Edit: Phong Nguyệt
Một nhà ba người đến cửa hàng 4S, sau khi chọn một chiếc xe, ba Quý lái xe đến khu Trường Trung học phổ thông số 1 Thường Ninh.
Có xe mới, Quý Việt nịnh nọt không kiêng dè: "Dáng vẻ khi tiêu tiền của ba đẹp trai vô đối."
"Lúc ba cắt thẻ ngân hàng của mày cũng đẹp trai lắm." Ông già cười ha hả, tiếp tục thốt lời vô lương tâm: "Trời còn sớm, mày đi đâu chơi đi, ba với mẹ mày trải qua thế giới hai người đây."
Nói xong câu đó, cửa xe đóng lại một cái rầm.
Quý Việt giống như một cọng cải thìa, đứng ở trước cổng nhìn làn khói, cảm nhận được thói đời nóng lạnh.
Hắn chậc lưỡi, gãi tóc, không có tâm trạng chơi bời, đành về nhà ngủ một giấc.
- - Khu biệt thự nhà giàu.
Thiếu niên mặc một bộ vest đen, ngón tay thon dài mảnh khảnh lướt trên phím đàn, âm thanh êm tai từng đợt từng đợt vang lên.
Khi âm thanh cuối cùng dừng lại, thiếu niên nới lỏng cổ áo, quản gia ở bên cạnh liệt kê hành trình kế tiếp của thiếu niên.
"Vâng." Tưởng Vưu giương mắt, đôi mắt hổ phách vô cảm nhìn về phía ông: "Ba với mẹ hôm nay có về không?"
Quản gia khựng lại, lắc đầu: "Mấy ngày nay công ty có vụ làm ăn lớn cần ông chủ và bà chủ ra mặt."
Tưởng Vưu gật đầu, không hỏi thêm gì.
Sáu giờ, Tưởng Vưu bước vào phòng theo lịch trình, cửa phòng đóng lại, cơ thể thiếu niên nhoáng lên, cậu chậc lưỡi, lập tức đi về phía tủ quần áo.
Tưởng Kỳ lấy một chiếc áo T-shirt đen và một chiếc quần phá cách đen trong tủ ra, đây là chiếc quần mà Tưởng Vưu ban ngày không bao giờ động vào.
Tưởng Kỳ cúi đầu, ngón tay thon dài lần mò miếng dán ngăn trở đã dán đủ sáu tiếng sau cổ rồi gỡ ra, đổi thành miếng dán màu xanh.
Mang giày thể thao xong, Tưởng Kỳ mở cửa sổ, trèo qua cửa sổ một cách quen thuần thục, thuận tay cầm mũ lưỡi trai màu đen đội lên đầu.
Rõ ràng là cách phối đồ rất đơn giản nhưng mặc trên người cậu lại toát lên cảm giác khó nói.
Trăng ban đêm sáng vô cùng, song đèn ngoài đường sáng đến mức át cả trăng, gió nhẹ thổi qua, mây dần dần che khuất ánh trăng.
Tưởng Kỳ dựa vào ven tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, ánh lửa tí tách sáng rọi nơi đầu hẻm.
Hơi khói lượn lờ, mùi hôi thối hỗn loạn, Tưởng Vưu rũ mắt, vẩy tàn thuốc, ánh lửa lập loè, khói tản trong không khí.
Thời gian từ từ trôi qua, khoảng chừng mười phút sau, tiếng mô tô ầm ầm truyền tới từ xa.
"Anh Vưu! Đã để anh đợi lâu!"
Người nọ tháo chiếc nón bảo hiểm cồng kềnh xuống, nở nụ cười sang sảng, hắn có gương mặt như con nít nhưng mái tóc lại đỏ chóe.
Tưởng Kỳ ừ một tiếng, nhìn tóc Mạnh Tư Triết, cười khẩy: "Ba mày không gọt mày à?"
Mạnh Tư Triết quẹt mũi, xấu hổ cười: "Mới nhuộm xong, chưa về nhà."
"Ừm, e rằng mày không bước vào cửa được rồi." Tưởng Kỳ vừa lạnh lùng phơi bày sự thật vừa dụi tắt tàn thuốc trong tay, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
Mạnh Tư Triết nghẹn họng.
Nhắc đến chuyện này, Mạnh Tư Triết ai oán nhìn Tưởng Kỳ: "Anh Vưu, may mà nhà em không có ai gác cửa đó, nhưng lần nào anh cũng tìm em vào buổi tối, ba em đã bắt đầu nghi ngờ em yêu đương, bao giờ mới được cúp học đi chơi vào ban ngày thế?"
Tưởng Kỳ cởi mũ lưỡi trai, cầm mũ bảo hiểm màu đen vắt trên xe, nói: "Ban đêm không đủ cho mày chơi hay sao còn đòi ban ngày?"
Mạnh Tư Triết khựng lại, câu này sao khó nghe quá vậy?
"Anh giai, tốt xấu gì anh cũng là Omega." Mạnh Tư Triết cố gắng ưỡn ngực, ra vẻ nghiêm túc nhìn Tưởng Kỳ, nom cực kỳ đối lập với mái đầu màu đỏ au.
Tưởng Kỳ nể tình đánh giá vóc người Mạnh Tư Triết, cậu cười một tiếng, im lặng đội mũ bảo hiểm lên.
Mạnh Tư Triết giả vờ như chưa nghe thấy gì, ho khan một tiếng hỏi: "Anh Vưu, hôm nay chúng ta đi đâu? Đừng đến quán bar lần trước nữa, đổi chỗ khác đi."
Tưởng Kỳ trầm ngâm một chút nói: "Đến khu trò chơi."
Mạnh Tư Triết búng tay một cái: "Ok!"
Buổi tối, người trong khu trò chơi vẫn rất nhiều, hơn nữa phần lớn là các cặp đôi.
Mạnh Tư Triết rất thích trò khiêu vũ, vừa bước vào cửa là kéo Tưởng Kỳ chạy tới trò đó ngay.
Tưởng Kỳ tránh cái tay đang kích động của Mạnh Tư Triết, xua tay bảo hắn tự chơi, còn mình đi tìm trò đua xe.
Khu trò chơi rất lớn, khu nào cũng tương tự nhau, Tưởng Kỳ đã lâu không tới nên không nhớ trò đua xe ở đâu, trong lúc đi tìm thì đi ngang qua khu vực các cặp đôi đang tụ tập-- Khu gắp thú bông.
Tưởng Kỳ thoáng nhìn thú bông lông xù trong máy gắp thú rồi đè vành mũ lưỡi trai xoay người rời đi.
"Đệt mẹ! Giang Hòa, cậu lợi hại ghê!"
Lam Vân Kiệt một tay ôm Giang Hòa, một tay xoa mạnh đầu cậu chàng, vô cùng kích động.
Giang Hòa nâng kính, đôi mắt sau kính hơi tỏa sáng, cậu chàng đưa tất cả thú bông mình gắp được cho Lam Vân Kiệt.
Lam Vân Kiệt chẳng những không hề cảm thấy một Alpha ôm một đống thú bông màu hồng có gì kì quặc mà còn phấn khởi bảo Giang Hòa chụp ảnh giúp hắn.
"Không hổ là mình, quá đẹp!" Lam Vân Kiệt hạnh phúc thưởng thức bức ảnh của mình.
"Gửi cho anh Quý xem đi."
Giang Hòa gật đầu, chia sẻ ảnh cho Quý Việt.
Chờ mãi không nhận được tin nhắn trả lời của Quý Việt, hai người cũng không để ý mà tiếp tục chơi trò chơi mới.
Đêm đen dày đặc, sân nhà rộng lớn hệt như ban ngày, ánh đèn soi sáng mỗi ngóc ngách, ai nấy đều tây trang giày da, trang phục hoa lệ, cử chỉ ưu nhã, kèm với khúc piano uyển chuyển, họ vừa ăn uống vừa vui vẻ chuyện trò.
Những đứa bé nhà họ Quý ăn mặc quần áo trong sáng đáng yêu hoặc lộng lẫy sang trọng, những đứa trẻ vây quanh chúng đều hâm mộ và yêu thích không thôi, giành nhau làm bạn với chúng, ngoài sân đầy ắp tiếng nói ầm ĩ của trẻ con.
Cùng lúc đó, một bé trai ngồi co ro trên ghế dài, móng tay bấu gỗ vụn dưới ghế, đôi mắt ngại ngùng nhìn đám trẻ kia.
Rõ ràng nó không quen mặt vest, thỉnh thoảng đưa tay nới cổ áo, khách khứa xung quanh nhìn chằm chằm nó, khuôn mặt đầy khinh thường.
"Không nhận ra người đến từ nông thôn này là người nhà họ Quý."
"Con không muốn làm bạn với nó! Người nó hôi hôi!"
"Ba mẹ nó cũng thô tục lắm."
Tiếng cười mỉa mai vang vọng bên tai.
Gió đêm khẽ thổi qua, lá cây xào xạc, trên đầu đột nhiên xuất hiện một luồng sương đen, dần dần nuốt chửng nó.
Trong không khí tản ra mùi hương nhớp nháp hôi hám, Quý Việt cảm giác như mình không thể thở nổi, cảnh tượng trước mắt trở nên mờ ảo, âm thanh kêu cứu bị chặn ngang cổ họng.
Mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều, Quý Việt nhắm chặt hai mắt, ngón tay run run, dường như muốn tóm lấy cái gì đó lại không có sức nắm chặt được bất cứ thứ gì...
Quý Việt mở bừng mắt, thở hổn hển, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, hắn thở phào một hơi, sau lưng ướt đẫm, trái tim đập ầm ĩ.
Quý Việt ngồi dậy, vuốt tóc ướt ra sau, lê dép vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Không bao lâu, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước, nước từ vòi hoa sen chảy xuống thân thể Quý Việt, mồ hôi mang theo pheromone trôi theo dòng nước, mùi khói cay xè tràn ngập gian phòng.
Khi Quý Việt ra ngoài đã là bốn mươi phút sau, hắn quấn khăn tắm quanh người, trên đầu quấn khăn lông, hắn lau tóc, giọt nước nhỏ xuống trán và chóp mũi cao thẳng, cuối cùng bị lau sạch.
Quý Việt cầm di động, ánh sáng thông báo lập lòe.
Quý Việt không đoán cũng biết là bọn Lam Vân Kiệt.
Quả nhiên, Lam Vân Kiệt dẫn Giang Hòa đến khu trò chơi, còn tiện tay chụp một đống ảnh cho hắn xem.
Quý Việt đang chuẩn bị bấm vào xem, lại phát hiện tay mình run run, hai mắt hắn sa sầm, lắc lắc cánh tay.
Chỉ là một giấc mộng mà thôi, sao lại phản ứng lớn như thế?
Quý Việt ép bản thân không nghĩ đến những chuyện đó, rũ mắt xem ảnh.
Giang Hòa rất biết chụp ảnh, cậu chàng biết cách bắt lấy khoảnh khắc đẹp, nào là bóng dáng phóng khoáng khi ném rổ, vẻ mặt chăm chú khi nhắm bắn zombie, nụ cười sau chiến thắng, tấm nào cũng chụp Lam Vân Kiệt rất đẹp trai.
Quý Việt vừa định khen hai câu thì nhìn thấy ảnh phía sau, Lam Vân Kiệt ôm một đống thú bông màu hồng cười ngờ nghệch, thậm chí có một tấm Lam Vân Kiệt còn chu mỏ hôn thú bông.
Độ phân giải di động của Lam Vân Kiệt cực tốt, cậu chàng chụp bộ dáng ngốc nghếch của Lam Vân Kiệt rất sống động.
Quý Việt:...
Thật ngu.
Quý Việt vừa định thoát ra khỏi bức ảnh ngu ngốc này thì thoáng liếc nhìn một góc trong ảnh, động tác khựng lại.
Quý Việt híp mắt đen, phóng to ảnh, nhằm chằm chằm bóng đen sau lưng Lam Vân Kiệt.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Trong ảnh, người nọ đang nhìn thú bông lông xù một cách thèm thuồng, sườn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Quý Việt lật sang tấm khác, lại phóng to lên, người nọ giơ tay đè vành mũ, chỉ để lộ cái cằm xinh đẹp.
Quý Việt chớp chớp mắt, quay lại hình trước, xác định mình không nhìn lầm.
Học sinh giỏi cũng đến khu trò chơi vào buổi tối.
Omega lạnh lùng kiêu kỳ kia cũng mê chơi trò chơi.
Còn nhìn chằm chằm thú bông.
Ôi đệt!
Quý Việt cảm giác mình đã phát hiện một sự thật khủng khiếp.
Hết chương 10