Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Chương 22


“Đồ ăn gì dở tệ thế này? Món thì mặn, món thì lạt, còn món trứng ốp la kia lại ngọt như bỏ vào đó cả hủ đường. Cố Tuyết, chị không biết nấu ăn thì đừng giành làm bữa sáng chứ?”

Niên Tuyết Kỳ quăng đôi đũa lên bàn quát tháo.

Vừa thức dậy đã nghe nói bữa sáng hôm nay do Cố Tuyết làm, toàn bộ tâm trạng đón chào ngày mới của cô ta đã mất hết. Nếu không phải vì bà nội đã lên tiếng thì còn lâu cô ta mới xuống nhà ăn sáng, còn tưởng tay nghề của Cố Tuyết giỏi giang, ai ngờ lại nấu ra một bữa ăn khó nuốt.

“Kỳ Kỳ, chú ý lời nói của mình, đây là chị dâu con, gọi thẳng tên chị dâu như vậy đúng là ngày càng không có phép tắc.”

Bà Niên nhíu mày lên tiếng.

Thực ra mấy món ăn trên bàn không hề khó nuốt như Niên Tuyết Kỳ đã nói, ban nãy khi Cố Tuyết về phòng thay đồ tắm rửa, bà có xuống bếp nếm thử qua tất cả món ăn, những nón Cố Tuyết làm vô cùng hợp khẩu vị của bà, ngay cả Từ Châu và bếp trưởng cũng hết lời khen ngợi.

“Mẹ, mẹ đã ăn bữa sáng chưa mà nói là không khó nuốt? Mẹ ăn thử một chút đi, xem xem mẹ còn nói vậy được nữa không!”

Niên Tuyết Kỳ tức giận nổi nóng.

“Kỳ Kỳ, chú ý thái độ của con!” Ông Niên gằn giọng: “Bố đã ăn rồi, bố có quyền lên tiếng phải không? Bữa sáng này không có vấn đề, người có vấn đề là con đó!”

Mặc dù không có thiện cảm với Cố Tuyết nhưng ông Niên - Niên Hải không phải là người không hiểu lý lẽ, bữa sáng do đích thân cô ấy chuẩn bị hoàn toàn không có vấn đề gì, đây hoàn toàn là do con gái ông cố tình gây chuyện.

“Bố, bố không tin thì ăn thử đồ ăn của con đi! Xem xem có giống lời con nói hay không?”



Niên Tuyết Kỳ đẩy phần đồ ăn sáng của mình đến trước mặt ông Niên làm mình làm mẩy, Cố Tuyết im lặng nhìn chằm chằm cô ta. Rõ ràng là cô đã chuẩn bị mấy phần ăn sáng như nhau, làm sao có chuyện đồ ăn của Niên Tuyết Kỳ lại món mặn món lạt được? Nói cô ta cố tình gây chuyện quả không sai chút nào.

Chỉ có điều dù cho có cố tình gây chuyện thì cô ta cũng không ngốc đến mức khiến bản thân mình chịu thiệt.

“Để mẹ ăn xem sao.”

Bà Niên lên tiếng sau khi thấy ông Niên sắp nổi giận, quy tắc trên bàn ăn của nhà họ Niên là không được ồn ào, gây chuyện, vậy mà hôm nay Niên Tuyết Kỳ lại quên quy tắc này, cứ một mực phải ồn ào mới hả dạ.

“Đó! Mẹ ăn đi!”

Niên Tuyết Kỳ làm lẫy.

Niên Bác Văn liếc em gái mình một cái, hắn biết thành kiến của Niên Tuyết Kỳ dành cho Cố Tuyết rất sâu đậm, nhưng không nghĩ em gái lại ghét vợ mình đến mức độ này, sẵn sàng bịa chuyện chỉ để thỏa mãn cơn giận dữ.

Tối qua sau khi giải quyết chuyện của Lục Trạch Thâm, vì không muốn bà cụ Niên lại buồn rầu nên Cố Tuyết không đả động gì đến việc muốn Niên Tuyết Kỳ xin lỗi vì thua cược. Thế mà em gái hắn lại không biết điều, một mực tự tìm đường chết.

“A, mấy món ăn này…”

Bà Niên vừa động đũa đã kêu lên một tiếng, phản ứng của bà cho thấy rõ ràng Niên Tuyết Kỳ không hề dựng chuyện. Bàn ăn bỗng nhiên tĩnh lặng, Cố Tuyết chau mày quan sát biểu cảm trên mặt của bà Niên.

Bà ấy không giống như đang nói dối vì con gái.

“Đó, mẹ thấy chưa. Bữa sáng của mọi người không có vấn đề, không có nghĩa là của con cũng thế! Cái này rõ ràng là do cô ta ghét con nên muốn chơi khăm con đó!”



Niên Tuyết Kỳ khoanh tay đắc ý.

“Không thể nào có chuyện đó, rõ ràng là tôi nêm nếm đồ ăn như nhau, mấy món này đều được nấu cùng nồi rồi mới múc ra tững đĩa, còn trứng ốp la thì tôi không hề bỏ thêm bất kì gia vị nào vào nữa cả.”

Cố Tuyết mạnh mẽ giải thích.

Cô không phải kiểu người sẽ ngậm câm cái miệng mặc cho ai muốn nói gì thì nói, muốn đổ tội thế nào thì đổ tội. Dù chưa biết có chuyện gì xảy ra với bữa sáng của Niên Tuyết Kỳ, nhưng chắc chắn có người muốn cô không thể hòa nhập với nhà họ Niên mới làm vậy.

“Cô không có ý động tay với đồ ăn của tôi, vậy mấy món này cô giải thích thế nào đây hả? Mẹ đã ăn qua rồi, tôi đâu có nói dối để đổ tội cô đâu?”

Niên Tuyết Kỳ cao giọng.

“Cô không đổ tội tôi, nhưng chưa chắc người khác không có ý này. Nếu cô cứ khăng khăng là tôi cố ý nhắm vào cô thì có thể gọi bếp trưởng và quản gia đến đổi đối chất. Lúc tôi làm bữa sáng, họ luôn ở cạnh tôi.”

Cố Tuyết cứng rắn đáp.

“Chắc gì bọn họ không bị cô mua chuộc để nói dối! Cố Tuyết, con người cô thế nào tôi còn không rõ hả? Đến tiệc thọ của bà nội cũng quậy ầm ĩ thì có chuyện gì mà cô không dám làm nữa chứ?”

Niên Tuyết Kỳ chế nhạo.

“Chuyện náo loạn trong tiệc thọ ai là người đầu têu đâu phải cô không biết. Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi. Mà nhắc đến chuyện này, hình như tôi vẫn còn chưa nghe cô nói xin lỗi nhỉ?”