Lúc tin nhắn của Châu Dữ gửi tới là đã hơn mười giờ tối, Vu Hạ đang nằm trên giường xem phim.
Cô cầm điện thoại ngồi thẳng dậy, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung với vẻ bất ngờ, vừa xuống giường vừa gửi cho anh một tin nhắn thoại: [Anh đang ở dưới lầu à? Không phải anh bảo hôm nay giáo sư bắt làm nhiều việc lắm sao?]
Bên kia trả lời: [Làm xong rồi, mang đồ đến cho em.]
Ads (0:00)
Buổi chiều Vu Hạ nói với Châu Dữ rằng cô muốn ăn bánh tiramisu và bánh sừng bò ở tiệm bánh ngọt gần Đại học T, đặc biệt là bánh sừng bò, ngon hơn nhiều chuỗi cửa hàng. Có điều, tiệm bánh đó quá xa nhà cô nên người ta không giao hàng, muốn ăn thì phải tự đi mua.
Bình thường cô rất bận, ngoài việc thỉnh thoảng đi tìm Châu Dữ, cô sẽ không đi xa như vậy chỉ vì một miếng ăn.
Châu Dữ là nghiên cứu sinh trường Đại học T, mới tốt nghiệp vào mùa hè năm nay, thỉnh thoảng sẽ đến tìm cô.
Anh nói mang đồ đến cho cô nên Vu Hạ tưởng anh đến để giao đồ ăn.
[Em sẽ xuống ngay.]
Sau khi gửi tin nhắn thoại xong, Vu Hạ ném điện thoại xuống, đi vòng quanh phòng nhưng không tìm thấy mắt kính. Cô bị cận gần bốn độ, khi ra ngoài thường đeo kính áp tròng, ở nhà thì đeo kính gọng, nên bây giờ chẳng nhớ mình để kính ở đâu, sợ Châu Dữ đợi lâu bèn mặc áo khoác vào, cầm điện thoại lên rồi vội vã xuống lầu.
Hôm nay trời mưa suốt buổi chiều, nhiệt độ cũng giảm mấy độ, không hề có chút dấu hiệu của mùa xuân. Vu Hạ bước ra khỏi hành lang, quấn chặt cổ áo trong gió lạnh, cô bước đến bên đường, nheo mắt nhìn xung quanh.
Chẳng bao lâu thì nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng cạnh bồn hoa.
Vu Hạ không đeo kính nên mọi thứ nhìn thấy đều mông lung. Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại quay người lại, thản nhiên bước về phía trước hai bước, ánh đèn đường mờ ảo bao trùm lấy anh, đường nét vẫn còn mơ hồ, nhưng cô có thể nhìn rõ chiếc áo khoác trắng trên người anh - đó là quà sinh nhật tặng Châu Dữ được cô mua trên mạng gửi thẳng đến Đại học T cách đây mấy ngày.
Còn đặc biệt mặc đến để cho cô thấy, khá lắm, khá lắm.
Cô lao tới ôm lấy anh, mừng rỡ nói: “Sao anh lại ở đây?” Người anh bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh, cô không hề nhận ra đối phương đang cứng đờ, ngẩng mặt lên cười: "Là muốn cho em bất..."
Chữ "ngờ" nghẹn lại trong cổ họng, nụ cười lập tức cứng lại, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú xa lạ mà cảm thấy chết lặng.
Người đàn ông vẫn đang cầm điện thoại gọi điện, cau mày cúi đầu, khi nhìn rõ khuôn mặt cô, ánh mắt chợt mơ màng.
Chẳng bao lâu, lông mày anh nhíu sâu hơn, ánh mắt sáng lại và trở nên sắc bén.
Rõ ràng là anh đang thấy rất phiền bởi cái ôm của cô.
"..."
Cứu mạng!
Ôm nhầm người rồi!
"Xin… xin lỗi… Tôi nhận nhầm người." Cô định thần lại, toàn thân giống như bị phỏng, nhanh chóng bật ra, liên tiếp lùi lại ba bước, lắp bắp xin lỗi người đàn ông trước mặt, mong anh không coi cô là nữ lưu manh.
Lục Diễn Châu nhìn cô gái trước mặt mà hơi muốn cười, rõ ràng là anh bị lợi dụng, nhưng mặt cô lại đầy vẻ phòng bị.
Người ở đầu bên kia điện thoại không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang hỏi: "Sao thế? Sao tôi lại nghe thấy giọng nói của con gái? Giọng giống như đang ở trong lòng cậu vậy. Cậu có bạn gái rồi à?”
Có một câu không sai, quả thật là đang ở trong lòng anh.
Có điều, cô chỉ ôm nhầm người thôi.
Vu Hạ đứng đơ người ở phía trước, đợi anh nói một câu. Lục Diễn Châu khẽ cười, khoát tay với cô, trầm giọng nói: “Không có gì.”
Xấu hổ quá đi mất...
Vu Hạ đỏ mặt nói “Xin lỗi” rồi vội vàng cúi đầu chạy như bay.
Đầu bên kia điện thoại: "Tôi không tin. Giọng nói vừa rồi chắc chắn là từ trên người cậu..."
"Không có, chỉ là hiểu lầm thôi." Lục Diễn Châu hờ hững nói.
Giọng nói rất hay.
Rất hợp với khuôn mặt đẹp trai của anh.
Vu Hạ dừng bước, không khỏi lặng lẽ quay đầu lại nhìn, trong đầu nhớ lại cái ôm vừa rồi, cảm giác dường như có hơi khác, ngực anh rắn chắc và rộng hơn Châu Dữ, chiều cao...
Hình như cao hơn Châu Dữ hai ba phân.
Cao ít nhất một mét tám bảy.
Được rồi, ngoại hình và khí chất cũng tốt hơn Châu Dữ.
Linh cảm anh sắp quay người, Vu Hạ vội quay đầu lại.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ở góc đường, Vu Hạ vừa ôm nhầm người nên lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho đến khi người đó vẫy tay lao với cô: "Vu Hạ."
Đúng là bạn trai của cô rồi.
Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước tới.
Trong tay Châu Dữ cầm một cái túi, Vu Hạ đang muốn than thở với anh chuyện xấu hổ ôm nhầm người lúc nãy, ánh mắt liếc nhìn túi giấy trong tay anh thì nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu lên hỏi: “Áo không vừa à?”
Chắc không đâu, anh có một chiếc áo của nhãn hiệu này, cũng là size này.
"Không phải..." Châu Dữ có vẻ sượng sùng, ngữ khí cũng không được tự nhiên, "Rất vừa vặn."
"Vậy anh mang đến đây làm gì? Để phỏng vấn cho em xem à?"
Mặc trực tiếp lên người đến gặp cô chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Châu Dữ im lặng, Vu Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ, lại liếc nhìn tay anh, chỉ có mỗi cái túi này, cô hơi thất vọng: “Em tưởng anh đến để mang bánh cho em chứ.”
"Vốn dĩ anh muốn mang bánh đến, nhưng..." Châu Dữ nói đến chữ “nhưng” rồi không nói thêm gì nữa.
Vu Hạ chớp mắt: “Hết bánh rồi?”
Châu Dữ dừng lại, gật đầu.
Lại là im lặng.
Bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.
Vu Hạ nhìn chằm chằm Châu Dữ, cảm thấy đêm nay anh rất kỳ lạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tựa như có điều gì không thể nói ra.
Trời bỗng nhiên đổ mưa phùn, những hạt mưa lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng, dường như cuối cùng Châu Dữ cũng đợi được thời cơ thích hợp, “Cái áo này quá đắt, em làm việc rất vất vả, không cần tặng anh món quà đắt tiền như vậy, vẫn còn mác, cũng chưa hết hạn, em trả lại đi." Nói xong đưa túi cho cô, “Trời lại mưa rồi, em mau về nhà đi, anh về sẽ gọi cho em.”
Vu Hạ: "?"
Gia cảnh Châu Dữ không tệ, trước đây anh đã tiêu rất nhiều tiền cho sinh nhật cô, vì cô hơn anh một tuổi lại đi làm rồi nên không thể để em trai phải chịu thiệt thòi mới vung tay mua chiếc áo khoác này.
Quà sinh nhật đã tặng rồi làm gì có chuyện đem trả lại.
Chắc Châu Dữ cũng biết đạo lý này chứ.
Đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thật rất chính xác, Vu Hạ chợt có suy đoán, cô không nhận lấy cái túi mà ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Hôm nay anh rất lạ.” Mưa phùn rơi xuống mặt cô, cảm thấy hơi lạnh, cô đưa tay kéo cổ áo, “Có chuyện gì không nói trực tiếp được mà phải nói qua điện thoại. Nói cho rõ ràng rồi hãy về, đừng che đậy giấu giếm, úp úp mở mở nữa.”
Châu Dữ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta... chia tay đi. Anh... anh cũng không muốn lừa dối em. Anh quay lại với mối tình đầu rồi, chiếc áo này anh không thể nhận.”
"..."
Vu Hạ chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị cắm sừng.