Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Chương 86: Ngoại truyện 9: Thẩm Du An và Ngụy Ấn


Ngày Thẩm Du An thành hôn trùng với quốc tang, hôn sự đành cứ như vậy gác lại.

Sau lại nghe nói người phải gả thế nào lại nhìn trúng cô nương trong hoa lâu, náo loạn đòi từ hôn để nạp thiếp, Thẩm mẫu thương xót Thẩm Du An, không nói hai lời liền hủy cuộc hôn nhân này.

Lại là một năm rét đậm, Thượng Kinh tuyết rơi đầy trời, Thẩm Du An nằm ở giường đọc sách, một lúc lâu nhưng quyển sách một tờ cũng chưa lật qua, nàng tâm tư không ở chỗ này.

Thẩm mẫu tới vài lần, nhìn ra con gái có tâm sự, rõ ràng nàng có thể quyết định nhưng tự mình không nói, ai hỏi cũng hỏi không ra. Vừa lúc Nhị cô nương ở nhà ngoại Ngô Châu kết thân, Thẩm mẫu muốn nàng rời kinh giải sầu, Thẩm Du An nghĩ cũng được

Hôm sau, Thẩm Du An còn nằm trong xe ngựa đang mê ngủ. Tỉnh lại đã thấy ngoài quan tuyết rơi, nàng xốc màn xe hướng ra phía ngoài, tuyết trắng đầy trời, đọng trên cành cây tầng tầng lớp lớp.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.

Lần đầu gặp Ngụy Ấn cũng là ngày gió tuyết, nàng vào miếu cầu phúc, lúc về gặp xe ngựa hỏng ở nửa đường, xa phu tiến đến tìm người giúp đỡ, nàng chán đến chết ngồi ở thùng xe chờ, chờ lúc lâu liền nghĩ ra ngoài đi đi một chút.

Giữa cơn gió tuyết, nàng gặp hắn.

Sau mới biết được hắn là Đại hoàng tử Ngụy Ấn đương triều.

Sau đó, bọn họ ràng buộc càng ngày càng nhiều.

Nàng nhớ rõ hắn thích tuyết, mỗi khi tuyết rơi đều sẽ đi ra bên ngoài, không bung dù, không khoác Ngoại Sưởng, không cho người đi theo. Thẩm Du An cũng học theo hắn, hắn bảo người mang áo ngoài tới đưa cho nàng khoác, khẽ cười nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, vẫn là mặc thêm áo thì tốt hơn."

Thẩm Du An hừ lạnh, cãi lại, "Vậy ngươi còn mặc ít như vậy."

Ngụy Ấn không chút để ý: "Lạnh giúp tỉnh táo."

...

Thành Ngô Châu ở phía Bắc, lạnh hơn so với ở Thượng Kinh, nhà ngoại ở Ngô Châu rất có danh vọng, nhân khẩu đông đúc, khách lui tới mỗi ngày hãy còn nhiều.

Thẩm Du An xuống xe ngựa, trước gọi người vào báo, tổ trạch lớn, đi vòng hành lang lúc lâu mới đến một gian sương phòng.

Tạm nghỉ ngơi một lúc, đến tối nàng cùng đến phòng ăn dùng cơm, nói chuyện có lệ một phen, Thẩm Du An trở về sương phòng.

Nàng ngơ ngác nhìn màn che đầu giường, trong đầu trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, không biết tại sao mình phải rời Thượng Kinh đi chuyến này.

Bao lâu không có tin tức của hắn, sau khi tân đế đăng cơ hắn liền rời kinh, cũng không biết có mang theo vị trắc phi giấu trong phủ kia đi cùng không.

Thẩm Du An miên man suy nghĩ một lát, ngủ say.

...

Gió tuyết ngừng thổi, Thẩm Du An bị biểu muội nhà ngoại lôi kéo lên phố.

Điểm tâm đất Ngô Châu tuy đặc sắc, Thẩm Du An đi lang thang không muốn ăn uống, tùy tiện tìm một quán trà chờ nàng.

Tường liễu trăng sáng, thanh minh tuyết trắng mờ sương. Thẩm Du An ngắm cảnh uống trà, trong tay cầm một quyển sách, lười nhác nhàn nhã xem.

Quán trà cách gian dùng màn trúc che đậy, tuy có lịch sự tao nhã nhưng không cách âm, thường thường sẽ có tiếng người tán gẫu lọt vào tai.

Thẩm Du An yên lặng lắng nghe, chợt một giọng nói từ tốn ôn hòa lọt đến, động tác lật cuốn sách nhẹ lại, sống lưng cứng đờ, trong khoảnh khắc ầm ĩ đó, tất cả lại như rất yên tĩnh.

"Ngạn Chi huynh lúc này muốn ở Ngô Châu khoảng bao lâu?" Có người hỏi.

"Ta chỉ rãnh rỗi đi ngắm cảnh sông nước thôi." Người nọ nhẹ giọng đáp.

Thẩm Du An thở chậm lại, từng bước một đi đến phía sau màn trúc, lẳng lặng mà nghe, người nọ lại không nói chuyện.

Qua lúc sau vang lên tiếng từ biệt, cửa đẩy ra, người trong phòng lần lượt rời đi.

Bên tai một mảnh yên lặng, Thẩm Du An vén một góc màn trúc, nhìn thăm dò về phía kia.

Người nọ ngồi bên cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt, vừa thanh lãnh lại đạm mạc.

Thẩm Du An hô hấp chợt chậm lại, đôi mắt yên lặng nhìn hắn.

Đã bao nhiêu lâu không gặp, hắn thay đổi rất nhiều, hơi thở ôn hòa quanh người nhưng lại làm người khó có thể tới gần.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt khác thường, Ngụy Ấn đột nhiên quay đầu đi, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Du An bên màn trúc, bàn tay đặt lên chiếc ghế thượng khó có thể nhìn thấy nắm chặt, cảm xúc trong mắt không rõ. Cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, ánh mắt đó lại khôi phục vẻ nhạt nhẽo ngày thường, hướng nàng gật đầu, "Thẩm cô nương."

Thẩm Du An trong lòng lại bình tĩnh, học hắn lạnh nhạt trả lời: "Hợp Yến Vương."

Tân đế đăng cơ, Đại hoàng tử Ngụy Ấn đã bị cắt vương phủ, phong làm Hợp Yến Vương.

Những lời này thốt ra, bọn họ lại yên lặng nhìn nhau, không ai nói lời cáo biệt.

"Nghe nói Vương gia năm trước đã rời kinh, không biết trắc phi nương nương có đi cùng Vương gia không?" Thẩm Du An nắm chặt tay giấu trong tay áo, mở miệng nói.

Ngụy Ấn nhớ tới vị trắc phi trong miệng hắn, bỗng nhiên cười, "Nàng tất nhiên có đi theo ta."

Thẩm Du An nhắm mắt, cũng cười, "Chúc Vương gia sớm sinh quý tử."

Nàng nâng bước đi, lại bị người gọi lại, "Không phải tới ăn cơm sao, có đói bụng không?"

Thẩm Du An dừng lại, nhìn hắn, "Vương gia mời ta cùng dùng cơm, trắc phi nương nương nếu biết sợ là không tốt đâu."

Ngụy Ấn không mặn không nhạt nói: "Nàng ấy không ngại."

Thẩm Du An: "..."

Cửa nhẹ mở, người hầu bưng cơm canh tiến vào, bày biện trên bàn, Thẩm Du An liếc mắt một cái, đúng toàn là món nàng thích ăn, trong lòng phức tạp, cố ý nói: "Khẩu vị của Vương gia từ bao giờ cũng trở lên đa dạng."

Ngụy Ấn đẩy chiếc ghế qua đi, không khỏi cười cười, lại chưa nói gì thêm.

Thẩm Du An không thể hiểu được, cùng ăn cơm với hắn, phần lớn thời gian hai người đều yên lặng, cũng không ai nói gì.

"Bánh gạo tính hàn, ngươi ăn ít thôi." Ngụy Ấn ngồi đối diện nàng, lấy tay gắp một miếng bánh gạo rồi cầm đ ĩa đi.

Bỗng như phảng phất trở về như trước đây, Thẩm Du An trong lòng phức tạp, lạnh nhạt nói: "Ăn nhiều thì làm sao chứ, cũng không liên quan gì đến Vương gia."

Ngụy Ấn cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói, "Người là ăn ở chỗ ta, nếu có truy cứu gì thì ta không chạy thoát khỏi liên quan."

Thẩm Du An bực mình, muốn cãi lại, lại thấy th@n dưới hắn cả nằm ngồi trên ghế, mím môi không mở miệng nữa.

...

Qua nửa tháng, Thẩm Du An lên đường về kinh, sau lần gặp ở quán trà đó nàng không gặp lại Ngụy Ấn nữa, ngẫu nhiên lại nghe nói hắn đã rời Ngô Châu, cũng không ai biết hắn đi đâu.

Đường về kinh không thuận, tuyết lớn rơi ở biên quan, xe ngựa không qua được, bất đắc dĩ ở tạm ở trạm dịch.

Thẩm Du An tắm gội sớm rồi nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau lúc mở cửa sổ nhìn thấy trời đã bớt tuyết, còn trong màn tuyết trắng xuất hiện một người.

Nàng ngực nhảy dựng, cho rằng mình chắc nhìn lầm, giơ tay dùng sức xoa nhẹ hai mắt lại nhìn ra ngoài, đúng là hắn.

Thẩm Du Khanh nghe thấy bản thân mình mở miệng, "Ngươi sao lại ở đây?"

Ngụy Ấn ngẩng đầu, làm như không nghĩ cũng gặp nàng ở đây, mãi mới nói: "Tuyết lớn lấp đường."

Thẩm Du An "À" lên một tiếng, liền đóng cửa sổ.

Ở phòng trong đợi đến mệt, Thẩm Du An còn cảm thấy nhàn rỗi, không nghĩ ở đây lại gặp người cũ.

"Du Du!" Một giọng nam truyền tới, Thẩm Du An giương mắt, thấy một người đàn ông vào cửa, mặc cẩm y ngọc bào, một thân phong trần mệt mỏi.

"Sư huynh?" Thẩm Du An đứng lên.

Nam Bá hầu cùng Thẩm gia quen hệ từ đời trước, con trai trưởng Lục Li cùng Thẩm Du An cùng trường học, chỉ là sau đó Lục Li lại ra ngoài du học, hai người mới không còn liên hệ.

"Tuyết rơi gió lớn, vốn tưởng bị dừng ở đây sẽ không vui, ai ngờ lại gặp được Du Du, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn." Lục Li nói.

Thẩm Du An nhấp môi cười một cái, xem hắn tuyết rơi khắp người nên gọi người đi chuẩn bị trà nóng.

"Sư huynh là về kinh sao?"

"Xem như vậy đi." Lục Li ngồi xuống, thấy có người đưa tới trà nóng, cảm thán một câu, "Vẫn là Du Du chu đáo."

Hai người nhiều năm không gặp, Lục Li gặp lại bạn cũ không khỏi kể rất nhiều chuyện lạ bên ngoài, Thẩm Du An nghiêm túc nghe, khi thì đáp lại vài câu.

Bên ngoài trạm dịch, tuyết rơi nhiều, cách một cánh của sổ, Ngụy Ấn nhìn về hai người ngồi đối diện phía phòng trong, bọn họ giống như quen biết đã lâu, không khí hòa hợp, nàng trong mắt đều mang cười.

"Vương gia." Tôi tớ theo tới.

Ngụy Ấn trên mặt không có gì biểu tình, ánh mắt thâm trầm, "Mấy nơi gần đây có trạm dịch nào không?"

Tôi tớ nói: "Bẩm Vương gia, phạm vi mấy dặm cũng chỉ có nơi này, hiện giờ đông người, sợ là đến đêm thì không được."

"Ừ." Ngụy Ấn lạnh nhạt đáp.

Hắn ngồi bên ngoài thật lâu, mãi đến khi người dưới lầu về phòng.

Gió tuyết lớn, sang ngày thứ ba, Thẩm Du An cũng không nhìn thấy vị trắc phi bên người Ngụy Ấn.

Ngày thứ tư, lúc Thẩm Du An xuống lầu, thấy Ngụy Ấn ngồi dựa cạnh cửa sổ, nàng liếc mắt một cái, tìm chỗ khác.

Mới vừa ngồi xuống, trước mắt hiện ra một bóng người, nàng ngẩng đầu.

"Trắc phi là giả." Hắn nói.

Thẩm Du An trong mắt lay động.

Giọng Ngụy Ấn trầm thấp, "Những lời ngày đó đều là giả."

Thẩm Du An ngực thít lại, đôi mắt nhìn thẳng hắn.

Ngụy Ấn môi mỏng nhấp thành đường dài, lúc sau không nghe thấy nàng trả lời, không khỏi nói, "Du An, nàng... thật sự không ngại sao? Ta chỉ là một kẻ tàn phế."

"Ngươi hiện tại nói mấy lời này có ích gì?" Thẩm Du An quay đầu đi, trong mắt ẩm ướt.

Ngụy Ấn đột nhiên ngẩn ra, nhắm mắt, cười một cái, "Ta hiểu rồi."

Hắn xoay chiếc ghế quay người đi, trên tay bỗng nhiên có thêm một lực áp xuống, Ngụy Ấn trong lòng thắt lại, trong mắt là hình bóng nàng đến trước mặt, cúi người hôn lên khóe miệng hắn, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, trong mắt như ánh sao lấp lóe, "Đồ ngốc, Thẩm Du An ta chỉ thành thật với trái tim mình, mà nó đã sớm là của chàng rồi."