Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 60


Tiêu Tịch Nhan xấu hổ đến mức nhịn không được vùi mặt vào cổ nam nhân, thấp giọng gọi hắn: “A Ước...”

Hô hấp của Thẩm Ước khàn khàn và nặng nề hơn, nhịn không được lại hôn nàng thật sâu, những chiếc hôn vụn vặt rơi xuống, lan đến xương quai xanh trắng như tuyết. Hắn đột nhiên dừng lại, khàn giọng nói: “Hôm nay ta nghe thấy Giang Nguyệt cũng gọi nàng là Nhan Nhan.”

Sau lưng Tiêu Tịch Nhan khoác một tấm áo choàng dày, không cảm thấy đau đớn. Chỉ là bị nam nhân giam giữ giữa tường và cánh tay, hô hấp hỗn loạn như sương khói, đầu óc rối bời: “Vậy thì sao?”

“Ta còn tưởng rằng đó là xưng hô của riêng ta.” Mặt mày Thẩm Ước hơi ảo não, thanh âm có chút khó chịu.

Tiêu Tịch Nhan không khỏi bật cười: “Nhưng Nguyệt Nhi là nữ tử mà.” Nàng định nói chẳng lẽ ngay cả chất nữ của mình hắn cũng ăn giấm sao.

Lại thấy Thẩm Ước nghiêm túc trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Thố Thố.”

“Vậy về sau cái tên này chỉ ta có thể gọi.”

Tiêu Tịch Nhan đỏ bừng mặt: “Sao lại đột nhiên gọi ta như vậy...”

Thẩm Ước chợt nhớ tới rất nhiều cảnh tượng, trong đó có hình ảnh thiếu nữ co rúm trong góc khéo léo trốn thoát như thỏ, còn có bờ vai trắng như tuyết, mái tóc mềm mượt như lông thỏ loé qua.

Hầu kết của nam nhân lăn lộn: “Vậy nàng nói xem, trước kia ta khắc nhiều con thỏ nhỏ như vậy là cho ai?”

Thẩm Ước cúi đầu hôn lên trán nàng.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng dâng lên, đột nhiên mất đi lực đạo, đổi lấy tiếng thở hắt ra của nữ lang. Tiêu Tịch Nhan cảm giác như nhịp tim của mình cũng bị Thẩm Ước nắm trong lòng bàn tay, tê tê dại dại.

Động tác của hắn vô cùng xa lạ nhưng làm nàng ngoại trừ ngượng ngùng cũng không cảm thấy khó chịu. Thậm chí còn có chút vui sướng âm thầm khó tả.

Giọng nữ lang mềm mại như nước, như sắp khóc.

“Biết rồi, đều là cho ta.”

Trong mơ hồ nàng nhìn thấy xương cốt căng cứng của nam nhân, sau tai lại đỏ bừng. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào xương quai xanh của nàng khiến nhất thời càng thêm ngứa ngáy. Lại nghe thấy bên tai có tiếng thì thầm: “Nhan Nhan, gọi ta là phu quân.”

Tiêu Tịch Nhan không có kháng cự, đôi cánh tay như ngọc lặng lẽ vòng lên ôm lấy cổ hắn, giọng nói dịu dàng:

“Phu quân.”

Thiếu nữ như suối xuân mềm mại nằm trong lồng ngực Thẩm Ước, phảng phất như lồng ngực rắn chắc của hắn chính là chỗ dựa duy nhất của nàng. Thẩm Ước huyết khí dâng trào lại tiếp tục trao đổi hô hấp với nàng.

Môi răng cọ xát, yêu thương đến tận xương tủy. Làm sao hắn có thể buông bỏ con thỏ nhỏ này ra khỏi vòng tay được?

Tiêu Tịch Nhan bị hôn đến chân nhũn ra, sương mù mỏng manh lan tỏa. Thẩm Ước nhìn gò má ửng hồng của nàng, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.

Cảnh tượng này chính là những gì hắn từng trằn trọc khát khao mơ về ở kiếp trước. Được cùng nàng từ từ trải qua hồng trần mới có tư vị.

Chỉ là một loại bất an đã sớm khắc sâu trong lòng lại lặng lẽ quét qua.

......

Thẩm Hữu đang chán nản đá sỏi dưới chân tường, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang đến Vương phủ, hắn vui mừng quay đầu lại. “Vương gia, người trở về rồi...”

“Suỵt.”

Thẩm Ước ôm mỹ nhân da trắng tóc đen vào lòng, liếc nhìn thiếu niên ý bảo im lặng.

Trời đã gần sáng, Tiêu Tịch Nhan vốn thường đi ngủ sớm lại cùng hắn đi dạo rất lâu ở chợ đèn hoa Trường An, sau khi tiếp nhận nụ hôn sâu của nam nhân trong con hẻm vắng, lên xe ngựa bất giác tựa đầu vào vai hắn ngủ mất.

Thẩm Hữu lập tức im lặng, hiểu chuyện đứng bên cạnh hai người giúp lấy áo choàng.

Thẩm Ước bế Tiêu Tịch Nhan vào phòng, phân phó Hà Quang và Tuệ Châu chăm sóc nàng cẩn thận trước khi chuẩn bị rời đi. Chỉ là vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn lại quay đầu liếc nhìn phía sau tấm rèm một cái, nhíu mày.

Ngày định mệnh kiếp trước đang đến gần giống như một loại nguyền rủa khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy bất an.

Thẩm Ước đi ra ngoài gọi Thẩm Hữu còn chưa rời đi: “Tiểu Ngũ, thay ta đi làm một chuyện.”

......

Tâm trạng của Thẩm Ngọc Mị gần đây cũng không được bình yên.

Nàng ở trong phòng đập vỡ hết bình hoa, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ thờ ơ của phò mã càng tức giận hơn: “Kỷ Đình Trạch, ngươi...”

Kỷ Đình Trạch hít sâu mấy hơi mới ổn định cảm xúc lại. “Công chúa phiền lòng, còn không phải là vì chuyện của trưởng công chúa Ninh Quốc sao?”

“Ngươi, sao ngươi biết được việc này?”

“Nếu công chúa muốn củng cố địa vị không bằng đi thân cận với hoàng đế hơn.” Kỷ Đình Trạch lạnh lùng nói: “Dù sao công chúa cũng cùng bệ hạ lớn lên, hiện giờ vẫn còn chỗ đứng trong lòng bệ hạ. “

Kiếp này thân phận của Thẩm Ngọc Mị đã sớm bị bại lộ, hắn nghĩ có lẽ nàng sẽ không dám giống như kiếp trước lén lút nuôi dưỡng nam sủng, làm ra việc khiến Kỷ gia hổ thẹn. Lúc này hắn chỉ mong An Lạc có thể đem tâm tư đặt ở nơi khác, đừng suốt ngày làm phiền hắn nữa.



Thẩm Ngọc Mị lại thực sự dừng động tác. Đúng vậy, nàng còn có Thẩm Đạc. Nàng nên nắm chắc vị hoàng đệ này...

Trong lòng Thẩm Ngọc Mị đã có mưu kế, cho gọi phụ tá trong phủ tới, dò hỏi hắn những kế sách có thể làm cho mối quan hệ của mình với bệ hạ thân thiết hơn.

Trong đó có một phụ tá từ trước đến nay ít nói lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay. Chỉ là hy vọng công chúa cho mọi người lui ra mới có thể trình bày. Thẩm Ngọc Mị bán tín bán nghi, nhưng người trước mặt tựa hồ có một loại cảm giác khiến người ta tin tưởng.

Nàng quyết định làm theo lời hắn, cho những người khác rời đi. Chỉ là càng nghe kế hoạch của người này, trong lòng nàng càng run sợ.



Mấy ngày sau, Thẩm Ngọc Mị sai thị nữ trang điểm chỉnh tề cho mình, lại lộ ra vài phần xinh đẹp tôn quý trước đây, hướng về phía hoàng cung.

Khi nhìn thấy Thẩm Đạc nàng không khỏi siết chặt tay áo.

Liễu thái hậu không nói cho Thẩm Đạc biết bí mật trong quá khứ. Vậy nên khi đối mặt với Thẩm Ngọc Mị, tiểu hoàng đế vẫn thân mật như xưa.

“Hôm nay hoàng tỷ tìm trẫm có chuyện gì?”

Thiếu niên đã bắt đầu trưởng thành, vóc dáng cao hơn một chút, chỉ là giữa hai lông mày vẫn còn chút ngây ngô. Con ngươi giống như một tấm gương sáng ngời trong vắt.

Thẩm Ngọc Mị đối diện với đôi mắt này không khỏi có chút khẩn trương. “Chỉ là đã lâu không gặp bệ hạ, gần đây bệ hạ bận rộn chuyện triều chính sao?”

Thẩm Đạc gật đầu. “Bận, nhưng may vẫn có hoàng tỷ Nguyệt Nhi giúp ta, còn có Giang đại nhân, hắn cũng giúp đỡ ta rất nhiều.”

Thẩm Ngọc Mị nắm chặt tay, nhớ lại lời nói của phụ tá ngày đó: “Bệ hạ hiện giờ ngày càng trưởng thành, quan hệ tình thân chỉ càng thêm xa cách. Nếu công chúa muốn chắc chắn, không bằng thử bí dược này xem...”

“Nếu để đối phương uống bột thuốc này hai lần, sau lại ngửi thấy mùi hương này, về lâu dài sẽ trở nên ỷ lại vào đối phương.”

Nói trắng ra, nó là chất độc có thể thao túng trái tim con người.

Thẩm Ngọc Mị vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng nàng lén cho Kỷ Đình Trạch dùng một ít, lại bôi hương thơm kia tới gần hắn, đối phương quả thực nói năng hành động đều ôn hoà hơn rất nhiều. Nàng nhờ ngự y bắt mạch cho hắn cũng không nhìn ra có gì khác thường.

Nàng mơ hồ hạ quyết tâm, ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Bệ hạ thật vất vả. Hôm trước bổn cung vừa mới có một loại trà mới, có tác dụng làm cho người ta đỡ mệt mỏi, không bằng bệ hạ nếm thử xem?”

“Ta muốn tâm sự riêng với bệ hạ, cho những người khác lui xuống trước đi, để Bảo Sanh hầu hạ là được.”

Bảo Sanh là tỳ nữ của nàng.

Thẩm Đạc có chút ngoài ý muốn, đã lâu rồi hoàng tỷ không quan tâm gần gũi với hắn như vậy. “Tào Lực Sĩ, các ngươi lui xuống trước đi. Để trẫm nói chuyện riêng với hoàng tỷ.”

Dù sao vẫn là tiểu hài tử, không có ý thức phòng bị. Thẩm Ngọc Mị thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên cung nhân vừa mới lui ra, một bóng người duyên dáng đột nhiên xuất hiện. Thiếu nữ đã trưởng thành, có vẻ đoan trang và duyên dáng của trưởng công chúa.

“Nguyên Thuỵ, đệ gặp ai ở đây thế?” Thẩm Giang Nguyệt tò mò vén rèm lên, nhướng mi lại thấy Thẩm Ngọc Mị, không khỏi khẽ cau mày. “Ngươi?”

Thẩm Ngọc Mị cúi đầu che đi sự ghen ghét sâu sắc trong đáy mắt.

Thẩm Đạc lại không biết gì về ân oán giữa hai người trong quá khứ giữa. Hắn phỏng đoán có lẽ hai hoàng tỷ đã nhiều năm không gặp nên đối với nhau có chút xa lạ, không khỏi nhiệt tình kéo tay Thẩm Giang Nguyệt:

“Đúng rồi, a tỷ cũng tới thử xem. Hoàng tỷ Ngọc Mị nói loại trà mới này có tác dụng an thần. A tỷ mấy hôm nay không phải cũng ngủ không ngon sao?”

Thẩm Ngọc Mị nhất thời tâm hoảng ý loạn nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì để từ chối.

Đồng thời trong lòng nàng cũng có chút vui sướng khi người khác gặp hoạ, nếu không có hương thơm xoa dịu của thuốc, người trúng dược sẽ ngày càng nôn nóng bất an, làm ra những việc bất thường.

Thẩm Giang Nguyệt tình cờ nhìn thấy Thẩm Ngọc Mị liếc nhìn xung quanh tựa hồ có chút không yên, đối mặt với đề nghị của Thẩm Đạc, nàng ta vẫn giữ im lặng nhưng khóe miệng lại mơ hồ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Nàng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Thẩm Ngọc Mị không đoạt đồ của nàng đã là hiếm thấy, sao có thể để Thẩm Đạc đưa trà ngon cho nàng uống được?

Nàng giả vờ nhận lấy nhưng lại âm thầm quan sát Thẩm Ngọc Mị, nụ cười kia càng lúc càng rõ ràng.

Trong lòng Giang Nguyệt khẽ động, không khỏi nhớ tới những lời dặn dò của Giang Hạc Châu năm xưa, trong lòng có tính toán. Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua ngọc bội trên cổ, cởi nó ra.

Nàng búng nhẹ ngón tay, viên ngọc rơi vào trong bát trà trong suốt, biến sắc.

Thẩm Ngọc Mị không thấy rõ động tác của nàng, Thẩm Đạc cũng không hiểu ý. Nhưng sắc mặt Giang Nguyệt không khỏi phát lạnh, kéo Thẩm Đạc ra cửa. “Người đâu mau hộ giá! Có người muốn hạ dược bệ hạ.”

Sắc mặt mọi người đại biến, lập tức có thị vệ che chở trước mặt hai người, Thẩm Ngọc Mị cũng nghe thấy rõ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Làm sao... Giang Nguyệt có thể nhìn ra được? Rõ ràng phụ tá kia nói, loại bột này không màu không mùi, ngay cả thái y trước đó cũng nhìn không ra.

Cung nhân rất nhanh vây quanh điện Lập Chính, Liễu thái hậu cũng vội vàng đến sau khi biết tin. “Đạc Nhi, Nguyệt Nhi? Các con có sao không?”

Giang Nguyệt lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thẩm Ngọc Mị đang đứng ngồi không yên. “Cổ ngọc trong tay con trước đây là do Giang tiên sinh đưa cho, có thể phân biệt được có độc hay không. Vừa rồi rơi vào trong bát trà công chúa An Lạc đưa cho, ngọc đã đổi sang màu xanh đen.”

Điều này có nghĩa là trong trà có độc.



Thẩm Ngọc Mị liếc nhìn miếng ngọc, lại quay đầu đi, kiên quyết nói: “Ta cũng không biết, trà này là do hạ nhân trong phủ giới thiệu cho ta, ta...”

Nhưng môi nàng trắng bệch, ánh mắt trốn tránh không che giấu được sự chột dạ.

Thái y tiến đến ngửi thử, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng, cuối cùng lại lệnh cho các vị y sĩ đến xem, xác định bột thuốc còn đọng lại trong chén trà đến từ Miêu Cương, độc tính so với Thẩm Ngọc Mị nghĩ còn kịch liệt hơn.

Thẩm Ngọc Mị cuối cùng hoàn toàn thất sắc, hiểu ra đây không phải là chuyện nhỏ: “Không thể nào, rõ ràng là...” Lời nói của nàng nghẹn lại.

Nhưng ẩn ý sâu xa cùng biểu hiện vừa rồi của nàng, chân tướng đã rõ như ban ngày.

Liễu thái hậu toàn thân run rẩy. Bà nhất thời khoan dung, thế nhưng suýt chút nữa đã để lại một con rắn độc bên cạnh hài nhi của mình!

“Người đâu, mau lục soát người công chúa An Lạc.”

Thẩm Ngọc Mị liều mạng giãy giụa, “Không, không, mẫu hậu hãy tin con, con không có... Đạc Nhi!”

Nhưng đúng lúc này thị tỳ Bảo Sanh của Thẩm Ngọc Mị lại run rẩy đứng dậy quỳ phịch xuống.

“Nô tỳ thấy lúc trưởng công chúa pha trà hình như từ trong ống tay áo đã bỏ thêm thứ gì đó... Nô tỳ không dám giấu giếm, chỉ là lúc đó không nhìn thấy rõ. Xin thái hậu và bệ hạ tha tội.”

Thẩm Đạc được Giang Nguyệt bảo vệ, không thể tin được: “Hoàng tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy?”

Liễu thái hậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói ra sự thật: “Đạc Nhi, nó không phải là hoàng tỷ của con.”

Thẩm Ngọc Mị lại liều chết không thừa nhận, nhưng tỳ nữ bên người nàng đã ra mặt làm chứng, cuối cùng nàng hoàn toàn suy sụp, xụi lơ trên mặt đất. Khi tra xét đến phủ của trưởng công chúa, tên phụ tá kia đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Bất luận thế nào, việc Thẩm Ngọc Mi rắp tâm mưu hại bệ hạ đã vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, huống chi trước đó trưởng công chúa Ninh Quốc còn suýt chút nữa uống phải trà có độc. Liễu thái hậu tuyệt đối không cho phép mối uy hiếp làm tổn thương hài tử của mình tồn tại.

Bà nghĩ đến mà sợ, sau khi tang chứng vật chứng vô cùng xác thực, bà lập tức viết chiếu chỉ tuyên bố Thẩm Ngọc Mị bị biếm làm thứ dân, đuổi ra khỏi kinh thành. Kỷ Đình Trạch là phò mã của trưởng công chúa An Lạc cũng bị liên luỵ.

Khi Kỷ Đình Trạch biết được Thẩm Ngọc Mị làm ra chuyện này hắn không khỏi cười khổ.

Chung quy vẫn là nước đổ khó hốt sao?

Lúc Thẩm Ngọc Mị bị áp giải hồi phủ, nhìn thấy phò mã nàng không khỏi khóc lóc kể lể: “Kỷ Đình Trạch, còn không phải ngươi bảo ta phải lấy lòng hoàng đế nên ta mới...”

Kỷ Đình Trạch càng cảm thấy trào phúng. “Ta có bảo ngươi hạ dược bệ hạ sao?”

Nhưng dù là lỗi của ai thì kết cục cũng đã định. Nhưng có lẽ trải qua sự mài giũa ở kiếp trước, ngoại trừ tinh thần suy sụp hắn vẫn có thể chịu được.

Ít nhất kiếp này nương không bị An Lạc làm cho tức chết, có lẽ rời khỏi kinh cũng là con đường duy nhất để hắn giải trừ quan hệ với nữ nhân điên rồ này.

Trước khi Kỷ Đình Trạch rời kinh, hắn cầm bút viết xuống một phong thư.

......

Thẩm Ước nhận lấy lá thư từ trong tay Thẩm Hữu, lông mày như núi nhướng lên. Hắn liếc qua dòng chữ “Tiêu thất nương thân khải*”, lại không chút khách khí mở ra.

*Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra, không công bố nội dung ra bên ngoài.

Chữ viết thanh tú, bài thơ dài như nước mắt, thể hiện tình ý cùng sự tiếc nuối.

“A.”

Thẩm Ước đọc nhanh như gió, nhanh chóng đưa ra kết luận. Tất cả chỉ là những lời sáo rỗng vô ích.

Chuyện đến nước này, lời này còn hữu dụng sao?

Thẩm Ước lạnh lùng xé phong thư ra thành từng mảnh.

Giống như kiếp trước Kỷ Đình Trạch giấu phong thư dưới chân nến cạnh giường trong chùa Tử Sơn, hắn cũng hủy lá thư này không thương tiếc.

Nàng chỉ cần đau lòng cho một mình hắn là đủ rồi.

......

Khi Tiêu Tịch Nhan nghe về kết cục của Thẩm Ngọc Mị thì mọi chuyện đã kết thúc.

Nàng cho rằng Thẩm Ngọc Mị sẽ không có lá gan hạ dược hoàng đế, Thẩm Ngọc Mị tuy hành sự lỗ mãng nhưng cũng biết cái gì nên làm cái gì không. E là có người đứng sau xúi giục, dược kia cũng bị người ta thay đổi.

Nhưng nếu nghĩ như vậy, sợ là tất cả đều không thể tránh khỏi bút tích của Thẩm Ước...

Nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên có một cánh tay lướt qua trước mặt, vòng qua đôi vai gầy gò của nàng. Tiêu Tịch Nhan khẽ nhếch môi, đột nhiên mất thăng bằng, sau đó lại rơi vào trong cái ôm rộng lớn.

Sóng mắt của nam nhân như nước hồ nhàn nhạt, ôm lấy bờ vai trắng như tuyết của nàng. Hắn thì thầm vào tai nàng như dỗ dành:

“Nàng không giận đấy chứ?”