Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Chương 5: Mạnh miệng


"Vương gia!"

Nhìn thấy mấy con tuấn mã phi nước đại về phía cửa thành, Ngụy Nghiên quay đầu lại, làn tóc mây không còn bị gò bó, tung bay theo gió, khẽ gãi cằm hắn.

Hắn đưa dây cương cho nàng, nghiêng người xuống ngựa. Đi không xa, chỉ cách nàng vài bước chân.

Thẩm Du Khanh nắm dây cương ngựa, khóe miệng nhếch lên, vốn tưởng hắn sẽ trực tiếp khiêng nàng ra khỏi phủ Thứ Sử, giờ lại biết làm như nào để tránh bị nghi ngờ.

"Vương gia!" Binh lính đi theo hắn cũng xuống ngựa, cung kính chắp tay, tiếng rống như sấm, vang vọng trời đất.

Ngụy Nghiên ấn trường đao vào giữa háng, "Người đều đưa tới rồi sao?"

"Theo mệnh lệnh của Vương gia, đã bị áp giải đến Thượng Quận." Người cầm đầu có râu quai nón lên tiếng trước.

Ngụy Nghiên gật đầu, ý bảo bọn họ đứng dậy.

"Đồ đạc của ta đang ở phủ Thứ sử, chưa thể đi cùng ngươi được." Thẩm Du Khanh ghì cương ngựa, quay người lại, nhướng mày nhìn hắn.

Cô gái giọng nói trong trẻo tươi cười, dáng người yểu điệu ngồi trên lưng ngựa, vạt áo tung bay, bọn họ đều nghe nói Vương gia đem Vương Phi ra khỏi phủ Thứ sử, binh lính cúi đầu không dám nói, cũng không dám nhìn loạn xung quanh.

Ngụy Nghiên bĩu môi cười một tiếng, sau đó hỏi: "Sợ đi theo ta sao?"

"Ai sợ?" Thẩm Du Khanh nhíu mày càng chặt, khuôn mặt trắng nõn căng thẳng, trên mặt vẫn còn ửng đỏ.

"Ta sẽ phái người thông báo cho người của ngươi, đi một canh giờ, bọn họ cưỡi ngựa sẽ sớm tới."

Người đàn ông có râu dắt ngựa tới, Ngụy Nghiên thuận tay kéo qua, chân dài một nhún nhảy lên yên ngựa.

Binh lính trong đoàn tùy tùng đều lên ngựa ngay ngắn. Họ đều là những nam hán tử cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt hung hãn, chỉ cần đứng ở đó là có thể dọa người.

Thẩm Du Khanh đảo mắt nhìn những người này, nàng cưỡi ngựa đến cổng thành, "Ngươi không cần phải khích ta, ta sẽ đến Thượng Quận nhưng không đi theo ngươi."

Mấy binh lính trên lưng ngựa lặng lẽ nhìn nhau rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.

Còn có người dám nói chuyện với Vương gia của bọn họ như thế!

Thẩm Du Khanh cưỡi ngựa không nhanh, mới đi được vài bước trước mắt đã xuất hiện một bóng đen.

Ngụy Nghiên đứng ở trước mặt nàng, tay trái buông lỏng cầm cương, nhướng mắt, giễu cợt nhếch môi, "Không muốn đi theo ta nhưng vẫn muốn cưỡi ngựa cùng ta sao?"

Đôi mắt hắn đen kịt, u ám như vực sâu, trong mắt không có ý cười.

Ngụy Nghiên là vương ở Mạc Bắc, hắn đã quen phóng túng, trước giờ chưa bao giờ kiên nhẫn. Có thể chịu đựng dây dưa với tính khí của nàng trong một ngày đã là khả năng lớn nhất của hắn.

Biết hắn không phải nói giỡn, người đàn ông này thô bỉ ph óng đãng, nói không chừng trước mặt cấp dưới thật sự khiêng nàng đi.

"Vũ phu!" Thẩm Du Khanh trợn mắt nhìn hắn, trong miệng nói câu đó, quay ngựa phi nước đại mà đi.

Ngụy Nghiên thính giác tốt, tiếng lẩm bẩm trong cổ họng nghe rõ rành mạch.

Hắn quét một vòng người đàn ông đang vò đầu bứt tai kia, nhìn chằm chằm bóng người xa xa, nhếch môi nói: "Đừng theo sát quá, lại đem người dọa sợ chạy mất."

Nói xong kéo dây cương đi.

Lệ Túc tặc lưỡi, "Vương gia vừa rồi là có ý gì?"

Trương Hòa vuốt bờm ngựa, "Vương gia nói ngươi trông thật dọa người."

"Cái gì?" Lệ Túc há hốc mồm, "Ta dọa ai? Vương phi?"

  ...

Ngụy Nghiên không nói hai lời đưa Thẩm Du Khanh ra khỏi thành, phủ Thứ sử rơi vào hỗn loạn.

Liễu Hà sắp xuất giá, đối với Ngụy Nghiên vẫn ôm một tia hy vọng, vốn tưởng hắn không gần nữ sắc, hơn nữa từ nhỏ đã quen biết với hắn nên luôn có chút tình cảm, đối với hắn cũng không giống người khác. Nhưng làm sao biết được nàng ta không phải là đối thủ so với nữ nhân được gửi đến từ Thượng Kinh.

Lưu thị khuyên bảo một lúc tiếng khóc trong phòng mới ngừng lại. Bà lui ra ngoài, nhìn thấy Liễu Tiên Lật·ở bên ngoài, phất tay bảo đám hạ nhân rời đi, sắc mặt không vui nói: "Ông rõ ràng biết Hà nhi trong lòng ngưỡng mộ Hoài An vương, còn hại nàng như vậy?"

"Hà nhi đã nhận lời gả đi, bà còn muốn nó như thế nào nữa!"

Liễu Tiên Lật trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, than thở, "Đứa ngốc, Hoài An vương tâm tình tùy hứng, hành đông khó quản, Hà Nhi có thể kiềm được hắn ư?"

"Bà sống ở hậu viện, tiếp xúc Hoài An vương cũng không nhiều lắm, chỉ biết hắn là người dũng cảm, mưu trí vô song, lúc trước còn năm lần bảy lượt kéo Hà nhi đến trước mặt hắn. Nếu như không phải năm đó Ly Di ra tay giúp hắn, bà cho rằng hắn sẽ kiên nhẫn đến bây giờ sao?"

"Hoài An vương tuy cho ta chút mặt mũi, nhưng mặt mũi cũng tùy lúc! Hắn không có ý gì với Hà nhi, không muốn bị trói buộc, nếu cưỡng ép hắn, chờ hắn nóng nảy không kiên nhẫn nữa, người đau khổ nhất chỉ là Hà nhi thôi!"

Liễu Tiên Lật hất tay áo, lạnh lùng mắng.

Liễu phu nhân lấy tay áo lau nước mắt, Hà nhi đáng thương lại đem lòng coi trọng Hoài An vương.

"Nếu ông đã nói như vậy, Hoài An Vương cực kỳ hận Thượng Kinh, con con gái nhà họ Thẩm kia..." Bà ngừng nói, biết lời tiếp theo khó nói ra.

"Ta nghĩ nếu Hoàng Thượng phái Thẩm nha đầu tới đây, nhất định có lý do."

Nữ nhân mà Thượng Kinh đưa cho Ngụy Nghiên, ắt hẳn sẽ lựa chọn cẩn thận.

Nhưng Liễu Tiên Lật vẫn không thể hiểu sao người đó có thể chắc chắn Mạc Bắc sẽ giữ Thẩm Du Khanh. Nếu như chỉ là bởi vì y thuật, ông cảm thấy quá mức gượng ép.

Lục Hà vội vàng thu dọn quần áo và trang sức của tiểu thư, gọi người khiêng rương lên xe ngựa, trong ngực ôm một bình nước nóng mới đổi rồi mới ra khỏi phòng. Bởi vì đang vội đuổi theo Thẩm Du Khanh, đám rước nhanh hơn rất nhiều so với khi vừa đến.

  ...

Ngoài thành, Thẩm Du Khanh cưỡi ngựa đã được vài dặm, nàng vào Thư viện từ khi còn nhỏ, ngoại trừ học thi thư lễ nhạc*, mấy môn như cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể thiếu.

*thi thư lễ lễ nhạc: học đủ đủ đọc sách, lễ giáo, nhạc lý

Môn bắn cung nàng năm nào cũng đứng đầu Thư viện.

Vó ngựa phi nước đại, gió lạnh vụt đến mặt, xé toạc, gió giật mạnh,Thẩm Du Khanh cảm thấy mình như một con báo trong sa mạc, phi nước đại điên cuồng, đây là điều nàng chưa từng cảm nhận được trước đây.

Bóng người phía sau không gần không xa, vừa đủ thu vào tầm mắt.

Vừa rời khỏi cổng thành không xa, người nọ đã đuổi theo. Hắn cố tình không đuổi kịp để vượt qua nàng mà đi theo sau không xa như trêu chọc, như kẹo dính quẳng đi không được.

Thẩm Du Khanh có chút bực mình, siết chặt dây cương rồi dừng tại chỗ, không định chạy trốn.

Người nọ mới chậm rãi đi vòng đến bên ngựa của nàng.

Thẩm Du Khanh cố tình không nhìn hắn, xoay người cách hắn một khoảng xa mới đi tiếp.

Bên tai nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người kia, một lúc sau, đôi chân rắn chắc thon dài của hắn cùng đôi ủng da kẹp bụng ngựa xuất hiện trong tầm mắt.

"Ngươi chạy không thoát khỏi ta đâu." Hắn kiên định, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng giễu cợt.

Thẩm Du Khanh không chút khách khí nói: "Còn dám so với nữ nhân? Vương gia mặt cũng lớn thật."

"Ngoại trừ vẻ ngoài giống nữ nhân, ngươi còn có điểm nào giống nữ nhân vậy?" Ngụy Nghiên nhìn nàng, nhớ tới vừa rồi đuổi theo bóng dáng nàng phi nước đại, nhếch môi cười nói: "Vừa mạnh miệng, tính tình ngang ngạnh, cưỡi ngựa còn nhanh hơn nam nhân, nam nhân không bằng ngươi."

Thẩm Du Khanh vỗ nhẹ vào đống bụi trên cổ tay "Ta còn tưởng tất cả nữ nhân ở Mạc Bắc đều như vậy."

Ngụy Nghiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Nữ nhân ở Thượng Kinh không giống ngươi."

"Thật ra nếu như đêm đó ngươi không cứu ta, ta cũng có cách." Thẩm Du Khanh đột nhiên nói, mặt mày có chút nhợt nhạt, không mang cảm xúc.

Ngụy Nghiên nhếch môi, nghĩ đến chuyện Liễu Tiên Lật nói nàng ấy chính là Hành Ất, hắn tin bản lĩnh đó. Sau đó đổi chủ đề, "Ngươi có thể cầm đao không?"

Thẩm Du Khanh thành thật nói: "Không." Sau đó còn nói thêm: "Cầm đao trông quá xấu."