Buổi chiều khởi hành, đại mạc mênh mông, về phía tây là vực sâu hoang mạc, nơi đây gió cát dài, ít người qua lại.
Thẩm Du Khanh cưỡi ngựa, Ngụy Nghiên không dẫn đầu, buông lỏng dây cương đi bên cạnh, đôi ủng da giẫm lên bàn đạp, thỉnh thoảng hai con ngựa đi song song với nhau.
Ngụy Nghiên nghiêng đầu, nhìn người đeo mũ có mạng che mặt, mũ mạng tung bay trong gió, mơ hồ lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Có một vết đỏ dưới làn da trắng tuyết, đấy là lúc bị hắn hôn lên, có chút không khống chế được hơi dùng sức.
Hắn gõ vỏ đao, cười thoải mái, "Ta có chút nóng nảy."
Thẩm Du Khanh đã sớm phát hiện hắn đi bên cạnh mình, không thèm nhìn hắn, nàng giơ tay vuốt lại tấm màn che bị thổi bay, kéo dây cương cố ý cách xa hắn "Chàng nóng nảy cái gì?"
Khoảng cách xa một chút, đủ cho một người ở giữa.
Ngụy Nghiên nhìn nàng, "Nàng chạy xa như vậy làm gì?"
"Chàng quản được chắc?" Thẩm Du Khanh lúc này mới nhìn hắn, xuyên qua một tầng khăn, ánh mắt rơi vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng dời đi.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, Ngụy Nghiên biết lúc hắn đi đã chọc giận nàng.
Lúc ấy hắn bế nàng lên lầu hai, lại càng không biết gì, trực tiếp đè nàng xuống bàn, cũng đoán da trên eo nàng giờ đã có chút tím rồi.
Ngụy Nghiên cưỡi ngựa đến, chân khẽ chạm nhẹ vào chân nàng, Thẩm Du Khanh cau mày.
Ngụy Nghiên khẽ cười, ánh mắt sâu kín, "Là lỗi của ta, có đau không?"
Thẩm Du Khanh tim đập nhanh hơn, môi mím lại, thắt lưng còn đau, không chỉ có thắt lưng, ngay cả da thịt mềm mại chỗ cổ, ngực đều bị hắn nhào nắn. Nàng vừa mới buông lỏng một chút, hắn đã làm càn, nếu không phải trong người không tiện, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.
Đúng thật vô sỉ.
"Trước khi cha thiếp gửi tin, thiếp sẽ không đáp ứng chuyện kia của chàng." Thẩm Du Khanh cắn chặt môi, sau đó buông ra, nhẹ giọng nói với hắn.
Ngụy Nghiên thầm nghĩ, đúng là chọc giận nàng rồi, mình không nên vội như vậy.
Hắn nhếch miệng cười, không nói gì, dù sao cũng là của hắn, nhịn đã được lâu như vậy, cũng không vội một chút này.
Cuối bản vẽ là một ngọn núi tuyết thấp, ngọn núi này không cao bằng núi Vu Long, nhưng nhìn thoáng qua cũng là một màu trắng xóa vô tận.
Có thể cưỡi ngựa vào trong, Ngụy Nghiên bố trí hai người canh gác ngoài núi, những người còn lại đi theo vào.
Hai bên sườn núi cao, ở giữa có thung lũng vừa dài vừa hẹp, ngựa không dễ đi qua.
Gió trong hẻm núi rất dữ dội khiến Thẩm Du Khanh không thể mở mắt. Chiếc mũ có mạng che mặt rung rinh, tạt thẳng vào mặt nàng.
Ngụy Nghiên quay đầu nhìn lại, thấy nàng chân tay luống cuống có chút muốn cười, nhướng mày nói: "Lên ngựa của ta."
Thẩm Du Khanh trực tiếp cởi mũ che mặt, giương mắt nhìn hắn, hé miệng: "Chàng cho rằng thiếp là giấy?"
Nói xong liền siết chặt dây cương, đi về phía trước.
Mắt Ngụy Nghiên luôn dán trên người nàng, hẻm núi hẹp đến mức chỉ một con ngựa có thể đi qua, Thẩm Du Khanh đi qua, Ngụy Nghiên không di chuyển, mọi người bị chặn ở đây.
Binh lính xung quanh cung kính cúi đầu im lặng, chỉ có Lệ Túc ngoái đầu nhìn lại.
Hắn nhìn hai người họ, càng lúc càng cảm thấy không đúng. Rõ ràng từ Khoa lạc rời đi một câu cũng không nói, ở trạm dịch chỉ mới một đêm, nhìn thái độ của Vương gia còn không phải là chiều chuộng người phụ nữ của mình sao, Vương phi luôn cự tuyệt, nhưng trước sau ngài ấy vẫn nhường một bước, như có như không rất mờ ám.
"Chàng có đi hay không?" Thẩm Du Khanh cảm thấy người đàn ông này có đôi khi ngây thơ nhàm chán, cứ thích nắm mấy chuyện nhỏ này không buông.
Ngụy Nghiên nhìn sắc mặt tái nhợt vì lạnh của nàng, từ lưng ngựa nhảy xuống, đi thẳng về phía vách đá. Hắn đi đến bên cạnh ngựa của Thẩm Du Khanh, vươn tay ôm eo nàng, đem người đến trước ngựa, tự mình nhảy lên, cánh tay vung một cái, Thẩm Du Khanh đã hoàn toàn áp sát vào ngực hắn.
Xung quanh đều có người, Tỉnh Liễu đi theo phía sau, hắn đúng thật không kiêng nể gì.
Thẩm Du Khanh di chuyển, mắt liếc qua, "Chàng đang làm gì vậy?"
"Còn lạnh không?" Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, kéo dây cương, vòng tay buông thõng, lồ ng ngực rộng lớn đủ để chặn gió Tây lạnh lẽo.
Đúng là không còn lạnh nữa.
Thẩm Du Khanh ánh mắt khẽ động, "Chàng bây giờ là muốn gọi người khác nhìn mình sao?"
Ngụy Nghiên kéo dây cương đi về phía trước, ôm chặt lấy nàng: "Còn sợ cái gì, nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, ai có gan nói bậy."
Cưới hỏi đàng hoàng ư... Thẩm Du Khanh lặp đi lặp lại bốn từ này trong lòng.
"Làm gì có cưới hỏi đàng hoàng vậy? Ngày đó thiếp gả tới, chàng hỉ phục cũng chưa mặc, miệng lúc nào cũng đánh đánh giết giết."
Ngụy Nghiên rũ mắt xuống, nghe ra trong lời nói của nàng có chút không vui, nhẹ giọng nói: "Chờ Thượng Kinh đưa tin. Trở về chúng ta lại thành thân một lần nữa, ít nhất ta còn phải cầu thú với nàng mới được coi là thật lòng."
*cầu thú = cầu hôn
"Bằng không chàng muốn trốn chắc?" Thẩm Du Khanh hừ một tiếng.
Ngụy Nghiên khẽ cười, siết chặt vòng tay, không nói thêm lời nào.
Cầu thú tất nhiên là không thể thiếu, hơn nữa xem thái độ của nàng hôm nay, hẳn là nếu hắn không làm tốt, chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý, đúng là do hắn lúc trước đắc tội với nàng nhiều quá.
Sau khi vượt qua hẻm núi, con đường rộng hơn nhiều.
Ngụy Nghiên kéo dây cương và nắm tay Thẩm Du Khanh không buông ra, Thẩm Du Khanh cũng không nhắc đến việc xuống ngựa nữa, hai người cùng nhau cưỡi 1 con ngựa.
Có lẽ là bởi vì có người ở đây, Ngụy Nghiên rất thành thật, không động động tay động chân với nàng, chỉ đơn giản ôm nàng một cái.
Gió tuyết dày đặc, gió thổi lồ ng lộng, Ngụy Nghiên hai tay ôm nàng để ngăn cái lạnh xâm nhập.
Muốn qua núi phải đi qua một sơn động, hang thì hẹp, lúc này không thể cưỡi ngựa được.
Ngụy Nghiên giẫm trên mặt đất, dùng hai tay ôm lấy eo Thẩm Du Khanh, để nàng ngồi xuống.
Thẩm Du Khanh giẫm mạnh trên mặt đất, bên hông vẫn còn hơi nóng của hắn.
"Chờ ta chút" Ngụy Nghiên tiến lại nói nhỏ vào tai.
Hắn mặc Hồ phục sẫm màu, trong tay cầm đao, đối mặt với nàng, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nàng.
Thẩm Du Khanh không hỏi hắn định làm gì, nàng gật đầu đồng ý.
Nghỉ ngơi tại chỗ, Thẩm Du Khanh thấy hắn đi vào sơn động, một lát sau đi ra, để lại mấy người canh giữ tại chỗ.
"Có thể đi không?" Ngụy Nghiên sải bước về phía trước, xoay người chắn hướng gió, làm cho nàng ấm hơn chút.
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, "Chàng coi khinh thiếp?"
Ngụy Nghiên mỉm cười, nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Theo sát ta."
Bên trong sơn động tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay. Ngụy Nghiên một tay cầm đuộc, một tay nắm tay nàng, chậm rãi đi tới.
Con đường không bằng phẳng, những nơi có vũng nước hắn liền đi chậm, cố gắng để nàng bước lên nơi mình qua.
Phía sau ba bốn quân lính đi theo sát.
Đêm qua, Ngụy Nghiên dẫn người đi diệt trừ mai phục của Gia Luật Ân bố trí, ẩn nấp trong núi tuyết, bình thường sẽ không có người tới đây, hiện tại nơi này đã an toàn.
Thẩm Du Khanh đi không nhanh, vũng nước rất sâu, gặp phải khúc cản nào đó nàng luôn phải giảm tốc độ.
Đi bộ trong một thời gian dài, bỗng nhiên có một giọt nước rơi xuống lông mày.
Thẩm Du Khanh chạm đầu ngón tay đến, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, nàng thấy rõ đúng là nước từ tảng đá rơi xuống, nàng cau mày, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, giống như có gì đó không ổn.
"Không ổn rồi," Ngụy Nghiên siết chặt tay nàng, "Động sắp sập rồi."
Thẩm Du Khanh cả kinh, "Làm sao có thể..."
"Không còn thời gian đâu." Ngụy Nghiên đốt đuốc, Thẩm Du Khanh nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt hắn, liền quát những binh lính đi theo sau: "Chạy đi!"
Thẩm Du Khanh chỉ có thể cảm thấy ánh sáng cùng bóng tối chập chờn trước mắt, ngày càng nhiều giọt nước từ trên cao rơi xuống, nhỏ xuống mặt và tay nàng, cuối cùng rơi xuống vụn đá, trộn lẫn với bùn đất..
Ngụy Nghiên nửa ôm lấy nàng, Hồ phục che đỉnh đầu nàng, cơ hồ nhét nàng vào trong ngực, dưới chân bước nhanh như bay, mất đi ngọn đuốc, hai mắt đen kịt, đất rung núi chuyển như muốn phá hủy một ngọn núi.
Nàng không nhìn rõ đường nên chỉ loạng choạng chạy theo Ngụy Nghiên.
Sau một hồi chạy gấp, cuối cùng cũng đến cửa động, Ngụy Nghiên dừng lại, Thẩm Du Khanh nằm trong vòng tay hắn, lồ ng ngực phập phồng thở hổn hển liên tục. Hai gò má ửng hồng, đầu tóc rối bời vì vừa rồi chạy quá nhanh.
Ngụy Nghiên một tay ôm nàng, kiểm tra từ cổ đến hông, " Nàng có bị thương sao?"
Hắn hạ thấp lông mày, nhẹ nhàng thở ra.
Không ai lường trước loại tình huống này. Hang động đã sụp đổ, hắn dù đã đến vài lần cũng chưa từng gặp.
Bên ngoài trời đã tối, tuyết rơi, bọn họ đi ra từ sơn động sang bên kia, Thẩm Du Khanh được hắn ôm trong lòng, nàng ngước mắt lên nhìn, "Chỉ có hai chúng ta chạy tới đây sao?"
"Ừ." Ngụy Nghiên ôm nàng, Hồ Phục che đi chỗ gió lùa.
Lúc hang động sụp xuống, bọn họ đi phía trước, đá rơi sột soạt, trước tiên rơi xuống phía sau Thẩm Du Khanh, cản đường binh lính đi theo, đồng thời cũng cản đường họ đi tới kín mít.
"Ngủ ở đây một đêm được không?" Ngụy Nghiên cụp mắt hỏi nàng.
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, "Thiếp từng ở trong động băng rồi, còn có gì không chịu nổi?"
Ngụy Nghiên nghĩ cũng đúng, tuy nàng yểu điệu nhưng cũng có một loại cứng cỏi mà người thường hiếm có.
"Ta một tháng trước tới nơi này, phía trước có hai túp lều tranh, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một đêm đi."
Hai người đi một đoạn đường, phần lớn là Ngụy Nghiên đi trước, Thẩm Du Khanh theo sau, nàng mệt mỏi, hắn vòng tay ôm eo nàng, nhẹ đưa nàng đi.
Cách đó không xa, nhìn thấy một nhóm người ăn mặc như một đoàn thương đội trước mặt, người dẫn đầu là một người đàn ông có lông mày dài râu dài.
Người đàn ông đó nhìn thấy bọn họ giống như khó có thể tin được, lập tức gọi huynh đệ của mình đi theo.
Ngụy Nghiên híp mắt, hai bên đều không có cách nào đi, đành phải trực tiếp đón đầu.
Đoàn thương đội tiến chào hỏi trước.
Giọng nói cũng không phải tiếng phổ thông, Thẩm Du Khanh nghe không hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn Ngụy Nghiên, thấy đôi mày rậm của anh ta có chút giãn ra, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng đoán những người này không phải người Khuyển Nhung ngoại lai.
Một người dẫn đường đi về phía Tây, Thẩm Du Khanh thấp giọng hỏi: "Bọn họ là ai?"
Ngụy Nghiên nói: "Các thương nhân địa phương mỗi năm đều đến thời điểm này đến buôn bán."
"Tới nơi này sao?" Thẩm Du Khanh không thể tin được.
Ngụy Nghiên gật đầu, "Giống nhau cả, bọn họ chuyên bán thảo dược."
Khi thương đội đến lều tranh, Ngụy Nghiên theo sau.
Lều tranh hiển nhiên đã lâu không tu sửa, cỏ tranh bị thổi bay, bốn phía dựa vào núi, tường thành dày đủ để ngăn gió lạnh từ phương bắc thổi tới.
Sau khi bước vào, mấy người trong thương đội đang quây thành một vòng tròn uống rượu sưởi ấm.
Thẩm Du Khanh lạnh cóng, Ngụy Nghiên đưa cho nàng một ngụm, nàng liền uống.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Du Khanh quay mặt vào tường định ngủ say, nàng nhắm mắt lại, bỗng nhiên bên hông có một bàn tay duỗi ra.
Thẩm Du Khanh nói, "Có người ở đây."
Ngụy Nghiên nói: "Bọn họ ở gian khác."
"Có lạnh không?" Hắn áp vào lưng nàng.
Thẩm Du Khanh gật đầu: "Có chút."
"Hãy thư giãn đi."
Trước khi Thẩm Du Khanh hiểu ý hắn, nàng đột nhiên cứng đờ, như thể một làn sóng nhiệt đang từ từ chảy qua.
Hắn chỉ cách nàng một tầng vải dệt mỏng, toàn thân Thẩm Du Khanh dường như tê liệt, nhịn không được hừ một tiếng.
Ngụy Nghiên hôn lên cổ nàng, hắn thở sâu, không nhịn được tiến xuống dưới.
"Thoải mái không?"
Thẩm Du Khanh cắn môi, lông mày dường như cau lại, trong mắt hiện lên một tia gợn sóng, "Chàng khốn kiếp."
"Ta cho nàng làm quen trước. Đừng để đến lúc đó quá mê mẩn." Trong đêm tối, ngón tay hắn còn có chút nước ẩm ướt sáng lên.
...
Đêm quá lạnh, Ngụy Nghiên ngủ không được bao lâu, cảm giác được người trong lòng tay chân lạnh cóng, liền đứng dậy ra khỏi lều.
Bên ngoài lều tranh có củi vụn, gian khác cũng có người tới lấy, hai người chạm mặt nhau.
"Cũng tới thêm củi à." Người lái buôn nói.
Ngụy Nghiên nói "Ừ", "Phu nhân ta sợ lạnh, lửa càng phải lớn chút.".
Thương gia liếc nhìn hắn một cái rồi lại nói: "Ngươi đối xử với phu nhân rất tốt."
Ngụy Nghiên Sài ôm củi trong cánh tay, cười nói: "Không có biện pháp, nàng ấy yểu điệu mỏng manh, phải chăm sóc nhiều."