bằng pháo. Cả triều đường từ đó im hơi lặng tiếng, không còn ai dám nhắc đến hai chữ Thanh Tước ở trước mặt Tề vương.

Vô số sợi chỉ bạc lao về phía Giang Uẩn, Giang Uẩn xoay người né tránh, tựa như những con cá bơi lội trong nước. Sau đó thân hình y nhẹ nhàng như chiếc lá, dễ dàng thoát khỏi sự tấn công của sợi bạc, y rướn người nhảy sang một đài cao khác.

Đám sát thủ lại lần nữa kinh ngạc, một người trong số đó không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tuy nhiên, Giang Uẩn không cho bọn họ cơ hội mở miệng, sợi bạc trong tay y bắn ra tứ phía, đồng thời quấn lấy cổ họng bốn tên sát thủ, vặn đứt cổ họ.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, hai sát thủ còn lại dùng ánh mắt như thấy quỷ nhìn Giang Uẩn. Có thể phóng ra bốn sợi bạc cùng một lúc, điều này đòi hỏi khả năng khống chế lực và kỹ năng quan sát cực kỳ nhạy bén, ngay cả sát thủ mạnh nhất trong số họ, nhiều nhất chỉ có thể phóng được ba sợi, rất ít người đạt tới bốn.

Vị công tử trẻ tuổi nhìn có vẻ nho nhã này sao có thể sử dụng được tuyệt chiêu của Thanh Tước?

"Là ngươi."

Phía sau đột nhiên có người khàn giọng lên tiếng.

Một bóng người màu đen không biết đã đứng sau lưng Giang Uẩn từ lúc nào. Đối phương đáp xuống vị trí thanh xà ngang đang cháy, giống như một u hồn không còn hơi thở nhìn về khung cảnh bên dưới đài, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Giang Uẩn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đen hơi cụp xuống, thân ảnh màu xanh lập tức lướt qua đám lửa.

Khi hai sát thủ nhìn thấy bóng người màu đen đó, bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sau đó chậm rãi quỳ xuống.

Mười sợi bạc kết thành mạng nhện, lặng lẽ giăng khắp tòa cung điện đang cháy, giống như một con rắn đang phun ra nọc độc, từ từ lao về phía Giang Uẩn.

Giang Uẩn im lặng lắng nghe, ngay lúc sợi bạc sắp chạm vào lưng, y lập tức đưa tay sờ thắt lưng rồi nhảy lên như một con bướm. Một thanh kiếm nhuyễn bất ngờ bắn ra, giống như làn nước thu xuyên qua không trung, xé toang lớp mạng nhện.

Tề Tử Kỳ, ông lão và Đoàn Thất cũng chạy đến.

Vốn dĩ bọn họ muốn đuổi theo Giang Uẩn, nhưng tốc độ không thể nhanh bằng y.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Uẩn lao vào biển lửa, Tề Tử Kỳ vô cùng hoảng hốt.

Thời gian trôi qua, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, gần như biến cả bầu trời thành biển đỏ.

Đôi mắt Tùy Hành cũng ngập tràn ánh lửa, khóe môi hắn mím chặt, một giọt mồ hôi hiếm hoi chảy ra từ thái dương, ánh mắt vẫn dán chặt vào đài cao.

Phạm Chu, Vân Hoài và các tướng lĩnh Giang quốc đều sốt ruột nhìn chằm chằm tòa cung điện ngập chìm trong tia lửa cuồn cuộn, lòng nóng như lửa đốt.

Trong lầu các, Giang Uẩn dùng kiếm cắt cổ gã đàn ông mặc đồ đen trên xà ngang, sau đó giết chết hai tên sát thủ khác, tiếp đến y cất thanh kiếm nhuyễn, nhanh chóng lao lên đài.

Âm thanh ngọn lửa nuốt chửng thanh xà ngang khẽ lướt qua tai, tựa như có vô số ngôi sao lửa rơi xuống mặt đất.

Tuy nhiên, vào lúc này, Giang Uẩn biết rằng bên ngoài có hàng ngàn binh lính đang chờ đợi y, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của y. Giang Uẩn không còn nhớ lại những chuyện quá khứ, cũng không còn cảm giác ngột ngạt khi bị ác mộng quấn lấy.

Y quá quen thuộc với tòa cung điện này, thậm chí nhắm mắt cũng có thể tìm được lối ra.

Cuối cùng Giang Uẩn đã đến được tòa cung điện nơi ngọn lửa bốc cháy, y ném sợi bạc giết chết đám sát thủ canh giữ bên ngoài, sau đó lại dùng sợi bạc mở cánh cửa bị cháy đen, bước vào trong.

Do thế lửa lan rộng, cơ quan che chắn bên ngoài mật thất đã bị thiêu rụi thành tro, cửa mật thất mở ra, tấm màn che bên trong bị lửa đốt cháy, thân hình vạm vỡ của Tề vương nằm sải lai trên mặt đất, máu đen chảy ra từ thất khiếu* của ông ta.

*Bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.

Giữa làn khói dày đặc, Giang Uẩn nhìn thấy một góc y phục màu đen.

Đây là lần đầu tiên y nhìn người đó ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy y phục trên người ông, cũng nhìn thấy hoa văn hoa lan thêu chỉ bạc trên quần áo ông.

Giang Uẩn cảm giác lồng ngực mình đau nhói, y vội vã chạy vào, nhìn thấy Đoàn hầu đang ngồi trên bậc thềm, đầu gối co lại, hai mắt nhắm nghiền. Giang Uẩn run rẩy đưa ngón tay lên mũi ông, sau đó bế người lao ra khỏi đài cao trước khi cả cung điện sụp đổ.

Bên ngoài, Tùy Hành không nhịn được nữa, hắn nhảy xuống ngựa, lúc này Từ Kiều đột nhiên hưng phấn chỉ về phía trước nói: "Điện hạ, mau nhìn xem, Dung Dữ điện hạ ra ngoài rồi!"

Tùy Hành mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người màu xanh, ống tay áo phất phơ bay ra khỏi biển lửa như một chú chim non. Sau khi Giang Uẩn tiếp đất, y đặt Đoàn hầu đang hôn mê bất tỉnh xuống, sau đó lập tức đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Tùy Hành.

Y biết, chắc chắn người nọ đã lo lắng muốn chết rồi.

Tuy nhiên, Tùy Hành không ở trên ngựa, Giang Uẩn sửng sốt, đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên y bị một đôi tay rắn chắc ghì chặt vào lòng.

Đôi tay đó siết chặt đến mức gần như bóp nát y.

Giang Uẩn cúi đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Tùy Hành.

Bên dưới ngọn lửa đỏ rực, trước những đình đài đổ nát, hai người lặng lẽ ôm chầm lấy nhau.

Đài cao chứa đựng muôn vàn tội lỗi, từng xuất hiện trong vô số cơn ác mộng của người dân, giờ phút này đã sụp đổ tan tành trong tiếng hít thở đan xen của bọn họ.

Trái tim đang đập loạn của Tùy Hành lúc này mới bình ổn lại, hắn ôm chặt Giang Uẩn vào lòng, nghiến răng nói: "Em muốn hù chết cô phải không?"

Giang Uẩn khẽ mỉm cười, ôm lại hắn, nói: "Xin lỗi."

Phạm Chu và Vân Hoài mừng rỡ, lập tức xuống ngựa chạy tới, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm nhau, cả hai đều hóa đá.

Tùy Hành liếc nhìn bóng người màu đen trên mặt đất, có hơi kinh ngạc: "Em vì muốn cứu ông ấy?"

Giang Uẩn gật đầu.

Tùy Hành trầm ngâm, không lập tức hỏi nguyên nhân, mà vẫn còn sợ hãi nhìn tiểu tình nhân đáng ghét trước mắt, tức giận nói: "Trở về xem cô xử lý em thế nào."

Giang Uẩn nói: "Ta biết sai rồi."

Phạm Chu và Vân Hoài nghe được lời này, vẻ mặt giống hệt như bị sét đánh.