Đường Cẩn Du toan định đẩy người trước mặt ra, không nghĩ tới đối phương đã nhanh hơn một bước, lùi lại nới lỏng khoảng cách, nụ cười trên môi không hề thuyên giảm. Đôi mắt giống như mặt nước tĩnh lặng, nước hồ đen ngòm không chút gợn sóng lăn tăn, mang đến vẻ quỷ dị và bình tĩnh đến lạ thường. Chỉ là khoé mắt hơi cong cong, khiến cho đôi mắt càng trở nên có sức hút, tình ý dào dạt.
"Bạn học, xin lỗi đã chiếm tiện nghi của em. Chỉ là đã rất lâu không được nghe tiếng đàn du dương đến vậy."
"Đường Cẩn Du, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Cũng không quá kì lạ khi được đồn đại là Thiên tài dương cầm của Trường An, em rất có thiên phú."
"Thật khiến cho người khác ngưỡng mộ không thôi."
Những lời này Đường Cẩn Du đã nghe không biết bao nhiêu lần, vốn đã quen thuộc đến nhàm chán, thế nhưng từ miệng người nọ lại có cảm giác vô cùng thành tựu.
Đường Cẩn Du nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời cảm ơn, đầu ngón tay cuộn lại, nhu thuận hơi cúi đầu. Người trước mặt nhìn nàng đến vui vẻ, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, hướng Đường Cẩn Du nói bằng ngữ điệu phi thường mềm mại.
"Xin lỗi tôi có chút công chuyện. Khi khác gặp lại em sau."
Có duyên phận ắt sẽ gặp lại.
Đôi mắt người kia phản chiếu dáng vẻ của Đường Cẩn Du, sau đó lưu lại không quá ba giây rồi thu lại ánh mắt. Người phụ nữ mặc tây trang chỉnh tề, nếp gấp áo được là phẳng, áo sơ mi bên trong không đóng hai cúc áo đầu để lộ cần cổ cùng xương quai xanh ẩn hiện tinh tế. Rất có mị lực của người trưởng thành. Bờ môi được tô son đỏ rực hơi hé mở:
"Còn nữa, bản nhạc hay lắm. Tôi rất thích."
Dứt lời tiêu sái quay người liền rời đi, để lại Đường Cẩn Du còn đang trong trạng thái ngây ngẩn. Mãi một lúc sau mới sực tỉnh, Đường Cẩn Du hoàn hồn nhớ ra điều mình đã bỏ lỡ.
Nàng quên chưa hỏi tên người kia.
Đường Cẩn Du thất thần nhìn xuống đôi tay đặt trên phím đàn trắng đen, lại một lần nữa nhấn xuống, nhưng lần này không theo trật tự như đã thuộc lòng, mà đàn theo tiết tấu ngẫu hứng. Nàng ngồi cô quạnh với cây đàn, giai điệu một lần nữa vang lên khắp hành lang. Ngoài kia, gió thổi rì rào đem những chiếc lá vàng cuốn bay.
Nắng nhỏ giọt trên đôi vai người thiếu nữ, hắt lên gò má cao phiếm hồng nhàn nhạt, sau đó kéo dài đến cây dương cầm đen tuyền. Trong không khí vương lại mùi gỗ bạch đàn thoang thoảng, khiến đáy lòng rạo rực đến lạ lùng...
"Cẩn Du!"
Tạ Doãn Phong hướng tới thiếu nữ ngồi ở khung cửa sổ quen thuộc mà vẫy tay chào, nhưng đối phương không đáp lại hắn, mà hướng sự chú ý đến khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt theo ánh nhìn vô định lên bầu trời xanh mơn mởn. Tạ Doãn Phong tặc lưỡi, chỉ khi thất thần Đường Cẩn Du mới có dáng vẻ như vậy.
Rốt cuộc đã có chuyện gì? Mấy ngày gần đây Đường Cẩn Du không chịu để ý đến hắn, thường xuyên ngồi vu vơ nhìn ra ngoài, cũng không biết là đang nhìn cái gì, hỏi phải đến ba câu mới trả lời.
"Cẩn Du a." Tạ Doãn Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai người kia, đúng như dự đoán Đường Cẩn Du lúc này mới thu lại ánh mắt, hồn cuối cùng cũng bị kéo về sau khi ngao du ở chín tầng mây, sau đó dùng ánh mắt bối rối cùng ngơ ngác nhìn đến Tạ Doãn Phong.
Hắn nhìn đến cảnh này, bất đắc dĩ thở ra một hơi.
"Vào lớp rồi, cậu tập trung một chút đi. Dạo gần đây cứ ngồi đần ra như vậy."
"Đừng bảo... đang tương tư anh nào khối trên đấy?"
Đường Cẩn Du hơi ngẩn ra, sau đó giống như bị chọc cười rồi: "Làm gì có."
"Vậy không lẽ nào là mấy tên năm nhất?! Ai da da Du đại tiểu thư nhà cậu, không nghĩ tới lại có hứng thú với mấy em trai nhỏ lớp dưới. Không ngờ nha~"
Tạ Doãn Phong nháy nháy mắt, đáp lại chỉ là vẻ mặt bất đắc dĩ cùng nụ cười của Đường Cẩn Du.
"Đừng chọc tớ nữa."
Chuông điện tử reo lên một tiếng ing tai vang vọng khắp mọi ngõ ngách học viện.
Học sinh ùa vào lớp ổn định chỗ ngồi, tiết đầu tiẻn là Ngôn ngữ học.
"Nghe gì chưa? Hình như mới đổi giáo viên." Tạ Doãn Phong nghiêng người sang phải nói, giọng nói không mặn không nhạt, giống như chỉ đang thông báo tin tức.
Đường Cẩn Du gật đầu coi như đã biết, có chút lơ đễnh xoay cây bút bi trong tay. Thật ra việc đổi giáo viên cũng không phải chuyện hiếm gặp, chỉ cần giáo viên mới không phải loại người thích gây khó dễ cho học sinh, nàng vẫn có thể bình thản mà tiếp nhận.
"Ấy, vào rồi kìa." Ai đó hô lên, Đường Cẩn Du nhàn nhạt đưa mắt đến cánh cửa duy nhất trong phòng, có chút tò mò, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi.
Rốt cuộc bộ dạng trông như thế nào nhỉ?
Cửa mở. Một chiếc giày cao gót đen tuyền đập vào mắt Đường Cẩn Du trước.
Giày cao gót ước chừng hai phân, bao lấy bàn chân tinh xảo, mu bàn chân phi thường đẹp, làn da tái nhợt nổi cả gân xanh. Hướng mắt lên một chút sẽ thấy cổ chân thon gọn cùng nước da trắng ngần, sau đó là ống quần tây cùng màu và thắt lưng bao lấy vòng ba.
Đường Cẩn Du cảm thấy có chút quen thuộc, giật mình nhìn tổng quát một lượt.
Cả thân hình nữ nhân tiến tới giảng đường, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt phía dưới.
Ngoài dự đoán, trong đó có cả ánh mắt của Đường Cẩn Du.
Cây bút bi trong tay dừng lại từ lúc nào, nhẹ nhàng rơi xuống bàn.