Nhớ tới bình thuốc mỡ kia, Quý Từ nhất thời chột dạ.
Thuốc kia bị Tần Giác ném đi, vỡ vụn, ngay cả bình thuốc mỡ cũng không dùng được.
Lời này tất nhiên không thể nói trước mặt Thanh Ngọc trưởng lão.
Vì thế hắn cười kéo tay Thanh Ngọc ra: "Thuốc mỡ Thanh Ngọc trưởng lão đưa quá quý giá, ta không nỡ dùng."
"Hơn nữa, vết thương nhỏ trên tay ta cũng không có gì đáng ngại, đợi đến lúc ta thật sự cần dùng rồi nói sau."
Nghe nói như thế, Thanh Ngọc thu lại nụ cười bên môi, hắn ta trả lời Quý Từ: "Quý tiểu hữu, ngươi phải đợi đến lúc bị thương nặng mới chịu dùng sao?"
Quý Từ cắn đầu lưỡi của mình, thẳng đến khi chỗ đó đau một chút, lúc này mới mở miệng nói ra: "Khụ, là ta nói sai rồi, Thanh Ngọc trưởng lão, đợi lát nữa ta sẽ bôi thuốc liền, cam đoan sẽ không lãng phí tâm ý của ngài!"
Thanh Ngọc nhìn chằm chằm hắn một hồi, không nói gì, cũng không biết có tin hay không.
Quý Từ bị hắn ta nhìn trong lòng sợ hãi, cảm thấy mình trước đó nói Thanh Ngọc trưởng lão tao nhã quả thực là ngu xuẩn không thể lại ngu xuẩn hơn.
Quý Từ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng rút tay mình: "Trưởng lão, ngài có đói bụng không, muốn ăn cơm không?"
"Hay là ăn ở đây rồi đi?"
Vừa dứt lời, Quý Từ còn chưa kịp rút tay ra, phía sau cách đó không xa đã truyền đến giọng nói lãnh đạm của Tần Giác: "Hai vị đang làm gì vậy?"
Quý Từ ngẩn ra, vội vàng xoay người nhìn sang.
Chỉ thấy tiểu sư đệ một thân bạch y thuần khiết, tóc dài dùng dây buộc lên, trường kiếm trên lưng, vì luyện kiếm, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Quý Từ tựa như tìm được cứu tinh, thừa dịp Thanh Ngọc trưởng lão ngây người, lập tức rút tay về.
Sau đó chạy đến bên Tần Giác, thân thiết lấy khăn ra lau mồ hôi cho hắn, miệng còn lẩm bẩm: "Đệ nhìn đệ xem, luyện kiếm xong thế nào cũng không lau mồ hôi, hôm nay gió lớn, đệ là muốn nhiễm phong hàn sao?"
Kỳ thật qua những ngày này, Quý Từ thường xuyên lấy khăn ra giúp y lau bẩn trên mặt.
Tần Giác vẫn không thể quen được, thường né tránh.
Nhưng lần này......
Ánh mắt của y và Thanh Ngọc trưởng lão đối nhau cách đó không xa, Tần Giác hơi cong môi, không cản trở, tùy Quý Từ lau sạch mồ hôi trên trán y.
Sau khi xong việc, Quý Từ lẩm bẩm: "Tiểu sư đệ hôm nay sao ngoan như vậy."
Tần Giác cười mà không nói.
Y đi tới trước mặt Thanh Ngọc: "Bái kiến trưởng lão."
Nhìn thấy hai người tương tác trên mặt Thanh Ngọc không thấy chút tức giận nào, không giống Hàn Sinh, ánh mắt âm hiểm như muốn chém Quý Từ làm đôi.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền nghĩ mà sợ.
Vừa rồi hắn cũng là cố ý, những tên sở thích kỳ lạ biến thái này, một tên cũng đừng nghĩ sẽ tiếp cận tiểu sư đệ nhà hắn!
Giống như trưởng bối bình thường gặp tiểu bối, Tần Giác hỏi xong, Thanh Ngọc liền lộ ra nụ cười ôn nhã: "Giữa chúng ta không cần đa lễ."
Tần Giác tránh ánh mắt của hắn ta, lạnh nhạt nói: "Nên vậy."
Nhận thấy y đối với mình lãnh đạm, khóe môi Thanh Ngọc ngang đi một chút, sau đó lấy ra một hộp thuốc trong tay áo: "Đây là đan dược ta luyện chế đặc biệt cho ngươi, rất tốt cho thương thế của ngươi."
Tần Giác nhận lấy, không kiêu ngạo không nịnh bợ nói: "Đa tạ trưởng lão."
Giữa lông mày Thanh Ngọc hiện lên một tia phiền não.
Trước kia, trước mặt bọn họ Tần Giác tuyệt đối sẽ không cư xử như vậy.
Giữa bọn họ, từ trước đến nay không so đo những lễ nghi khiếm nhã này.
Dường như có điều gì đó mất kiểm soát.
Thanh Ngọc không biết đây là vì sai, nhưng điều này làm cho hắn ta cảm thấy hơi nôn nóng.
Ánh mắt hắn ta bất giác dừng cách đó không xa, rơi trên người thanh niên đang bận rộn với bếp lò: "Quan hệ giữa Tiểu Giác và Quý tiểu hữu rất tốt."
Tần Giác ngồi trên ghế đá, trước mặt là trà Quý Từ đã sớm pha.
Y khẽ nhấp một ngụm: "Mấy ngày nay vẫn luôn là sư huynh chăm sóc ta, Quý sư huynh là người rất tốt."
Ánh mắt Thanh Ngọc khẽ động: "Tiểu Giác có thể kết bạn mới, ta tất nhiên mừng cho ngươi."
Khi nói những lời này, Thanh Ngọc mượn chén trà che lấp, giấu kín ánh mắt sâu thẳm.
Tại sao? chẳng qua chỉ là hôn mê mấy ngày, tỉnh lại có người ngoài chăm sóc một chút, liền thân thiết như thế.
Tần Giác trước kia là người dễ tiếp cận như vậy sao?
Không ai biết rõ hơn họ.
Tần Giác lạnh tân lạnh tình, chỉ sợ trong mắt cũng chỉ có thanh kiếm kia.
Bọn họ tốn thời gian dài như vậy, mới làm cho Tiểu Giác mềm lòng, thân thiết với bọn họ, cái này gọi ngược lại là Quý Từ có thủ đoạn tốt.
Mấy ngày ngắn ngủi......
Tay Thanh Ngọc cầm chén trà run nhè nhẹ.
Đúng lúc này, đối diện truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Giác: "Trưởng lão muốn ở lại dùng bữa sao?"
Nghe thấy âm thanh của hắn, Thanh Ngọc cong khóe môi theo bản năng, nụ cười ôn hòa trước sau như một: "Quý tiểu hữu cũng từng mời ta ở lại dùng bữa, nếu ta từ chối, cũng không thỏa đáng lắm.
"
Tần Giác hơi nhíu mày.
Sư huynh cũng từng mời?
Y không khỏi nhìn về phía Quý Từ.
Sáng sớm lúc nấu cơm đối phương sẽ không mặc quần áo quá mức cầu kỳ, chỉ thấy tay áo hắn xắn lên, thuần thục thêm lửa vào trong bếp.
Cũng không biết hắn có phải luyện kiếm khi mặt trời lặn hay không, không chỉ mặt trắng như tuyết, cổ cánh tay cũng trắng đến kỳ lạ. Giống như có thể phản quang.
Giống như là những thư sinh tuấn tú trong nhân giới.
Tần Giác bất giác nhìn lâu một chút, cho đến khi Quý Từ bưng thức ăn đã làm xong tới, y mới giật mình hoàn hồn.
Lúc nghiêng đầu, hắn rõ ràng thấy được ý trong đáy mắt Thanh Ngọc.
"Thanh Ngọc trưởng lão, ngài muốn ở lại dùng cơm sao?"
Thanh Ngọc rũ mắt, ngẩng lên giống như thường ngày: "Tả hữu nhàn rỗi vô sự, dùng bữa cơm cũng không sao."
Hắn ta đã sớm tích cốc, rất nhiều năm không ăn thức ăn nhân giới.
Lúc trước Quý Từ chẳng qua chỉ khách khí một câu, ai biết Thanh Ngọc trưởng lão thật sự ở lại dùng cơm.
Hắn còn chưa nấu phần gạo kia, làm sao đủ ăn?
Quý Từ cất lời này trong bụng, không tính là quá cao hứng đi xới cơm cho bọn họ.
Hệ thống yên lặng hồi lâu rốt cục cũng lên tiếng, chần chờ nói: "Ký chủ, bọn họ rõ ràng có thể tự mình đi xới cơm."
Kí chủ nhà nó rõ ràng đã làm đồ ăn, bận rộn một buổi sáng, dựa vào cái gì còn phải kêu hắn đi xới cơm chứ?
Quý Từ thở dài, ngữ khí chất chứa buồn rầu: "Tiểu sư đệ nhỏ hơn ta, Thanh Ngọc trưởng lão lớn hơn ta, ta là kẻ xui xẻo kẹp giữa, kính trên, nhường dưới, quả thực không phải điều con người có thể làm được."
Hệ thống nghe không hiểu, nó chỉ là cảm thấy, kí chủ của mình, giống như hiểu chuyện quá mức.
Quý Từ bưng cơm lên bàn, mời họ cùng nhau ăn.
Thanh Ngọc biết tay nghề hắn không tệ, gà quay lần trước, hắn ta chỉ nếm thử một chút, nhưng hương vị quả thực rất ngon.
Giờ xem ra, không chỉ có gà quay, Quý Từ cũng có thể tự tay làm những món ăn ngon tại nhà.
Hắn ta cười: "Tay nghề của Quý tiểu hữu thật tốt, sau này tiểu nương tử cưới ngươi rất có phúc a."
Nghe nói như thế, Quý Từ ho khan vài tiếng: "Tạm đươc, tạm được."
"Đừng khiêm tốn," ngữ khí Thanh Ngọc ôn hòa, "Gà quay lần trước ngươi đưa tới cho ta, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ hương vị."
Quý Từ đang muốn cười phụ họa, ngay sau đó giống như nhớ tới cái gì, nhất thời cả người cứng ngắc.
Giọng nói Tần Giác không nhanh không chậm: "Thì ra gà quay ngày đó, sư huynh chia đều một phần là đưa cho Thanh Ngọc trưởng lão."