Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 52: “Còn nàng? Nàng không muốn quản ta sao?”


Tuy rằng Lục Vô Ưu không nói rõ “quan tâm” điều gì, nhưng hiển nhiên là muốn nàng quan tâm đến hắn.

Sau đó, Hạ Lan Từ đã dành vài ngày để suy ngẫm về điều này.

Trên thực tế, nàng cảm thấy mình đã rất quan tâm đến Lục Vô Ưu rồi — gần như không thể quan tâm hơn được được nữa, vì cả ngày đều nghĩ đến chuyện của hắn.

Nàng nghĩ về mối quan hệ đột nhiên trở nên kỳ lạ giữa họ, và cả Lục Vô Ưu cũng trở nên kỳ lạ như vậy.

Nàng cảm thấy cách họ chung sống trước đó đã rất tốt rồi, đó là mối quan hệ phu thê hoàn mỹ nhất mà Hạ Lan Từ có thể tưởng tượng ra.

Không có gì giấu giếm, cũng không có gì mâu thuẫn, đa phần mọi việc đều có thể bàn bạc với nhau, nhiều lúc họ còn vô cùng ăn ý, không cần nói nhiều cũng có thể hiểu ý đối phương. Dù cho đôi lúc Lục Vô Ưu sẽ bất chợt ăn nói tung tung, nhưng Hạ Lan Từ cũng đã dần quen với những bước đi nhảy vọt của hắn, cảm thấy dù hắn có nói gì nàng cũng không ngạc nhiên nữa.

Bọn họ dường như có thể cứ mãi như vậy.

Nhưng hình như Lục Vô Ưu vẫn như còn rất nhiều bất mãn.

Chuyện đo đạc đất đai đã kết thúc, một số quyền quý vì thế mà bị bắt bổ sung lương thực, Thánh thượng dường như vô cùng hài lòng, chẳng những không lo ngại đám quyền quý, ngược lại còn trọng thưởng cho những người có công.

Mấy vị quan viên Hộ Bộ đều giúp Lục Vô Ưu báo cáo công lao — dù sao thì hắn cũng vì việc này mà bị thương

Vì tốc độ thăng chức của Lục Vô Ưu đã khá nhanh, Thánh thượng không thăng quan cho hắn nữa, mà ban thưởng cho hắn một bộ Kỳ Lân phục. Y phục do Thánh thượng ban thưởng không thuộc cấp bậc của văn võ bá quan, cao nhất là Mãng phục, kế đến là Phi Ngư phục, tiếp theo là Đấu Ngưu phục, cuối cùng mới là Kỳ Lân phục… Nhưng dù vậy, Kỳ Lân phục vẫn thuộc phục sức cấp bậc Tam Tứ phẩm.

Tuy rằng quan Hàn Lâm là cận thần của Thiên tử, thân phận vốn đã cao quý hơn các quan lại bên ngoài, những quan viên thuộc các Bộ khác dưới Ngũ phẩm không thể nhận thưởng, quan Hàn Lâm thì hoàn toàn không có hạn chế này. Trước đây, khi thuyết giảng hàng ngày cho Thánh thượng, từng có quan Nhật Giảng được ban thưởng Đấu Ngưu phục — thậm chí nếu tâm trạng Thánh thượng tốt, ngay cả thái giám hầu hạ đắc lực bên người cũng có thể được ban thưởng.

Mặc dù Hạ Lan Từ mơ hồ cảm thấy, có thể lúc Lục Vô Ưu diện Thánh đã mặc bộ quan phục do chính tay nàng vá lại, làm cho Thánh thượng thật sự không vừa mắt….

Kỳ Lân phục cũng có màu đỏ thẫm như phục sức của các quan Tam Tứ phẩm khác, trên đó thêu thêm hoa văn kỳ lân, vạt sau rất dài, hai bên có tà, vạt trước chia thành hai đoạn, dưới cùng là nếp gấp mã diện, không cần thử nàng cũng biết Lục Vô Ưu mặc vào nhất định sẽ không thua kém bộ cát phục Trạng nguyên kia.

Nhưng trông hắn dường như không có chút vui mừng nào.

Hạ Lan Từ không kìm lòng được hỏi: “Làm sao vậy?”

Lần này Lục Vô Ưu không hề có ý giấu giếm: “Thánh thượng đã gác sổ con của ta lại. Vụ lương thực cứu trợ bị tham ô mà ta điều tra, tên quản sự và Tri huyện địa phương đã sợ tội tự sát trong ngục khi chúng ta rời đi không lâu.”

Hạ Lan Từ không khỏi sửng sốt: “… Diệt khẩu?”

Lục Vô Ưu nói: “Chín mười phần là vậy, ta đã để người ở lại đó điều tra, họ báo về là ngay cả gia đình của những kẻ đó cũng gặp bọn cướp, bị cướp sạch hết, không để lại bất kỳ thứ gì. Nhưng do ta đã cẩn thận đề phòng, cho người vào ngục trước, lừa tên quản sự rằng gia đình hắn ta đều bị diệt khẩu, còn cho hắn ta xem quần áo dính máu của vợ con —– tất nhiên là ta làm giả — sau đó dùng một số biện pháp khác, hắn ta bị lừa gạt nên đã khai ra hầu hết mọi chuyện, còn để lại một bản khẩu cung có dấu tay máu, nhờ vậy mà cuối cùng ta truy xét một mạch, tra đến trên người Bố chính sứ Ích Châu.”

Bố chính sứ là từ hàm Nhị phẩm, chủ quản tài chính một châu, phẩm cấp ở địa phương chỉ thua mỗi Tổng đốc, nhưng Tổng đốc thường không chỉ quản lý một châu, nên người quản lý thật sự vẫn là Bố chính sứ và Án sát sứ. Họ được xem như các quan chức quan trọng ở địa phương.

Lục Vô Ưu khẽ cong khóe môi nói: “Vị Bố chính sứ này cũng rất thú vị, ông ta và Lệ Quý Phi là đồng hương, còn quen biết với huynh trưởng Bình Giang Bá của Lệ Quý Phi, thậm chí ông ta còn gả con gái nhỏ của mình làm vợ kế cho Bình Giang Bá, dù hai người chênh lệch nhau những hai mươi tuổi. Ta đã bẩm báo đúng sự thật, dù Thánh thượng ban thưởng cho ta, nhưng lại gác sổ con của ta lại, nói với ta không cần điều tra nữa, việc còn lại giao cho người của Tam ti, nhưng ta tìm đồng liêu dò hỏi, bên phía Tam ti không hề thụ lý vụ án này.”

Hạ Lan Từ cúi đầu suy tư, nàng luôn cảm thấy chuyện này khiến nàng nhớ đến điều gì đó.

Nàng cúi đầu, Lục Vô Ưu lại hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Hạ Lan Từ vỗ đầu nói: “Hình như ta đã bỏ sót một chuyện rất quan trọng, chàng đợi ta một chút…”

Lục Vô Ưu khẽ thở dài, ngồi xuống một góc thư phòng, thấp giọng nói: “Nàng cứ từ từ nghĩ, dù sao ta đối với nàng… đặc biệt có kiên nhẫn.”

Hạ Lan Từ cảm thấy lời của Lục Vô Ưu cũng thật mâu thuẫn, lúc trước hắn mới nói mình không có kiên nhẫn, giờ lại bảo mình rất có kiên nhẫn, đôi khi, trái tim thất khiếu lung linh của hắn thật sự giống như cây kim dưới đáy biển.

Nàng cũng không thể lần nào cũng dựa vào hôn để truy hỏi.

Đang lúc rối rắm, bỗng nhiên, trong đầu Hạ Lan Từ loé lên một tia sáng, nàng nhớ ra rồi.

Nhưng khi chuẩn bị nói ra, nàng lại có phần do dự, bởi vì lúc trước khi nàng nói với cha, cha nàng hoàn toàn không để tâm, còn bảo nàng rằng chuyện trong mơ sao có thể coi là thật.

Nhưng Lục Vô Ưu thì khác.

Hạ Lan Từ cũng chỉ do dự phút chốc thì đã nói: “Trước lần đầu gặp Nhị Hoàng tử, ta từng có một giấc mơ, trong mơ, ta thấy cha mình đến Ích Châu nhậm chức Tổng đốc, sau đó bị vu hại đến mất chức vào ngục, ta và huynh trưởng cũng bị liên lụy, cảnh ngộ vô cùng thê lương, ta bỏ trốn ngay trong đêm… nhưng lại bị Nhị Hoàng tử bắt được rồi giam cầm. Sau đó ta lập tức tỉnh giấc, nhưng mọi chuyện trong mơ đều vô cùng rõ ràng, từng chuyện một hiện lên trước mắt, lúc ấy ta sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau đó không lâu, ta đã gặp Nhị Hoàng tử ngoài đời, trong mơ ta không thấy mặt hắn, nhưng lại nghe được giọng nói của hắn… Hắn và người trong mơ gần như giống nhau như đúc.”

Nàng vừa nhớ lại vừa kể, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi.

“Ta còn nhớ rất rõ, lần đó phụ thân đi Ích Châu nhậm chức, sau khi gặp Nhị Hoàng tử, ta luôn nghi ngờ chuyện cha rơi vào tội này không thoát khỏi liên quan với hắn, bây giờ nghĩ lại, chắc là…”

Việc này nếu đổi lại là người khác nghe, đều chỉ cho rằng đó là lời vô căn cứ, làm gì có ai có thể mơ thấy chuyện tương lai.

Nhưng Lục Vô Ưu lại rất nghiêm túc nghe nàng nói hết, sau đó mới nói: “Theo như nàng nói, không phải là không có khả năng, hai nữ tử mà Tiêu Nam Tuân đưa tới kia, ta đã cho người nghe lén được, cũng là từ Ích Châu đưa tới. Ta đã nghi ngờ từ đầu, chỉ một tên quản sự nhỏ bé cũng dám uy hiếp và truy sát quan viên triều đình, hóa ra là vì có kẻ đứng sau hậu thuẫn.”

Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chàng chịu tin chuyện này?”

Lục Vô Ưu nhướng mày cười nói: “Sao lại không tin, nàng nói rất hợp tình hợp lý… Hơn nữa chuyện kỳ quái nào ta chưa từng nghe qua, ở quê nhà của ta có những đồn đãi âm tà, nói rằng nếu giữ xác chết nguyên vẹn rồi phong ấn vào tượng đá, sau đó đặt vào trong trận pháp để hấp thụ linh khí trời đất, dùng mạng sống của trăm người cúng tế, nuôi dưỡng trong mười năm thì có thể hồi sinh người chết — vậy mà lại có người tin, hơn nữa cũng làm qua, còn thành công hay không thì không ai biết.”

Hạ Lan Từ nghe vậy giật mình, sau đó nhớ ra mình còn ghi lại chi tiết về những giấc mơ, lập tức đến thư phòng tìm kiếm, mang đến cho Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu nhận lấy, đọc kỹ, khi ấy nét chữ của Hạ Lan Từ gấp gáp và hỗn loạn, thậm chí mang theo chút run rẩy, lờ mờ có thể thấy rõ sự kinh hoàng lúc đó, hắn chần chừ một lúc rồi hỏi: “Lúc đó nàng rất sợ hãi phải không?”

Hạ Lan Từ ngẩn người, một lát sau mới gật đầu.

Lục Vô Ưu nhìn nàng, đột nhiên nhớ rất lâu trước đây, hắn nấp trên nóc xe ngựa tận mắt thấy cảnh tượng kia.

Rõ ràng nàng đang vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tự giữ bình tĩnh, kiên cường dồn hết sức lực và sự cảnh giác để đối phó với Tiêu Nam Tuân, nhưng suýt chút nữa vẫn bị hắn cợt nhả. Hắn chưa từng rơi vào tình cảnh như vậy, ngay cả khi Thiều An Công chúa cố bám riết lấy, hắn cũng rất tự tin mình có thể dễ dàng đối phó.

Thậm chí hắn còn nhớ đến lần đầu họ gặp lại nhau rất lâu trước kia.

Khi ấy, hắn vẫn còn định kiến nhất định với Hạ Lan Từ, Lý Đình – Thế tử tiền nhiệm phủ Tào Quốc Công ép sát từng bước, dù hắn giúp Hạ Lan Từ vì đạo nghĩa, nhưng cũng không đặt mình vào hoàn cảnh của nàng để suy nghĩ, lúc đó tâm trạng của Hạ Lan Từ thế nào.

Ngoài ra, còn có lần tế lễ ở ngoài thành, khi Hạ Lan Từ lỡ tay làm người khác bị thương, sắc mặt tái nhợt và hoảng loạn đến mức giống như ngay sau đó sẽ sụp đổ mà khóc lớn, hình ảnh đó hắn vẫn nhớ rất rõ.

Rốt cuộc thì, nàng đã trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào?

Lục Vô Ưu mấp máy môi, hỏi: “Nàng còn gặp phải những chuyện tương tự thế này nữa không?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút rồi nói: “… Giấc mơ này chắc là lần đầu tiên.”

“Ta không hỏi chuyện này.” Lục Vô Ưu mím môi nói: “Nàng còn từng gặp chuyện nào… tương tự chuyện của Tiêu Nam Tuân và Lý Đình không?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc nữa mới nói: “Ở Kinh thành chắc là không có chuyện như vậy, dù sao cha ta cũng là Tả đô Ngự sử, chức quan không thấp, nhưng khi ở Thanh Châu thì có gặp một lần, hắn ta muốn… à…” Hạ Lan Từ không biết nói thế nào, nhưng lúc ấy nàng suýt nữa bị người ta ép lên giường, mấy đêm liền đều không thể ngủ ngon, thời gian sau đó thường gặp ác mộng. “Nhưng cuối cùng đã bị ta dùng trâm cài dọa sợ, mới đầu cha mẹ hắn ta còn muốn dùng quyền thế ép buộc, nhưng Tri phủ biết thân phân của cha ta nên đã tự mình cho người bắt hắn ta tống vào ngục, cha mẹ hắn ta cũng bị liên lụy, đương nhiên chuyện này có lẽ chàng không biết, vì thanh danh của ta nên không truyền ra ngoài. Nhưng sau đó cha ta biết được, đã đưa ta trở về Kinh thành.”

Lục Vô Ưu chỉ biết là nàng đột nhiên rời đi, nhưng không ngờ lại vì lý do này.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn — việc nàng không để lại ám ảnh tâm lý đối với chuyện ân ái nam nữ đã rất không dễ dàng.

“Ta có thể ôm nàng một cái không?”

“Hả?” Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Sao đột ngột vậy?”

Lục Vô Ưu chạm nhẹ vào chóp mũi, nói: “Nếu nàng không muốn thì ta không ôm nữa.”

… Rõ ràng là hắn muốn hôn thì hôn, sao lại hỏi nàng loại chuyện nhỏ nhặt này?

Hạ Lan Từ lẩm bẩm một câu rồi giơ cánh tay lên, nói: “Chàng muốn ôm thì…”

Còn chưa dứt lời, ngay sau đó nàng đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cánh tay vòng qua lưng nàng, một tay đặt lên cánh tay, tay còn lại vuốt nhẹ tóc nàng như một cái ôm động viên, vì hắn cao hơn nàng hẳn một cái đầu, lúc này Hạ Lan Từ như đang vùi hẳn vào vòng tay của hắn.

Trong nháy mắt, nàng có hơi mờ mịt, giống như trái tim bỗng chốc trống không, trở nên trống rỗng.

Một hồi lâu, Hạ Lan Từ mới mở miệng: “… Đều là chuyện đã qua, ta đã không còn sợ nữa.”

Giọng Lục Vô Ưu trầm thấp, mang theo chút nặng nề: “Ta biết. Bang phái giang hồ các nơi đều có người của cha mẹ ta, chuyện này ta sẽ tiếp tục điều tra, tranh thủ làm rõ tình tình hình ở Ích Châu trước khi cha nàng được điều đến đó. Nếu đúng như trong mơ nàng đã thấy, có lẽ khi cha nàng đến nhậm chức thì bên kia đều đã bố trí sẵn rồi, chỉ chờ ông ấy rơi vào bẫy… Cho dù lỡ như không kịp, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng.”

Hạ Lan Từ vô thức gật đầu trong lòng hắn, có thể nghe rõ từng tiếng tim dồn dập như trống của Lục Vô Ưu. 

Nàng hơi ngẩng đầu lên, xuôi theo đường viền cằm có thể nhìn thấy đôi mắt khẽ cụp xuống của Lục Vô Ưu, cùng đôi môi hơi mím lại, trong lòng nàng thoáng động, nghĩ rằng có lẽ lúc này nên hôn hắn một cái.

Nhưng lại bị Lục Vô Ưu giữ vai lại.

Lục Vô Ưu khẽ nói: “Không cần vì chuyện này mà cảm ơn ta, vốn dĩ ta cũng muốn điều tra, cũng chỉ là tiện tay thôi.” Hắn hơi nghiêng đầu: “Trước đây ta từng nói với nàng, không cần phải phiền lòng vì những chuyện này, vốn cũng chỉ là lời bâng quơ thôi. Nàng muốn làm gì… chỉ cần tự do làm theo ý mình là được.”

Hôm nay, Lục Vô Ưu vẫn là một người khó hiểu.

***

Lần trước, Diêu Thiên Tuyết gặp Hạ Lan Từ, cảm thấy hình như nàng không vui nên đã mời nàng ra ngoài dâng hương, còn rất chu đáo nói: “Không đến chùa Giác Nguyệt nữa! Chúng ta đi chùa Pháp Duyên! Ở đó cầu duyên hay cầu con đều rất linh nghiệm — người đến đó hầu hết đều là nữ tử, đã định thân hay đã lập gia đình.”

Trước đây, bình thường Hạ Lan Từ sẽ đi hai tháng một lần, coi như để thư giãn.

Kể từ sau chuyện của Lý Đình, nàng đã lâu không ra ngoài dâng hương, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lời.

Khi Lục Vô Ưu biết được, hắn khựng lại một lát rồi nói: “Cho nên nàng cảm thấy đến cả việc dâng hương cũng đều phải đặc biệt thông báo cho ta.”

Hạ Lan Từ đáp: “Nếu sau khi chàng trở về không thấy ta thì làm sao bây giờ!”

Lục Vô Ưu nói: “… Ta có thể hỏi người khác.”

Hạ Lan Từ trầm mặc, cảm thấy Lục Vô Ưu thật sự đã hiểu sai vấn đề: “Ta nói với chàng cũng là tôn trọng chàng, không có nghĩa là ta mất tự do!”

Lục Vô Ưu cũng im lặng một lúc rồi nói: “Nàng có thể sống tự do hơn một chút.”

“Không lẽ muốn ta lên mái nhà lật ngói sao? Ta cũng đã làm rồi. Lục…” Nàng vẫn không biết nên gọi hắn thế nào mới tốt: “Chàng đừng nóng vội hỏng việc, dù chàng nói muốn ta tự do hơn, nhưng ta cũng không thể đột nhiên biến thành… Vị Linh được.”

Hoa Vị Linh thực sự rất tự do phóng khoáng.

Không chỉ muốn ra ngoài lúc nào thì ra, muốn về lúc nào thì về, gần đây nàng ấy thậm chí còn bắt đầu mang theo người mà mình nhặt được ra ngoài. Vị công tử được nhặt về kia dường như cũng cảm thấy mình không có tên sẽ rất bất tiện, nên đã tự đặt cho mình một cái tên là “Mộ Lăng” — ý đồ này vô cùng rõ ràng.

Mộ công tử này cứ như cái đuôi nhỏ đi theo Hoa Vị Linh cả ngày, nàng ấy đi dạo phố thì y sẽ ôm đồ, nàng ấy đi quán trà, y cũng sẽ cùng theo, nàng ấy đi nghe hát thì y cùng bầu bạn, ngay cả khi nàng ấy đến cửa hàng son phấn hay quần áo, y cũng tươi cười theo vào chọn đồ.

Hạ Lan Từ rất lo lắng, nhưng Lục Vô Ưu vẫn là câu nói kia: “Tâm của muội ấy lớn hơn nàng nhiều.”

Lúc này, Lục Vô Ưu nghe xong lời nàng nói, ngược lại có hơi mất tự nhiên, hắn nói: “Ta biết rồi, dù sao nếu tan triều sớm hơn, ta sẽ đến đón nàng.”

Hương khói ở chùa Pháp Duyên cũng rất thịnh vượng, nhưng nữ tử lui tới rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.

Trên những lan can gỗ ngay cửa vào treo đầy những mảnh giấy ước nguyện, không ghi tên, cũng không biết của ai, đi vào bên trong, có một cây hồng hoa cao vút, lúc này trên cây điểm tô tầng tầng lớp lớp những dải lụa đỏ, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trông rất đẹp mắt, cây này còn có tên khác là — cây Nguyệt Lão.

Diêu Thiên Tuyết thích đến, nhưng Hạ Lan Từ không còn mong cầu gì chuyện nhân duyên, cho nên chưa bao giờ đến.

Khi cùng Diêu Thiên Tuyết bước vào chùa, Hạ Lan Từ liền thấy một nam tử trẻ tuổi đi tới từ phía đối diện, hắn mặc thường phục, dáng vẻ vô cùng anh tuấn nhưng mặt mày nghiêm nghị, quanh người phảng phất một luồng sát khí nhàn nhạt. Hạ Lan Từ lập tức muốn tránh đi, nhưng Diêu Thiên Tuyết đã kéo nàng lại nói: “Muội đã thành thân rồi, sợ gì chứ! Muội cũng đâu phải chưa từng gặp Tề Xuyên.”

Người đến chính là vị hôn phu của Diêu Thiên Tuyết, Cẩm Y Vệ Chỉ huy Thiêm sự Tống Tề Xuyên, hai người sẽ thành thân vào đầu năm sau.

Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Nếu không hay là…”

Diêu Thiên Tuyết biết nàng đang lo lắng cái gì, lập tức cười nói: “Tiểu Từ, muội yên tâm, chàng ấy đã gặp qua muội rồi, không có ý gì với muội đâu.” Nàng ấy ghé sát vào nói: “Nếu chàng ấy có ý gì với muội, ta còn lâu mới gả cho chàng ấy!”

Hạ Lan Từ đành phải ở lại làm một người dư thừa.

Tống Tề Xuyên là Nhị công tử nhà Binh bộ Thị lang Tống đại nhân, trước đó hắn từng ra chiến trường rèn luyện, vào làm quan bằng con đường võ cử, hắn và biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết của nàng đúng nghĩa là môn đăng hộ đối. Hạ Lan Từ từng nghe Diêu Thiên Tuyết nói về hắn rất nhiều, người thì chỉ gặp mặt vài lần, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn và cái người thường nghe ngóng những chuyện bát quái hằng ngày cho Diêu Thiên Tuyết không phải cùng một người.

Trông hắn vô cùng nghiêm nghị và ít cười.

Nhưng Diêu Thiên Tuyết dường như hoàn toàn không nhận ra, nàng ấy tiến tới khoác tay Tống Tề Xuyên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ và thư thái, giọng nói cũng đột nhiên thay đổi: “Xuyên Xuyên, chàng đến rồi!”

Có một loại nũng nịu khó nói thành lời.

Hạ Lan Từ ngạc nhiên nhìn sang biểu tỷ mình.

Tống Tề Xuyên chỉ thản nhiên nói: “Ừ.”

Diêu Thiên Tuyết siết chặt cánh tay hắn, vẫn cười nói: “Gần đây công vụ có mệt lắm không?”

Tống Tề Xuyên đáp: “Cũng tạm.”

Diêu Thiên Tuyết dường như không phát hiện sự lạnh nhạt của hắn, nàng ấy cọ đầu vào cánh tay hắn, nói: “Lúc nào cũng cảm thấy chàng gầy đi, lần tới ta sẽ hầm canh mang đến cho chàng. Đúng rồi, gần đây có chuyện gì… thú vị không?”

Tống Tề Xuyên vừa rồi còn mím chặt môi, lúc Diêu Thiên Tuyết cọ đầu vào thì khóe miệng khẽ cong lên một chút, sau đó lấy ra một phần công văn từ trong ngực.

“Xuyên Xuyên tốt nhất!”

Diêu Thiên Tuyết reo lên một tiếng rồi nhận lấy, lập tức thả tay hắn ra, chăm chú đọc, thậm chí còn ghé lại muốn chia sẻ với Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn, vẫn hơi chấn động với hình thức ở chung của hai người họ.

Nhưng dòng chữ đầu tiên đập vào mắt nàng là — “An Định Bá ép hôn, Nhị Hoàng tử kiên quyết từ chối.”

Hạ Lan Từ lập tức tập trung hơn, thật ra nội dung rất đơn giản, vị tiểu thư được đính hôn với Nhị Hoàng tử là đích nữ của An Định Bá, việc hôn sự này được định ra rất sớm, tính tình vị tiểu thư này rất yếu đuối, xuất thân lại không cao không thấp — chủ yếu là xuất thân này lại cao hơn Đại Hoàng tử phi, khiến cho các triều thần lại bắt đầu điên cuồng dâng tấu phản đối.

Hiện tại đương nhiên cũng không khá hơn là bao, hôn sự của Nhị Hoàng tử liên tục bị trì hoãn, cô nương nhà người ta đã sắp hai mươi rồi mà vẫn chưa thành hôn, phụ thân nàng ấy tất nhiên sẽ có ý kiến, các triều thần cũng không đồng ý, vì thế đang dâng tấu yêu cầu Nhị Hoàng tử nhanh chóng thành thân.

Nhưng ai cũng biết, bước tiếp theo sau khi thành thân chính là phải đến đất phong.

Đại Hoàng tử là Thái tử, tất nhiên không cần rời đi, Nhị Hoàng tử và Đại Hoàng tử không phải huynh đệ cùng mẹ, lại có quan hệ cạnh tranh, vì để sớm củng cố quyền lực quốc gia, chắc chắn sẽ bắt hắn cút xéo càng sớm càng tốt.

Thái độ của Nhị Hoàng tử thì rất kiên quyết, nói Phụ hoàng còn đang tuổi tráng niên — đây là đánh rắm — hôn sự của nhi thần không cần vội vã nhất thời, kiên quyết không chịu nhượng bộ.

Phía dưới còn một số tin đồn về hôn sự của các gia đình khác, mẹ chồng nàng dâu, thê thiếp đấu đá cũng không ít.

Tống Tề Xuyên hiển nhiên đã chọn lọc kỹ càng, vừa thỏa mãn sở thích nghe chuyện bát quái của nữ tử, lại không liên quan đến chuyện cơ mật, đều là những chuyện bình thường.

Diêu Thiên Tuyết xem đến hài lòng, không nhịn được mà quay sang nhìn Tống Tề Xuyên, nói: “Xuyên Xuyên, chàng thật là tốt quá, ta thật sự muốn ngày mai lập tức gả cho chàng!”

Khóe miệng thẳng tắp của Tống Tề Xuyên lại bắt đầu cong lên, hắn nói: “Rất nhanh thôi.”

“Chàng là Cẩm Y Vệ lợi hại nhất thiên hạ, không đúng, là võ tướng lợi hại nhất!” Diêu Thiên Tuyết cười rạng rỡ: “Có thể gả cho chàng, ta thật sự rất hạnh phúc!”

Hạ Lan Từ đi theo bên cạnh không nhịn được liên tục liếc mắt nhìn. 

Nàng chưa từng thấy hai người họ ở cùng nhau, lần đầu tiên biết được biểu tỷ nàng ở trước mặt vị hôn phu lại là như vậy, không chỉ giọng nói trở nên nũng nịu, mà cả người còn toát lên một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Kỳ lạ.

Tống Tề Xuyên đi mua giấy ước nguyện cho hai người, Hạ Lan Từ không nhịn được hỏi: “Bình thường hai người đều như vậy sao?”

Diêu Thiên Tuyết nói: “Đúng vậy, hai người không như vậy à? À, không phải ta bảo muội phải giống ta…” Nàng ấy nhớ lại dáng vẻ của Lục Vô Ưu lúc trước, ngẫm nghĩ rồi nói: “Phu quân đó của muội trông có vẻ là người… rất biết nói lời ngọt ngào nhỉ. Tiểu Từ, muội như vậy, không lý nào hắn lại…”

Hạ Lan Từ cảm thấy điều này thật khó hình dung. 

Nàng và Lục Vô Ưu trước giờ đều có gì nói nấy, nhiều lúc nói chuyện còn phải đối đáp sắc sảo với nhau. 

So với lời ngon tiếng ngọt, hắn dường như càng thích nói xằng nói bậy trước mặt nàng hơn.

“Tóm lại cũng không nhất định phải giống bọn ta đâu, muội không cần nghĩ nhiều! Chỉ là Tề Xuyên vốn hơi ít nói, ta mới cảm thấy mình phải nói nhiều một chút, tiện thể còn dỗ dành chàng ấy nữa, chàng ấy rất dễ dỗ.” Diêu Thiên Tuyết không nhịn được cười nói: “Ta chỉ cần khen chàng ấy, chàng ấy đã hận không thể làm mọi thứ cho ta, đương nhiên chàng ấy cũng rất tốt.”

Hạ Lan Từ lại có hơi đăm chiêu một lúc.

Chỗ bán giấy ước nguyện của chùa Pháp Duyên luôn có hàng dài người, Tống Tề Xuyên cũng phải xếp hàng một lúc mới mua được hai tấm. 

Giấy ước nguyện đã khai quang còn được tặng kèm một túi gấm nhỏ, có thể mang theo bên người, cũng có thể treo lên giá cầu nguyện của chùa.

Khi đến chỗ chuyên viết giấy ước nguyện, Hạ Lan Từ cầm bút do dự một hồi, sau đó mới cẩn trọng viết xuống bốn chữ: “Nguyện quân vô ưu”

Sau khi viết xong, Diêu Thiên Tuyết lại nói: “Xin xăm ở chùa Pháp Duyên cũng rất chuẩn, muội có muốn đi thử một lần không?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Khi hai người đi đến nơi xin xăm, hai bên đường trồng một số cây Nguyệt Lão nhỏ, trên cây đều treo đầy lụa đỏ, lần đầu nàng đến đây nên không nhịn được nhìn xem xung quanh, đột nhiên đuôi mắt nàng thoáng thấy bóng dáng một nam nhân đi vào một gian sương phòng hẻo lánh. 

Hình ảnh chỉ chợt lướt qua, nhưng Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy hơi quen mắt

Hai người xin xăm xong, Hạ Lan Từ rút được xăm thượng thượng, còn Diêu Thiên Tuyết lại rút phải xăm hạ hạ, vẻ mặt nàng ấy buồn bã, khuôn mặt nghiêm nghị ít cười của Tống Tề Xuyên bỗng chốc hiện lên vẻ căng thẳng, tay chân lóng ngóng không biết phải an ủi nàng ấy thế nào, hắn trông như muốn đập vỡ cả ống xăm.

Hạ Lan Từ cảm thấy mình ở đây có hơi vướng víu, nên quyết định đi giải xăm một mình.

Nàng mang theo Sương Chi đi theo con đường lúc trước ra ngoài.

Khi đi ngang qua những cây Nguyệt Lão, Hạ Lan Từ vô tình nhìn thấy một nữ tử tay cầm túi gấm, vẻ mặt lo lắng đi vào sương phòng hẻo lánh ban nãy, nàng ấy ăn mặc rất sang trọng, nhưng bên cạnh lại không mang theo một nha hoàn nào.

Hạ Lan Từ thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ có lẽ đây là chuyện riêng của người ta, nên lại đi về phía trước.

Nhưng đi được vài bước, nàng đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

Nam nhân kia nàng từng gặp qua!

Là người bên cạnh Tiêu Nam Tuân!

Hơn nữa trong hình ảnh thoáng qua đó, nàng luôn cảm thấy đối phương không có ý tốt, nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác của nàng.

Hạ Lan Từ đột nhiên dừng bước.

Sương Chi khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, sao vậy?”

Hạ Lan Từ nghĩ có lẽ mình đang xen vào việc của người khác, bản thân nàng còn lo chưa xong, không cần phải quản nhiều như vậy, nhưng… Nàng do dự một chút, bước nhanh về hướng vị tiểu thư kia, chặn trước mặt nàng ấy.

Vị tiểu thư kia vừa nhìn thấy mặt nàng liền sững sờ, vẻ mặt lộ ra vài phần sợ hãi

Hạ Lan Từ cũng không nói nhiều, lấy chiếc trâm sắt luôn mang theo bên mình từ ống tay áo ra, nói khẽ với nàng ấy vài câu rồi đưa trâm sắt cho nàng ấy — trên người nàng còn mang theo nhiều thứ khác mà Lục Vô Ưu đã tặng, thiếu một thứ cũng không sao.

Vị tiểu thư kia ngơ ngác nhận lấy.

Hạ Lan Từ nói: “Nếu tiểu thư cảm thấy không cần thì có thể vứt đi.”

Trâm sắt như vậy nàng có nhiều lắm, vì chúng được mang về từ Thanh Châu nên rất khó truy ra nguồn gốc.

Sau khi đưa xong, Hạ Lan Từ dẫn theo Sương Chi tiếp tục đi đến chỗ giải xăm.

Hạ Lan Từ giải xong thì chờ ở bên ngoài. Bên kia, cuối cùng Tống Tề Xuyên cũng trấn an được tâm trạng của Diêu Thiên Tuyết, nàng ấy lau nước mắt bước ra, Tống Tề Xuyên ở bên cạnh vụng về dỗ dành, Diêu Thiên Tuyết nín khóc mỉm cười một lúc, nhưng không biết Tống Tề Xuyên nói gì đó, nàng ấy lại bắt đầu khóc thút thít, Tống Tề Xuyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm buộc lòng phải dỗ tiếp.

Hạ Lan Từ đứng ở cửa nhìn hai người họ, luôn cảm thấy loại trạng thái này thật kỳ diệu.

Diêu Thiên Tuyết ở trước mặt nàng xưa nay luôn là một tỷ tỷ dịu dàng, kiên nhẫn và quan tâm, nhưng khi ở trước mặt Tống Tề Xuyên, rõ ràng nàng ấy không giống vậy.

Hạ Lan Từ đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe tiếng Thanh Diệp gọi: “Phu nhân!”

Hạ Lan Từ nghe tiếng quay đầu lại.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến, rèm được vén lên, một thiếu niên thanh nhã và cao ráo mặc Kỳ Lân phục từ càng xe vững vàng bước xuống, sau đó chậm rãi nâng đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp nhìn về phía nàng.

— Bộ Kỳ Lân phục đó thật sự rất hợp với hắn.

Càng làm tôn thêm vài phần dung mạo của hắn.

Lúc này trời vừa tối, sắc trời cũng vừa mới nhuốm chút màu hoàng hôn.

Mọi người xung quanh qua lại vội vã, có kẻ dùng ánh mắt kinh diễm nhìn về phía Hạ Lan Từ hoặc dõi mắt nhìn quanh, cũng có không ít cô nương trộm nhìn Lục Vô Ưu, chỉ có hắn là nhìn thẳng về phía trước, vô cùng thảnh thơi đi về phía nàng, như biến mọi thứ xung quanh đều thành phông nền, hắn ung dung đi từng bước một đến trước mặt nàng.

Gương mặt như tranh vẽ dần dần hiện rõ.

Ánh hoàng hôn đỏ rực phía sau biến thành tấm rèm lộng lẫy.

Đôi mắt Lục Vô Ưu long lanh ánh nước, giọng nói cũng rất ôn hòa: “Ngẩn ngơ gì đó, ta đến đón nàng hồi phủ… Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Hạ Lan Từ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Không có gì.”

Nàng lên tiếng chào Diêu Thiên Tuyết rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lục Vô Ưu, trong lòng hơi do dự.

Lục Vô Ưu nhận ra vẻ mặt nàng hơi khác thường nên hỏi: “Thật sự không xảy ra chuyện gì sao?”

Hạ Lan Từ ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng khắc chế sự ngượng ngùng, hơi khó khăn nói: “Tễ An, hôm nay chàng trông…” Gò má nàng có chút nóng lên: “Rất tuấn tú.”

Lục Vô Ưu: “…???”