"Nếu Trần Kỳ không bắt cóc vật nhỏ, ngày hôm đó em có định chủ động ra khỏi thành gặp cô không?"
Chiếc hộp ban đầu đã vỡ, Giang Uẩn nhặt những túi gấm còn lại lên, lần lượt mở ra rồi ném vào chậu lửa, tiếp tục công việc còn dang dở.
Ánh lửa phản chiếu đôi mắt đen sáng ngời và gương mặt trong trẻo của y.
Thái tử trẻ tuổi ngồi bệt dưới đất, ống tay áo xanh buông thõng, đôi mi dài ánh lên tia sáng rực rỡ, dây buộc tóc xanh ngọc vì trận ồn ào vừa rồi mà rơi xuống bên cổ.
"Để cô làm cho."
Một bóng đen đổ xuống, Tùy Hành bước tới, im lặng ngồi bên cạnh, hắn lấy túi gấm từ tay Giang Uẩn, mở ra mà không thèm nhìn, trực tiếp ném tờ giấy bên trong vào chậu lửa.
Tờ giấy tuyên ố vàng vừa chạm vào than đỏ, lập tức bùng lên ánh lửa dữ dội.
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Điện hạ không xem bên trong viết gì sao?"
"Không xem nữa."
Tùy Hành đáp lời, khuôn mặt không chút biểu cảm, động tác càng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mở hơn chục túi gấm.
Lúc này đột nhiên hắn dừng lại, ngón tay xoa nhẹ chiếc túi, một lúc lâu cũng không hành động tiếp.
Giang Uẩn biết, có lẽ hắn cần thời gian để xóa bỏ cảm giác khó chịu trong lòng, thế là y tự mình nhặt túi gấm, vừa định mở ra, tay đột nhiên bị giữ lại.
"Đừng đốt nữa."
"Giữ lại đi."
Giọng Tùy Hành mang theo chút chua xót.
Giang Uẩn hơi ngạc nhiên.
Tùy Hành: "Nếu em không cần, thì đưa cho cô, cô sẽ giữ giúp em."
"Cô hứa, tuyệt đối không xem trộm."
Nhiều túi gấm như vậy, không phải luyện chữ cũng không phải mấy câu vô nghĩa viết lúc rảnh rỗi, dù bên trong là kế sách phòng thủ hay giao phó hậu sự, đều không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Giang Uẩn thắp đèn ngồi sau bàn, khom người cặm cụi viết thư. Tùy Hành không ngờ, ngày đó gặp nhau dưới thành, Giang Uẩn lại mang theo tâm tư như vậy bước ra ngoài.
Khi ấy vẻ mặt y bình tĩnh đến nhường nào.
Tùy Hành không phải một người thích nghĩ nhiều, hắn thích giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng và hiệu quả, gặp chuyện khó khăn cũng hiếm khi giữ trong lòng. Nhưng lúc này, hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu năm đó gặp lại, hắn không bị "tình xưa làm mờ mắt", lập tức cho lui binh, đồng thời vội vã chạy đến doanh trại Giang quốc nói rõ mọi chuyện với Giang Uẩn, thì liệu rằng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Giang Uẩn mở to đôi mắt đen láy, lặng lẽ nhìn Tùy Hành.
Tùy Hành nói: "Cô nói thật."
Giang Uẩn lắc đầu: "Chỉ là vật cũ mà thôi, không cần dùng nữa."
Kỳ thực Giang Uẩn cảm thấy không cần thiết phải giữ lại.
Bởi những thứ này, chính xác mà nói, đều là bằng chứng cho thấy y luôn giữ cái nhìn bi quan về mối quan hệ giữa họ. Trong túi gấm không chỉ có kế sách phòng thủ mà còn có kế hoạch phá địch, lỡ sau này Tùy Hành không nhịn được lén lút mở ra xem, khi đó khó tránh khỏi một trận sóng gió.
Nói xong, y kiên quyết mở túi gấm trong tay, lấy tờ giấy bên trong ra, ném vào chậu than.
Nhưng khi ngọn lửa vừa bùng lên từ mép giấy, Tùy Hành đột nhiên đưa tay vào chậu, nhặt lấy tờ giấy đang bị ngọn lửa nuốt chửng, sau đó dùng mũi giày dập tắt ánh lửa còn sót lại.
Giang Uẩn kinh ngạc: "Điện hạ điên rồi!"
Tùy Hành đứng dậy, không nói một lời, hắn bế Giang Uẩn đặt lên chiếc bàn dài phía sau.
Bút mực giấy nghiên trên bàn rơi vãi khắp nơi, Giang Uẩn cố đẩy vai hắn, hỏi: "Điện hạ làm gì? Ta đã nói không cho xem mà điện hạ cứ nhất quyết muốn xem."
"Yên tâm, cô không làm gì hết."
"Cô chỉ muốn, nhìn em thật kỹ."
Giọng nói của Tùy Hành vẫn bình tĩnh, gương mặt thường ngày giờ đây cũng đã bớt đi sự sắc bén, còn mang theo cảm xúc phức tạp như thể mất rồi lại được.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vén sợi dây buộc tóc bên cổ Giang Uẩn ra sau.
Tư thế hiện tại tràn đầy tính xâm chiếm và áp đảo.
Giang Uẩn quá hiểu người này, biết rằng hắn càng tỏ ra bình tĩnh thì trong lòng càng chứa đựng nhiều cảm xúc nặng nề không thể bộc lộ.
"Điện hạ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Giang Uẩn nói.
Ngay từ lúc Tùy Hành giành lấy bức thư, y đã biết, chuyện tối nay không thể dễ dàng kết thúc.
Vốn dĩ Tùy Hành có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi mở miệng lại thành: "Cô không có gì để hỏi."
"Điện hạ nói dối."
"Ai bảo thế?"
"Điện hạ tự soi gương xem mặt mình khó coi đến mức nào rồi."
"..."
Cuối cùng Tùy Hành cũng lộ vẻ u ám.
Một lúc sau, hắn hỏi: "Nếu Trần Kỳ không bắt cóc vật nhỏ, ngày hôm đó em có định chủ động ra khỏi thành gặp cô không?"
Giang Uẩn im lặng một lúc, sau đó nói: "Điện hạ biết rõ còn hỏi."
"Cô không biết, cô chỉ muốn nghe câu trả lời của em."
Tùy Hành cố chấp nói.
"Lời thật lòng."
Hắn cố ý bổ sung.
Giang Uẩn quay đầu đi, không nhìn hắn, thành thật nói: "Sẽ không."
Bầu không khí im lặng hồi lâu.
Sau đó, Giang Uẩn cảm thấy toàn bộ cơ thể Tùy Hành đều gục xuống, y cố gắng ngồi trên mép bàn, phía sau không có gì để tựa, chỉ có thể bám vào vai hắn để tư thế cả hai không quá lúng túng.
Thấy thế, Giang Uẩn đành nói: "Điện hạ đứng dậy một chút."
Gương mặt Tùy Hành vẫn ẩn trong bóng tối, không nhúc nhích.
Giang Uẩn đành đẩy nhẹ hắn, hắn lại càng áp sát thêm.
Giang Uẩn chỉ có thể dừng lại, cắn môi nhìn Tùy Hành, đối phương tiếp tục hỏi: "Nếu không gặp, em định đối phó với cô như thế nào, quyết chiến đến cùng ư?"
Chỉ mới nói ra câu này mà Tùy Hành đã thấy khó chịu không thôi.
"Trong lòng em khi đó, không hề có chút hy vọng gì về mối quan hệ của chúng ta sao?"
Giang Uẩn bị hắn ép đến khó chịu, hỏi ngược lại: "Vậy điện hạ thì sao?"
"Cô làm sao?"
"Sau khi biết ta lừa điện hạ, điện hạ không chút giận dữ hay oán hận nào ư?"
Tùy Hành dừng lại, mặt không đổi sắc đáp: "Đương nhiên là không, cô là người nhỏ nhen như vậy à?"
Giang Uẩn nói: "Giả dối."
Tùy Hành không thể tin nổi: "Em nói ai giả dối?"
"Nói điện hạ."
"..."
"Em dựa vào đâu mà nói cô như thế?"
"Chắc chắn điện hạ đã từng tức giận, từng oán hận ta. Quân vương giận dữ, xác chết chất đầy, máu chảy ngàn dặm, đối mặt với một thống soái nước địch đầy tham vọng, nắm trong tay ba mươi vạn quân, Tùy Tễ Sơ, nếu điện hạ là ta, điện hạ sẽ mạo hiểm dùng một mối tình thoáng qua để đổi lấy an nguy của đất nước ư?"
"Mối tình thoáng qua? Em xem tình cảm của chúng ta là mối tình thoáng qua?!"
"Người dưng nước lã, không quen không biết, không phải mối tình thoáng qua thì là gì?"
Nhất thời Tùy Hành không tìm được lời nào phản bác.
Hắn nhìn đôi mắt trong veo của người bên dưới, nghiến răng nói: "Giang Dung Dữ, vậy mà trước đây cô không nhận ra, hóa ra em lại vô tình đến thế."
"Những túi gấm kia, em đừng tưởng cô không biết, có phải bên trong đa phần đều là kế sách đối phó cô hay không?"
"Em thà nhìn cô và vật nhỏ cha con tương tàn cũng không muốn cô được yên ổn, đúng không?"
Giang Uẩn cũng không chịu thua mà nhìn lại hắn: "Khi đó ta làm sao biết được, trong mắt điện hạ đứa nhỏ ấy là hài tử hay là nghiệt tử?"
"Em còn dám lý lẽ?"
"Là điện hạ bảo ta nói lời thật lòng!"
"Lời thật lòng mà nói như vậy hả?"
"Vậy điện hạ muốn ta phải nói thế nào?"
Từ khi hai người thành hôn, họ rất ít khi cãi nhau như bây giờ, giống hệt như hai con gà đấu đá lẫn nhau, không ai nhường ai.
Đột nhiên Tùy Hành khựng lại.
Hắn chợt nghĩ tới Giang đế và Đoàn hầu.
Ngay lập tức Tùy Hành hiểu được thái độ bi quan của Giang Uẩn về mối quan hệ của họ từ đâu mà ra.
Với những gì Giang Uẩn đã trải qua khi còn nhỏ, tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ vì "lập trường khác biệt" mà giày vò hành hạ lẫn nhau, thì việc y không dám ôm hy vọng về hắn cũng là điều dễ hiểu.
Ngọn lửa lớn đó, tòa cung điện từng giam cầm "mẫu thân" mà y ngàn lần khao khát nhưng không thể có được, nó đã để lại quá nhiều ám ảnh trong lòng Giang Uẩn. Vì vậy mà lúc ở Tề đô, đứng trước đài Thanh Tước, thời điểm nhìn ngọn lửa cháy dữ dội, khó trách Giang Uẩn lại lộ ra biểu cảm như vậy.
Lòng Tùy Hành đau âm ỉ.
Thật ra hắn không định làm gì y cả.
Chỉ là hắn đau lòng, hắn lo sợ, còn có cả tức giận.
Giận vì y thà quyết tâm sống chết với hắn chứ không chịu tin tưởng vào tình cảm của hắn...
"Có đau không?"
Tùy Hành buông tay ra một chút.
Giang Uẩn nhìn hắn chằm chằm.
"Không hỏi nữa? Không ra oai nữa?"
"Ở trước mặt em, có lúc nào cô ra oai được đâu."
Giang Uẩn đá hắn một cái.
Tùy Hành đón nhận cú đá, nói: "Thêm cái nữa."
Giang Uẩn tròn mắt nhìn hắn.
"Đá đi."
Tùy Hành nghiêm túc nói.
Giang Uẩn bèn đá hắn thêm cái nữa.
Nhưng lần này chưa kịp rút chân lại thì đã bị Tùy Hành nắm lấy.
Ngay sau đó, cả người Tùy Hành áp xuống, ôm chặt lấy y. Khoảng cách giữa hai người quá hẹp, Giang Uẩn không thể tựa vào bờ vai rộng của hắn, chỉ có thể đưa tay lên ôm lấy cổ đối phương.
"Làm gì?"
Tùy Hành không trả lời mà dùng tư thế mạnh mẽ và cuồng nhiệt, cúi xuống hôn Giang Uẩn thật sâu.
Mùa hè oi bức, vài cơn gió mát thổi qua cũng bị luồng nhiệt nóng hổi này nuốt chửng. Lồng ngực Giang Uẩn đầy ắp sự cuồng nhiệt và điên rồ của Tùy Hành. Nghĩ đến cửa phòng nghị sự vẫn đang mở, y thẹn quá hóa giận, định đá Tùy Hành.
Nhưng động tác của Tùy Hành vẫn không dừng lại, ngược lại còn càng hung hăng hơn, đến khi thân thể trong lòng hắn mềm nhũn, Tùy Hành mới khẽ cười nói: "Yên tâm, không có lệnh của cô, không ai dám vào."
Hắn trực tiếp đưa tay cởi lớp y phục mùa xuân mỏng manh của Giang Uẩn ra.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống góc sân, không gian u tịch, ngọn nến lung linh che giấu mọi sự điên cuồng trong phòng nghị sự.
Không biết qua bao lâu, hai người mới chậm rãi tỉnh dậy từ cơn kích tình.
Giấy bút trên bàn đã rơi lăn lóc, bừa bộn khắp nơi.
Giang Uẩn dùng chút sức lực còn lại đá Tùy Hành thêm cái nữa.
Tùy Hành khẽ cười, ôm lấy tiểu lang quân nhà mình, giúp Giang Uẩn mặc áo ngoài rồi để y ngồi đó, tự mình đi thu dọn đống lộn xộn trên đất, đồng thời nhặt nửa bức thư cất kỹ vào hộp.
Giang Uẩn cũng không còn sức động đậy, ngồi trên bàn nhìn hắn bận rộn.
Một lát sau, Tùy Hành bước tới, trong ngực áo đã đầy ắp, hắn quay lưng lại để Giang Uẩn nằm lên vai mình, trực tiếp cõng y ra ngoài.
Trong phủ đâu đâu cũng có người trực đêm, tư thế này đúng là dễ coi hơn nhiều.
Giang Uẩn nằm nhoài lên vai hắn, hỏi: "Điện hạ còn giữ lá thư đó làm gì?"
Tùy Hành đáp: "Giữ lại làm lời nhắc nhở."
"Nhắc nhở?"
"Ừm, nhắc nhở bản thân phải đối xử tốt với em hơn, tốt gấp trăm gấp ngàn lần, để cả đời này em không nảy ra suy nghĩ đó nữa."
Hai người bước ra khỏi phòng nghị sự, đi qua hành lang dài.
Ánh đèn rực rỡ, muôn sao lấp lánh.
Mặc dù Tùy Hành nói mấy lời này với giọng điệu như thường lệ, nhưng Giang Uẩn nghe xong lại có chút cảm động. Ban đầu y còn hơi giận vì Tùy Hành làm chuyện quá đáng, nghe thấy câu này, lòng y như được rót đầy mật ngọt, Giang Uẩn khẽ cười rồi thuận thế hôn nhẹ lên cổ hắn.
Tùy Hành bật cười.
"Hết giận rồi?"
"Thật ra, trong hơn một năm rưỡi chúng ta xa cách, mỗi ngày mỗi đêm, ta đều mong được gặp điện hạ."
"Ta muốn điện hạ nhìn thấy con trai chúng ta lớn lên từng ngày, còn có khoảnh khắc nhóc nghịch ngợm trong bụng ta, bé con cũng nhanh nhẹn thông minh giống hệt như điện hạ vậy."
"Mạnh thần y nói, nhóc con là đứa bé khỏe mạnh nhất mà ông từng gặp, nhưng ta biết rõ, nhất định nhóc đã di truyền từ người cha còn lại của mình."
Giang Uẩn nằm nhoài trên vai hắn, nhẹ nhàng nói.
"Em..."
Tùy Hành hơi dừng lại, hiển nhiên không ngờ Giang Uẩn sẽ nói ra điều này.
"Đây cũng là lời thật lòng."
Giang Uẩn giục hắn mau đi.
Y nói tiếp: "Hôm đó điện hạ rút quân, buổi tối lại lén vào quan gặp ta, tuy điện hạ mỉa mai ta, tìm cớ bắt bẻ ta đủ điều, nhưng đêm đó, thực sự là đêm ta cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong suốt hơn một năm qua."
"Ta biết, mình không nhìn lầm người, cũng biết, ông trời rốt cuộc cũng không bạc đãi ta."
Hốc mắt Tùy Hành cay xè.
Giang Uẩn bất ngờ đưa tay sờ mặt hắn, hỏi: "Điện hạ khóc rồi?"
Tùy Hành bình thản đáp: "Nói nhảm, bụi bay vào mắt thôi."
Tuy cứng miệng, nhưng điều này không ngăn được việc Thái tử điện hạ lần nữa cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian.
Chỉ là hạnh phúc này không kéo dài bao lâu, bởi vì lúc vừa về đến sân, Kê An đã vội vàng chạy tới, nói: "Hai vị điện hạ ơi, không ổn rồi, trên lưng tiểu hoàng tôn đột nhiên nổi rất nhiều mẩn đỏ."
•••
Hết ngoại truyện 12.
Bồ nào đọc ngoại truyện bản QT sẽ thấy hơi khác một xíu, hong phải sốp dịch thiếu hay sai gì đâu mà là tác giả mới chỉnh sửa lại và thay đổi một vài tình tiết í, mấy chương sau sẽ viết rõ nhe.