Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 61: Gần mực thì đen


Hạ Lan Từ đã đoán trước rằng có thể sẽ gặp phải cản trở, nhưng không ngờ rằng Tiêu Nam Tuân lại đích thân đến.

Trong giấc mơ, ít nhất hắn cũng chờ đến khi cha nàng bị kết tội, lúc nàng trốn chạy trong đêm mới ra tay với nàng. Huống hồ hiện giờ Tiêu Nam Tuân vẫn còn bị vây khốn bởi những lời đồn trước đây, Hạ Lan Từ cứ ngỡ hắn sẽ không tùy tiện hành động…

Về những lời đồn đại, nàng cũng có nghe qua. Sau đó, triều đình đã đặc biệt cử một pháp y giàu kinh nghiệm đến khám nghiệm thi thể của nữ nhân được thị tẩm đã chết, nói rằng người này chết do thể chất yếu đuối, còn những tin đồn về việc bạo hành tàn nhẫn, hành hạ người hầu đến chết đều là bịa đặt, họ thậm chí đã bắt giữ không ít kẻ tung tin đồn. Tuy đã bịt miệng được một số dân chúng và quan ngôn, nhưng vẫn có không ít người úp mở nói xấu Nhị Hoàng tử. Nếu hắn thực sự là Thái tử thì cũng không làm gì được, nhưng hắn lại không phải, hơn nữa trên hắn còn có Đại Hoàng tử nổi tiếng tính tình ôn hòa, mọi chuyện lớn nhỏ đều được sắp xếp, rất khó để không khiến người ta nghiêng về Đại Hoàng tử nhiều hơn.

Tình cảm giữa Đại Hoàng tử và Đại Hoàng tử phi vô cùng thắm thiết, thậm chí trong phủ còn không có Trắc phi.

Cùng lúc đó, tiểu thư của phủ An Định Bá hình như mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tình rất nặng. Thái y viện đã đặc biệt phái người đến thăm khám nhưng cũng bó tay, nói rằng tiểu thư dường như vì phiền não tích tụ trong lòng mới dẫn đến cảnh cả ngày lúc khóc lúc cười, tinh thần sa sút. Có người còn đề nghị lựa chọn gương mặt mới cho chiếc ghế Nhị Hoàng tử phi, cũng để Nhị Hoàng tử sớm ngày thành hôn.

Hạ Lan Từ vốn nghĩ Tiêu Nam Tuân không còn tâm sức lo đến chuyện của nàng, không ngờ hắn lại còn điên cuồng hơn so với cả trong giấc mơ.

Thế nhưng cho đến ngày hôm nay, khi nàng nhìn thấy Tiêu Nam Tuân lần nữa, phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi hoảng hốt mà lại là buồn cười.

Nàng cũng không biết vì sao hắn lại cố chấp đến thế.

Ánh mắt đen xám lạnh lẽo của Tiêu Nam Tuân phóng tới vẫn khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn xuống ngựa, những chuỗi xích bạc trên người khẽ va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, hắn sải bước tiến về phía nàng.

Hạ Lan Từ vẫn giữ bình tĩnh, nhưng thái giám bên cạnh nàng lại run rẩy toàn thân.

Bàn tay nàng đang siết chặt cổ thái giám cũng buông lỏng đôi chút, có thể thấy Tiêu Nam Tuân thực sự không quan tâm đến tính mạng của kẻ này, việc đe dọa đã mất hiệu lực. Sau phút suy nghĩ ngắn ngủi, Hạ Lan Từ dứt khoát thả người ra.

Thái giám ôm cổ nhanh chóng chạy thoát thân. Hạ Lan Từ trở tay thu hồi con dao găm lại.

Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên hết sức rõ ràng: “Điện hạ sao lại ở đây? Thần phụ ra ngoài tìm phu quân, Điện hạ sao lại nói là trốn chạy?”

Hạ Lan Từ vẫn ngồi nghiêng trên càng xe ngựa, đôi chân thon dài duỗi thẳng dưới lớp váy áo trắng tinh sạch sẽ. Bản thân thiếu nữ dường như cũng như không nhiễm bụi trần, ngồi cao tựa như trên chín tầng trời, dưới ánh nắng sáng rõ của con đường lấp lánh phát sáng. Mái tóc đen mượt mà của nàng phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ buông xuống hai bên vai, phản chiếu hai màu đen trắng rõ rệt. Tuy nhiên, đôi môi nàng lại là màu đỏ nước rất thu hút, đỏ rực mê hoặc, làm cho cả người nàng trở nên nổi bật hơn, đồng thời cũng toát lên chút sắc dục của trần gian.

Tiêu Nam Tuân dừng lại trước mặt nàng cách vài bước chân.

Đã lâu không gặp, lần này khuôn mặt như bạch ngọc mịn màng của nàng không có nhiều sợ hãi hay lo lắng, như thể nàng thực sự chỉ là ra ngoài tìm người thân.

Hắn thong thả mở miệng: “Phu quân của nàng đã chết rồi, nàng còn đi tìm ai nữa?”

Trong xe ngựa của Hạ Lan Từ có cung tên, nếu có thể không cần dè chừng, nàng thực sự rất muốn bắn một mũi tên qua. Nhưng ít nhất hiện giờ không thể.

Nàng bình tĩnh đáp: “Điện hạ cẩn thận lời nói, chưa có tin xác nhận về cái chết của phu quân thần phụ.”

Tiêu Nam Tuân bật cười, dường như nàng vừa nói một điều rất nực cười: “Hạ Lan Từ, tự lừa mình dối người có ý nghĩa gì sao?” Hắn lại tiến thêm hai bước, ra hiệu cho mọi người xung quanh lui xuống, giọng nói hạ thấp hơn: “Các ngươi chỉ vì một đêm mà bất đắc dĩ phải thành thân, trước mặt ta còn giả bộ tình sâu nghĩa nặng sao? Bây giờ cho dù nàng có trốn thoát thì thế nào, không có ta, chẳng lẽ không có người khác? Nàng còn có thể giữ mình thanh tịnh vì hắn cả đời sao?”

Dù hắn đứng gần, nhưng rõ ràng từ đầu đến cuối luôn giữ sự cảnh giác.

Hạ Lan Từ không dám liều lĩnh hành động như khi bắt giữ tên thái giám kia, đầu óc nàng suy nghĩ nhanh chóng, nhưng đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Vì sao Điện hạ có thể chắc chắn rằng phu quân thần phụ đã chết?”

Nụ cười lạnh lẽo của Tiêu Nam Tuân càng sâu thêm: “Hắn tự tìm cái chết, tất nhiên phải chết.”

Trong một khoảnh khắc, Hạ Lan Từ chợt nhớ lại Lục Vô Ưu từng nhắc đến mối quan hệ giữa Bố chính sứ Ích Châu và Lệ Quý Phi, như vậy Lục Vô Ưu gặp nguy hiểm tính mạng ở Ích Châu có lẽ không chỉ vì điều tra vụ án, mà còn có sự xúi giục từ người trước mặt.

Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Điện hạ có người ở Ích Châu?”

Thảo nào vụ án này lại khó điều tra đến vậy.

Biểu cảm hoảng hốt của Hạ Lan Từ lọt vào mắt hắn, khiến nàng trông càng yếu đuối và khiến người ta thương hại hơn.

Trong thời gian ngắn ngủi, Hạ Lan Từ cũng đang dốc sức suy nghĩ, làm sao có thể thoát thân mà không khiến đối phương tức giận, đồng thời có thể nghe ngóng thêm chút thông tin về Ích Châu và Lục Vô Ưu.

Vì biết rằng có người của Lục Vô Ưu ở đây, bất luận thế nào nàng cũng có thể thoát thân, đảm bảo nàng sẽ không rơi vào trong tay Tiêu Nam Tuân, thế nên nàng bớt đi chút lo sợ, thay vào đó là sự tỉnh táo.

Tiêu Nam Tuân cười mà không đáp, chỉ tiến thêm một bước nữa định bắt lấy cổ tay nàng. Nhưng ngay lúc đó, Hạ Lan Từ bỗng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong trẻo của nàng lấp lánh ánh nước.

“Điện hạ, phu quân ta thực sự đã chết rồi sao?”

Giọng nàng nhẹ nhàng khẽ run, môi dưới mím chặt, như thể ngay giây tiếp theo đôi mắt kia sẽ rơi lệ đau thương.

Tiêu Nam Tuân chợt sững lại.

Hạ Lan Từ giấu tay dưới tay áo ra sức véo vào đùi mình, nàng thật sự không thể dễ dàng khóc lóc như người khác, nhưng may mà nhờ Mộ Lăng đã cho nàng linh cảm. Nước mắt không đủ thì bù lại bằng vẻ thê lương.

Ngay sau đó, nàng đã nghe thấy Tiêu Nam Tuân nói: “Hắn đã chết rồi, ta không ngờ nàng lại đau lòng vì hắn đến thế.”

Hạ Lan Từ dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, giọng điệu vẫn run rẩy như trước: “Điện hạ có từng nghe qua, tại sao Thỏ chết thì Cáo buồn chưa? Hắn… hắn là người tốt… nhưng hắn đã chết rồi, ta phải làm sao đây…”

Nói rồi, nàng ôm mặt khóc, đôi vai gầy yếu run lên.

Một bàn tay của Tiêu Nam Tuân đặt lên vai nàng.

Hạ Lan Từ cố gắng kìm nén sự ghê tởm, cơ thể càng co rúm lại, rên rỉ giả khóc một hồi lâu.

Chỉ nghe thấy Tiêu Nam Tuân cười khẽ, dường như trong giọng điệu còn pha lẫn vẻ vui sướng: “Hắn không bảo vệ được nàng, không ai có thể bảo vệ nàng, ngoại trừ ta. Hạ Lan Từ, ta nghĩ nàng đã hiểu rõ vấn đề này từ lâu mới phải.”

Hạ Lan Từ buông một tay xuống ra sức véo vào đùi mình lần nữa, cho đến khi nước mắt thực sự rưng rưng trong hốc mắt, nàng mới đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Ta… ta có thể biết hắn chết như thế nào không? Có thật là bị thiêu chết không?”

Tiêu Nam Tuân lại đổi chủ đề: “Nàng vẫn nên bớt lo lắng cho hắn thì hơn, để dành tâm sức mà lo cho chính mình.”

Hạ Lan Từ cố gắng để nói ra, nhưng lời vừa đến miệng lại cảm thấy buồn nôn, khó lòng thốt ra được.

Cuối cùng, nàng lại giả vờ khóc thêm một lúc, nghĩ đến Lục Vô Ưu có thể nói bất cứ điều gì mà không thấy ngượng, vậy thì nàng cũng có thể bỏ qua chút tự tôn, hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng cất giọng đầy bối rối: “… Ta… ta… Điện hạ thực sự có thể bảo vệ ta sao?”

… Nói xong, nàng vẫn cảm thấy một cơn buồn nôn trỗi dậy.

Tiêu Nam Tuân lại bật cười phá lên.

“Cha nàng cũng chưa chắc có thể ngồi vững ở vị trí đó mãi, đến lúc đó nàng sẽ thế nào đây? Với nhan sắc này, nàng có thể sống như một quả phụ trinh tiết được sao? Mà dù có tái giá, chỉ sợ nàng cũng chẳng gả được vào nhà nào tốt.” Tiêu Nam Tuân nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Lan Từ lên: “Nếu nàng còn tỉnh táo thì nên biết rằng, không có lựa chọn nào tốt hơn ta cả. Dù bây giờ ta chưa thể cưới nàng, nhưng sau này…” Lời lẽ của hắn mang theo vài phần cám dỗ: “Tất nhiên nàng sẽ không thiếu vinh hoa phú quý, có khi còn có thể bảo vệ được cha và người huynh trưởng vô dụng của nàng.”

Hắn dường như nhớ ra điều gì đó, cười khẩy: “Lấy sắc hầu người? Hạ Lan Từ, nàng nên tin rằng, nhan sắc của nàng chưa hề tàn phai, tình yêu sẽ không vì thế mà nhạt nhòa.”

Hạ Lan Từ hoảng sợ muốn né tránh, giọng thấp thỏm nói: “Điện hạ, ngài hãy để ta suy nghĩ thêm.”

Tiêu Nam Tuân dường như rất kiên nhẫn, giọng nói cũng dịu lại: “Không sao, đường đến Ích Châu còn xa, ta có một căn nhà ở gần đây, nàng có thể qua đó nghỉ ngơi một lúc rồi từ từ suy nghĩ cũng được.”

Gần như khi trở lại trong xe ngựa lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Lan Từ lập tức trở nên lạnh nhạt.

Sương Chi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta thật sự sẽ đi sao?”

Hạ Lan Từ bình tĩnh đáp: “Đi một bước tính một bước, tạm thời ta ứng phó như vậy trước, tối nay sẽ nghĩ cách trốn thoát, bây giờ phải cố gắng để không đối đầu trực diện.” Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Em đi nói một tiếng cho nhóm người Tử Trúc biết…” Sau đó nàng nhỏ giọng dặn dò thêm vài câu.

Xe ngựa đi qua một rừng đào, từ từ dừng lại trước một căn nhà.

Hạ Lan Từ ngẩng đầu nhìn tấm biển có tên “Tàng Uyển” treo trước nhà, giống hệt như trong giấc mơ.

Nhưng tâm trạng lúc này lại hoàn toàn khác.

Nhìn từ bên ngoài, căn nhà trông rất bình thường, nhưng khi bước vào trong, thoáng chốc đã bị ánh sáng vàng chói lóa ập vào mặt. Trong mơ, vì là ban đêm nên có thể nàng không nhìn rõ, nhưng ai có thể ngờ rằng có người lại xây cả tường hồ nước trong sân bằng vàng, bên trong còn có vài con cá chép đỏ bơi lội. Trên các cột nhà đều được sơn vàng, khung cửa sổ được chạm khắc từ ngọc, giữa những hành lang gấp khúc còn có những ô cửa kính màu lung linh, phản chiếu ánh nắng chiều rực rỡ và đủ loại ngọc ngà châu báu được sắp đặt như thể vô tình khắp nơi.

Hạ Lan Từ hoàn toàn không tiêu hóa được phong cách này, cũng giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy cung điện của Thiều An Công chúa, trong lòng chỉ thầm tính toán, không biết chỗ này tiêu tốn bao nhiêu bạc, nếu đổi ra lúa mì thì sẽ mua được bao nhiêu thạch.

Chuyện vỡ đê ở Thanh Lan Giang không biết tình hình thế nào rồi.

Lục Vô Ưu dù sống rất chú trọng mọi thứ nhưng không hề phung phí, sau khi nàng nhắc nhở, hắn cũng đã bớt nhiều. Trước đây, có lúc quần áo đã mặc bị bẩn là hắn thẳng tay vứt bỏ, sau này đều cẩn thận nhặt lại bảo người hầu giặt sạch sẽ, cũng không còn kén ăn như trước. Ra ngoài làm việc rồi có lẽ cũng không còn cơ hội để hắn kén chọn…

Hạ Lan Từ đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Nam Tuân vang lên bên tai: “Vinh hoa phú quý chói lọi này có phải rất bắt mắt không?”

Chỉ thiếu chút nữa là hắn đã hỏi nàng có động lòng không.

Hạ Lan Từ ngẩn người, miễn cưỡng đáp: “Rất… bắt mắt.”

Vào đến nội uyển, Hạ Lan Từ mới phát hiện ra thứ còn đáng sợ hơn.

Tọa lạc ở giữa sân là một chiếc lồng chim bằng vàng cao bằng ba người — sở dĩ gọi là lồng chim không chỉ vì nó có hình dáng giống như vậy, mà ngay cả bên dưới cũng được trải đầy lụa gấm trắng tinh mềm mại như tổ chim, cùng với những lớp lông vũ trắng mịn mềm mại.

Bên trong lồng có xích sắt lạnh lẽo, bên ngoài thì đầy những cây gai dài nhọn như bụi cây mâm xôi xù xì dữ tợn, tất cả đều được mạ vàng.

Đó là một chiếc lồng giam mà trước nay nàng chưa từng thấy.

Tiêu Nam Tuân thấy nàng nhìn chăm chú, liền nói: “Chuẩn bị cho nàng đấy, thích không?”

Hạ Lan Từ kinh hãi.

Tiêu Nam Tuân nghĩ rằng nàng đang ngạc nhiên, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt lạnh nhạt: “Để tạo ra nó phải làm suốt ba tháng, giữa chừng thấy chưa hài lòng, ta lại sai người nấu chảy rồi đúc lại.” Hắn dường như rất đắc ý với tác phẩm của mình: “Khi trời mưa, nước sẽ chảy dọc theo đỉnh, len lỏi qua các khe hở của những chiếc gai dài nhọn rồi từ từ tuôn ra, thật đẹp.”

Hạ Lan Từ chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.

Tiêu Nam Tuân có lẽ nghĩ rằng nàng đã như cá nằm trong chậu nên cũng không vội vã, thậm chí còn bảo người chuẩn bị bữa trưa cho nàng.

Hạ Lan Từ nhìn những món ăn lạ lẫm thơm ngon bày từ đầu bàn dài đến cuối bàn, tất nhiên không dám động đũa.

Tiêu Nam Tuân dùng đôi đũa bằng vàng khảm ngọc gắp một miếng, nhàn nhạt hỏi: “Sao lại không ăn, có phải lo lắng ta…”

Hạ Lan Từ lắc đầu: “Không có khẩu vị.”

Nói rồi nàng hít hít mũi, đổi sang véo bắp đùi bên kia, một lúc sau mới cố nặn ra được chút nước mắt.

Tiêu Nam Tuân lại không tin, hắn nâng đôi đũa lên đưa đến sát bên môi Hạ Lan Từ: “Có phải muốn ta đút cho nàng ăn không?”

Hạ Lan Từ nhìn đôi đũa vừa chạm vào nước bọt của hắn, thật sự cảm thấy buồn nôn.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, nàng nhớ lại những lời Lục Vô Ưu thường nói, lập tức trấn tĩnh lại, buồn bã lắc đầu: “Ta không ăn những thứ này.”

Tiêu Nam Tuân khựng lại, hỏi: “Vậy nàng ăn gì?”

Hạ Lan Từ đáp: “… Cánh hoa, sương sớm.”

Tiêu Nam Tuân liếc mắt nhìn nàng, sau đó cười bảo: “Cũng được, lát nữa ta sẽ sai người chuẩn bị cho nàng.”

Hạ Lan Từ lại bình tĩnh thêm một chút, tiếp tục tỏ ra đau thương: “Hơn nữa Điện hạ, ta… đến kỳ nguyệt sự, bụng đau, cũng không có khẩu vị, muốn nghỉ ngơi một mình một lát.”

Tiêu Nam Tuân ngẩn người một lúc, sau đó mới cười lạnh lùng: “Được, nàng nghỉ ngơi đi.”

Vừa bước vào phòng, Hạ Lan Từ đã thấy trên giường bày bảy tám bộ đồ ngủ với phong cách khác nhau, có dài có ngắn, có váy có áo, tất cả đều giống với chiếc váy mà Tiêu Nam Tuân đã thưởng cho nàng trong lễ tế ngoài thành. Những bộ trang phục này đều có dây buộc và những trang trí đi kèm hết sức cầu kỳ, lại còn bó sát vào cơ thể.

Những chiếc váy Lục Vô Ưu mua cho nàng vẫn còn chất đầy trong rương.

Nàng vẫn quen mặc những bộ váy trắng mà mình thường mặc, chỉ khi có dịp đặc biệt mới mặc những bộ váy áo có màu sắc rực rỡ hơn.

Lục Vô Ưu thực sự không quan tâm nàng mặc gì, ngay cả khi nàng mặc áo ngắn thô ráp, hắn cũng không chê bai.

Hạ Lan Từ nghĩ ngợi, liền tiện tay gạt hết đống đồ ngủ kia sang một bên.

Đến chiều tối, khi sắc trời đã buông màn tối đen, Tiêu Nam Tuân mới đến thăm nàng.

Hạ Lan Từ dùng nước trà chấm lên mí mắt, giả vờ như có vết nước mắt, rồi làm ra vẻ vừa mới tỉnh giấc, hồi tưởng lại phản ứng của mình khi mơ thấy Lục Vô Ưu hôm đó. Nàng cố gắng tỏ ra kinh hãi: “Điện hạ, ta mơ thấy… mơ thấy hồn ma của hắn đến tìm ta! Trên người hắn toàn là lửa, nói rằng hắn chết thảm, muốn đến báo thù. Hắn còn nói nếu ta… ta theo Điện hạ, thì hắn sẽ đến tìm ngài.”

Tiêu Nam Tuân thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh hắn đã cười khẩy: “Mấy chuyện ma quỷ chỉ toàn là lời đồn vô căn cứ.”

Hạ Lan Từ lại co rúm người lại: “Bát tự của ta rất yếu cho nên vẫn luôn nhìn thấy những thứ kỳ lạ mà người thường không thấy được, ví dụ như…” Nàng bỏ lửng câu nói, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh Tiêu Nam Tuân.

Tiêu Nam Tuân liếc mắt nhìn theo, rồi khẽ “chậc” một tiếng, nói: “Dù có đến cũng là tìm ta, nàng sợ gì chứ.”

Nghe vậy, Hạ Lan Từ dường như bình tĩnh hơn một chút, nhưng ngay sau đó, nàng lại lấy tay che mắt, giọng run rẩy: “Nếu không sợ, vậy tại sao ta lại phải rời khỏi Kinh thành…”

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Nam Tuân bất chợt nhìn thấy một bóng trắng lướt qua ngoài khung cửa sổ sau lưng nàng, trong không khí dường như vẫn còn thoang thoảng mùi khét, nhiệt độ xung quanh như cũng tăng lên.

Tiêu Nam Tuân cứng đờ người, không nói lời nào.

Hạ Lan Từ vẫn đang thì thầm: “Điện hạ nói đúng, ta đang tự lừa mình dối người, rõ ràng trước khi rời đi, ta đã gặp hồn phách của hắn trong mơ rồi, nhưng ta lại cứ khăng khăng không muốn thừa nhận…”

“Bộ dạng hắn trong lửa cháy thật thê thảm…”

Mùi khét dường như càng lúc càng nồng hơn.

Giống như mùi thịt bị cháy.

Tiêu Nam Tuân đột nhiên nhíu mày, lớn tiếng gọi: “Người đâu!”

Nhưng bên ngoài im lặng không một tiếng động.

Tiêu Nam Tuân vội quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng, tóc dài che mặt, dáng người cao gầy đang đứng sau lưng hắn, hắn chớp mắt một cái, giây tiếp theo bóng trắng kia đã biến mất không còn thấy nữa

Giống như là ảo giác.

Tiêu Nam Tuân vịn tay vào mép bàn, hai chân lảo đảo không đứng vững.

Hạ Lan Từ vẫn lấy tay che mắt, nói nhỏ: “Hắn còn hỏi ta là ai đã hại chết hắn, nhưng ta thậm chí còn không biết hắn chết như thế nào…”

“Hạ Lan Từ.”

Tiêu Nam Tuân đột nhiên lớn giọng.

Hạ Lan Từ ngơ ngác ngẩng đầu lên, hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì vậy?”

Giọng Tiêu Nam Tuân lạnh lùng cứng nhắc: “Vừa nãy nàng có nhìn thấy gì không?”

“Thấy cái gì là thấy cái gì?”

“Một nam tử mặc áo trắng.”

Hạ Lan Từ đáp: “Điện hạ đang nói đến phu quân của ta sao?” Nàng ngập ngừng nói: “Ta vẫn luôn nhìn thấy hắn mà.”

Tiêu Nam Tuân: “…”

Ngay lúc đó, bóng trắng kia lại xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Tiêu Nam Tuân lùi lại một bước, suýt chút nữa ngã nhào.

Hạ Lan Từ lạnh nhạt nói: “… Ta cứ tưởng chỉ có Điện hạ không thấy được thôi.”

Xung quanh trống trải, chỉ còn thiếu nữ áo trắng đang ngồi trên giường với giọng nói nhẹ nhàng.

Giọng nàng bình thường đã nhẹ, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng giờ lại có chút rùng mình.

Khuôn mặt ấy, không chỉ giống tiên, mà còn giống yêu.

Hắn chăm chú nhìn Hạ Lan Từ, ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại: “Muốn giết ngươi cũng không phải ta giết, Lục Vô Ưu ngươi muốn đi tìm thì hãy tìm kẻ ở Ích Châu, là tự ngươi chuốc lấy cái chết, làm gì không làm cứ nhất quyết đi điều tra, không chỉ tra sổ sách mà còn muốn điều tra đê điều. Ngươi chỉ là một Hàn Lâm Lục phẩm, Án sát sứ chính Tam phẩm, Bố chính sứ tòng Nhị phẩm, Hà đạo Tổng đốc chính Nhị phẩm, một kẻ hèn mọn như ngươi có thể điều tra được không? Dù cho năm mươi vạn lượng bạc thật sự vào tay ta thì thế nào? Ngươi tự mình lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết thì đừng trách ta. Cho dù người ra tay trực tiếp cũng không liên quan đến ta, ngươi nên đi tìm những thương nhân buôn đá kia. Còn về Hạ Lan Từ, nếu không có ta ngươi cưới được nàng sao? Ta thay ngươi chăm sóc nàng, ngươi nên cảm kích ta mới phải — Ta là con cháu dòng dõi Hoàng tộc, sao ngươi dám làm vậy!”

Hạ Lan Từ lặng lẽ nghe hết, nhưng lại rất bình tĩnh.

Nàng khẽ ngoắc ngón tay, phía bên kia Tử Trúc trong bộ y phục trắng lại lướt tới, mùi thịt cháy trong không khi càng lúc càng nồng nặc, dường như còn có chút mùi khói cháy khét.

Tiêu Nam Tuân nhìn thấy bóng trắng lướt tới, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, hắn nghi ngờ rằng có lẽ mình đang mơ, hắn vô thức muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng khi liếc mắt nhìn Hạ Lan Từ ngồi trên giường với vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, một luồng cảm giác bất an mơ hồ dâng lên.

Hắn luôn cảm thấy nàng sẽ biến mất, hoặc là…

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên vươn tay ra tóm lấy Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ đang lúc suy nghĩ, chỉ thấy Tiêu Nam Tuân với gương mặt dữ tợn, đột nhiên lao về phía nàng.

Bản năng khiến nàng hoảng sợ.

Trong tích tắc, tim nàng đập nhanh hơn, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.

Nàng không nghĩ ngợi gì liền đứng bật dậy kéo lấy cánh tay Tiêu Nam Tuân, đẩy cùi chỏ xuống cổ tay hắn, dùng sức ở vai thuận theo đà lao tới của Tiêu Nam Tuân, dùng hết sức mình quật hắn ngã xuống.

“Rầm” một tiếng.

Tiêu Nam Tuân không hề đề phòng, cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra — hoặc dù có phản ứng cũng không tin nổi — thân thể bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, trước mắt xoay chuyển, trời đất đảo lộn.

Đầu hắn đập mạnh xuống đất, sau gáy đau đớn.

Ngay sau đó hắn đã bất tỉnh.

Hạ Lan Từ thở hổn hển, nhìn Tiêu Nam Tuân đập đầu vào ván giường đang nằm đó, cánh tay nàng khẽ run lên, nhưng nhờ đã luyện tập nhiều lần trên người Lục Vô Ưu, cộng thêm rèn luyện lâu ngày nên nàng không cảm thấy đau nhức do dùng sức quá mạnh.

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng chợt thấy một cảm giác thỏa mãn xen lẫn niềm vui dâng lên trong lòng.

Có trời mới biết nàng đã muốn đánh cho tên Tiêu Nam Tuân này một trận đến nhường nào.

Tử Trúc lướt lại gần, khẽ vén bộ tóc dài vướng víu ra khỏi mặt rồi nói: “Bên ngoài đã xử lý xong hết rồi, sẽ không có người phát hiện đâu, Thiếu phu nhân đi thôi.”

Cảnh tượng trước mắt dường như có chút quen thuộc.

Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Trước tiên xử lý đã, ngươi đem hắn lên giường, xem phần sau đầu có bị thương không, nếu có thì lau sạch vết máu, giả vờ như… chẳng có chuyện gì xảy ra, tốt nhất khiến hắn nghĩ rằng mình chỉ hồ đồ ngủ quên, mơ một giấc mơ mà thôi.”

Tử Trúc có hơi ngạc nhiên, hắn ta muốn nói rằng đó là phong cách làm việc của Ma giáo, còn Đình Kiếm Sơn Trang chưa bao giờ làm những việc phiền phức như vậy, nhưng…

Cuối cùng hắn ta vẫn nói: “Được.”

Hạ Lan Từ nhìn Tử Trúc đang cứng nhắc xử lý Tiêu Nam Tuân, động tác có vẻ không thành thục cho lắm, nhất thời nàng chợt nhớ đến một người nào đó.

Người đó xử lý việc này rất nhanh nhẹn.

Dường như cũng đã lâu rồi nàng không thấy người đó đốt đồ bằng chậu than nhỏ.

Thật sự… có hơi hoài niệm.

Hạ Lan Từ do dự nói: “Nếu ngươi thực sự không muốn làm thì để ta thử xem.”

Tử Trúc: “…”